Kim Bảo run rẩy gật đầu, đó cũng là thắc mắc y không sao hiểu được. Hoàng thượng sủng ái Thập Nhị a ca đến vậy, nhưng lại đối xử với Hoàng ngạch nương của Thập Nhị a ca không ra gì, điều đó không nên mới phải. Thập Nhị a ca ở Càn Thanh Cung dưỡng bệnh nên không biết, chuyện này nửa tháng nay đã truyền khắp hậu cung. Nói cái gì Hoàng hậu không được thánh sủng, nay hoăng thệ, theo ý Hoàng thượng thì qua năm sẽ phong Lệnh phi làm Hoàng quý phi, đợi thêm vài năm Lệnh phi đã vững vàng trên hậu vị rồi.
Câu trả lời của Kim Bảo làm Vĩnh Cơ tròn mắt, nó dẩu mỏ thở phì phì, lập tức quay đầu bước đi. Kim Bảo còn chưa kịp ngăn cản, đã thấy đứa nhỏ đi xuyên qua núi giả, y chỉ đành khóc không ra nước mắt nghe tiếng nó lanh lảnh, “Vĩnh Cơ thỉnh an các vị mẫu phi.”
Các cung tần phi tử đều há hốc mồm, các nàng biết trong cung nhiều tai mắt, khi nói chuyện đã thu liễm nhiều, nhưng các nàng cũng chẳng chút nương tình gì với Thập Nhị a ca. Vẫn là Lệnh phi phản ứng mau lẹ, nàng ta xóa sạch vẻ mất tự nhiên trên mặt, đứng dậy đi qua đỡ Vĩnh Cơ, “Đứa nhỏ ngoan, ngươi chịu khổ rồi.”
Vĩnh Cơ nhích né sang bên cạnh, những lời vừa rồi nó đều nghe rõ, chẳng trách sao Hoàng ngạch nương luôn không ưa nổi Lệnh phi. Hóa ra Lệnh phi cũng chẳng phải người tốt, nó còn tưởng nàng là một mẫu phi nhu mì dịu dàng, đều là giả dối. Kỷ sư phó đã từng giảng, người quân tử phóng khoáng thẳng thắn, kẻ tiểu nhân giấu diếm thậm thụt, kẻ mà trước mặt một vẻ sau lưng một vẻ như vậy thực sự không ai ưa, nhưng Hoàng a mã lại rất thích Lệnh mẫu phi. Vĩnh Cơ cứ như vậy nhìn nàng, nghĩ, Hoàng a mã ngu ngốc, vậy mà lại bị lừa!
Kim Bảo vội ho khan một tiếng, Vĩnh Cơ nghiêng mặt nhìn y, Kim Bảo không nó gì, lặng lẽ chỉ chỉ Lệnh phi, Vĩnh Cơ bừng tỉnh đại ngộ, thành khẩn nói, “Vĩnh Cơ ở bên Hoàng a mã không khổ, Hoàng a mã tốt với Vĩnh Cơ lắm. Lệnh phi nương nương là mẫu phi của Vĩnh Cơ, lễ không thể bỏ, Vĩnh Cơ hành lễ với Lệnh phi nương nương mới đúng.”
Nó ra mặt là có chuyện muốn nói, hành lễ xong rồi, Vĩnh Cơ đứng thẳng dậy nghiêm túc dõng dạc cất lời, “Mới vừa rồi các vị mẫu phi nói Hoàng ngạch nương nguyền rủa Hoàng a mã đều là chuyện bịa đặt cả, Hoàng ngạch nương nay đã mất, các mẫu phi nhận xét Hoàng ngạch nương như vậy, thứ cho Vĩnh Cơ không đồng ý được.”
Người trong cung quen nói ẩn nói ý quanh co lòng vòng, đột nhiên bị Vĩnh Cơ tát thẳng vào mặt cũng ngẩn ra, tất cả đều không biết làm sao ngơ ngác nhìn Lệnh phi. Kim Bảo đứng sau sốt ruột muốn giậm chân, tiểu chủ tử ôi, nào có người nói thẳng ra vậy chứ, này còn chẳng phải đắc tội tất cả các nàng sao?
Vĩnh Cơ mặc kệ, cái nó hướng tới không phải mưu ma chước quỷ gì cả, có cái gì nói cái đấy. Có người còn dám nói xấu Hoàng ngạch nương kia mà?
Nó nghiêm túc nói, “Chuyện lúc đó Hoàng a mã hạ chỉ không truy cứu nữa, đoạn gấm tuyết nọ đâu chỉ Hoàng ngạch nương mới có, các vị mẫu phi cũng có, chẳng ai biết hung thủ là ai. Các vị mẫu phi lại có thể chắc là Hoàng ngạch nương, Vĩnh Cơ nghe các vị mẫu phi giải thích một chút được không? Có bằng chứng gì không?”
Chuyện này chân tướng thế nào, trong cung ai cũng biết, thực sự là Hoàng hậu làm, Càn Long lấy đại cục làm trọng mới không truy cứu nữa, Vĩnh Cơ lúc đó còn nhỏ cái gì cũng không biết. Các nàng thì khác, đều là chủ tử đứng đầu một cung làm sao không rõ, nhưng bây giờ các nàng đào chứng cứ đâu ra, cho dù có cũng không dám lấy ra đâu.
Khuôn mặt tươi cười của Lệnh phi cứng ngắc, vặn vẹo một hồi mới nói, “Đứa nhỏ ngốc, bổn cung chỉ nhàn thoại cùng mấy vị muội muội, làm sao dám bịa đặt chuyện Hoàng ngạch nương của ngươi. Chúng ta có thế nào cũng không thể so với Hoàng hậu nương nương, mọi người đều là hảo tỷ muội cả mà.”
Nói đến đây, nàng chuyển đề tài, “Đứa nhỏ ngoan, bổn cung biết ngươi ủy khuất khổ sở trong lòng, đáng tiếc tiểu đệ ngươi nhỏ quá, còn chưa xuất hiện, không thể mua vui cho ngươi.”
Lệnh phi vừa nói vừa lấy tay sờ vùng bụng còn chưa gồ lên, ánh mắt các phi tần chung quanh nhìn nàng ta vừa khinh thường vừa ghen tị, oán hận chính mình không thể giữ được trái tim đế vương, chỉ có thể trơ mắt nhìn Lệnh phi đắc thế.
Cơ bản người ngồi đây đều hiểu ý tứ Lệnh phi, nhưng Vĩnh Cơ thì không, nàng ta thành công dời đi lực chú ý của nó. Đứa nhỏ nhớn nhác nhìn quanh, đôi mắt đen láy như mặc ngọc đảo qua đảo lại, sau cùng chớp chớp nhìn Kim Bảo, Kim Bảo mờ mịt, chủ tử đang làm gì vậy?
Thế là y cũng nhướn mày nhìn nó, chủ tớ hai người trợn mắt nhìn nhau, Vĩnh Cơ nóng nảy, vỗ Kim Bảo một cái, “Sao ngươi lại ngu vậy hả?! Bản a ca là hỏi ngươi tiểu đệ đệ đâu?”
Kim Bảo uất ức, “Chủ tử, hóa ra ngài nháy mắt là muốn hỏi vậy à, nô tài không biết a!”
Vĩnh Cơ trừng y, “Ngu!”
Kim Bảo sờ đầu, không dám nói gì, ngài mới ngu thì có, Lệnh phi nương nương nói những lời này đương nhiên ám chỉ hoàng tử trong bụng nàng ta, ngài nhìn làm sao mà thấy được?!
Thực ra Vĩnh Cơ suy nghĩ rất đơn giản, nó và Hoàng a mã xuất cung đến nay đã hơn ba tháng có thừa, lúc này nương nương trong cung sinh thêm một tiểu đệ cho nó cũng chẳng phải chuyện gì đáng ngạc nhiên, nên nó mới nhớn nhác tìm người.
Kim Bảo đúng là vô dụng, trước kia chỉ cần nó nháy mắt với Phúc công công ông liền hiểu ngay, nó không cần Kim Bảo, nó muốn Phúc công công!
Vĩnh Cơ cảm thấy có nô tài đần như vậy đúng là mất mặt, lại không hiểu sao nghe mẫu phi sinh thêm hoàng tử cho Hoàng a mã thì trong lòng không thoải mái. Sắc mặt nó vừa dịu xuống liền nghiêm túc hơn, nó xác định chung quanh đây không có đứa bé nào, liền nghi hoặc hỏi lại, “Lệnh mẫu phi, tiểu đệ đệ đang ở đâu?”
Lệnh phi cắn răng, vẻ mặt khó coi cực kỳ, những người bên cạnh ai nấy đều che miệng nhịn cười. Nàng ta giật giật khóe môi, xấu hổ nói, “Tiểu đệ còn chưa sinh ra mà, còn ở trong bụng mẫu phi, Thập Nhị a ca muốn gặp e rằng chưa được.”
Sợ Vĩnh Cơ còn không rõ, nàng ta cố ý lấy tay xoa bụng.
“…” Cũng may lúc này Vĩnh Cơ đã hiểu, nó không khỏi kinh ngạc nhìn về phía Lệnh phi, ánh mắt dừng lại trên bụng nàng. Nhìn một hồi nó mới ngoắc Kim Bảo, y cúc cung tới gần, nịnh nọt cười, Vĩnh Cơ hỏi nhỏ, “Kim Bảo, Lệnh mẫu phi làm sao biết đó là bé trai?”
“…Chủ tử gia…Cái này…Nô tài cũng không biết nữa.”
Lệnh phi đứng gần đó nghe hết, lửa giận trong lòng xộc thẳng tận óc. Con trai độc nhất của nàng chết yểu, nàng ngày đêm trông ngóng mình có thể sinh hạ a ca. Ai biết Thập Nhị a ca này ngốc thật hay giả ngốc, khiến nàng mất hết mặt mũi trước mặt mọi người, lại còn chọc vào nỗi đau của nàng. Lệnh phi siết lấy khắn tay, giờ không thể động Thập Nhị a ca, nàng tự nhủ mình phải bình tĩnh, phá hỏng chuyện lớn thì không tốt.
“Ha ha, bổn cung chợt thấy thân thể không khỏe, không thể cùng các vị muội muội nữa.”
Lệnh phi phất khăn chật vật rời đi, còn không biết Ngô Thư Lai đang cầm thánh chỉ chờ mình ở Duyên Hi cung, phượng ấn mà nàng tưởng tạm thời để Thư phi giữ sẽ vĩnh viễn không lấy lại được nữa.
Lệnh phi vừa đi, những phi tần khác cũng lục tục rời khỏi. Vĩnh Cơ ngồi trong đình, ghé vào bàn đá không nói tiếng nào, rầu rĩ lấy tay chuyển chuyển ly ngọc trên bàn. Kim Bảo sốt ruột hỏi, “Chủ tử, không phải ngài nói muốn thưởng mai sao?”
“…” Vĩnh Cơ thở dài, không thèm để ý cứ xoay xoay ly ngọc, nhìn cột đình đến thất thần. Kim Bảo còn định nói gì nữa, chợt cảm giác sau lưng có người đụng y, y vừa quay đầu lại đã thấy Càn Long ngoắc ngoắc ngón tay, Kim Bảo vội vàng cung kính lùi ra xa.
Càn Long ngồi xuống bên người Vĩnh Cơ, vỗ vỗ bả vai nó, “Thập Nhị sao thế?”
Càn Long không xuất hiện thì thôi, hắn vừa đến Vĩnh Cơ buồn bực một nay đã phiền não mười, ủy khuất nhỏ thành oan ức lớn, lập tức nước mắt rưng rưng, “Các mẫu phi nói nhi thần không biết điều, đánh Hoàng a mã bị thương.”
Càn Long đổ mồ hôi rào rào, đúng là nữ nhân lắm chuyện, liền dỗ dành nó, “Mấy lời đó Vĩnh Cơ không cần để trong lòng, Hoàng a mã không trách Vĩnh Cơ, là trẫm gạt Vĩnh Cơ trước.”
Nó vẫn u oán nhìn Càn Long, “Các nàng còn nói Hoàng a mã lấy lễ Hoàng quý phi an táng cho Hoàng ngạch nươnng.”
Hự! Trọng điểm chính là chỗ này đó!
Càn Long vội vã giải thích, “Cái kia…Vĩnh Cơ à, trẫm cũng có nỗi khổ a.”
Vĩnh Cơ gật đầu, ngoan ngoãn không hỏi lại. Càn Long thấp thỏm không yên, nhất thời dịu lại. Hắn nhìn cánh nhạn bay về phương xa, ướm chừng là đàn chim di cư cuối cùng.
“Vĩnh Cơ, người trong quan tài là tử tù, ngạch nương ngươi phải được con cháu Ái Tân Giác La đời đời cung phụng, nhưng kẻ tử tù kia thì không. Trẫm đã làm sai nhiều chuyện, nhưng trẫm không thể để con cháu Ái Tân Giác La cũng làm sai như trẫm.” Càn Long chậm rãi nói.
“Nhi thần biết.” Ngữ điệu Càn Long nhẹ tênh, Vĩnh Cơ bỗng dưng ngộ ra chút gì, nó vươn tay nắm lấy tay Càn Long, đôi mắt đen láy trong suốt, “Trước kia Hoàng ngạch nươnng luôn dạy, mặc người khác nói gì, đều phải làm chuyện mình cần làm. Vĩnh Cơ hiểu, mặc kệ các mẫu phi nói thế nào, Vĩnh Cơ hiểu hết.”
Đứa nhỏ cam đoan vỗ ngực, Càn Long thở dài, luôn là như vậy, lần nào cũng là như vậy! Vĩnh Cơ, ngươi không thể để Hoàng a mã bớt áy náy chút được sao…
Càn Long kéo nó đứng dậy, “Vĩnh Cơ, nếu ngươi muốn, về sau tự ngươi có thể thay đổi hết thảy, chỉ cần…”
Kim Bảo và Ngô Thư Lai lặng lẽ đứng sau đồng loạt biến sắc, suýt chút nữa buột miệng kêu lên. Hàm ý chưa nói của Hoàng thượng quá rõ, Hoàng thượng đây là muốn truyền ngôi cho Thập Nhị a ca!
Chỉ có Thập Nhị a ca còn ngơ ngác, nắm ống tay áo hắn lắc lắc, “Hoàng a mã nói gì?”
Càn Long cúi đầu nhìn nó, lại ngẩng đầu lên, “Không có gì. Thập Nhị, trẫm cam đoan với ngươi, từ nay về sau không có Hoàng hậu nữa.”
“Dạ?” Vĩnh Cơ nghiêng đầu thắc mắc, không hiểu lắm lời Càn Long vừa nói. Càn Long chỉ cười cười, dắt tay nó đi về phía trước.
Vĩnh Cơ, ngươi không hiểu kế hoạch của trẫm cho tương lai, cũng không hề gì, ngươi chỉ cần nhận lấy là được. Trẫm sẽ cho ngươi mọi thứ tốt nhất, không chỉ vì trẫm thương ngươi, mà còn vì ngươi xứng đáng.
“Hoàng a mã, Lệnh phi có mang tiểu đệ đệ.”
“Đứa nào lắm mồm nói bậy?”
“Chính Lệnh mẫu phi nói mà, nói tiểu đệ đệ sẽ ra đời để gặp Vĩnh Cơ.” Vĩnh Cơ ngẩng mặt, bước chân chậm lại. Càn Long xoay sang nhìn nó, thấy khuôn mặt không biết che giấu biểu cảm nay đầy vẻ mất mát mê mang.
Càn Long cười cười, vươn tay xoa mũ trên đầu nó, “Đúng vậy, đây là đệ đệ nhỏ tuổi nhất của Vĩnh Cơ, về sau sẽ không có nữa.”
Em trai cuối cùng?! Ngô Thư Lai cảm thấy mình theo không kịp! Hôm nay nghe được quá nhiều bí mật rồi, Hoàng thượng, ngài có gì thì báo trước một tiếng, đừng để các nô tài đi theo. Những lời này của ngài là ý gì? Chẳng lẽ hậu cung từ nay về sau không sinh đẻ gì nữa sao? Lại còn không có Hoàng hậu, Ngô Thư Lai vẻ mặt cầu xin, kéo kéo Kim Bảo bên cạnh, đưa tay lên cổ mình cứa một đường làm hiệu, Kim Bảo nuốt khan, gật gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Vĩnh Cơ cao hứng, nghiêng đầu nghĩ nghĩ, “Vậy Vĩnh Cơ phải trân trọng đệ đệ này mới được.”
Tay Càn Long còn trên đầu Vĩnh Cơ, thuận đường trượt xuống nựng nựng má nó, “Huynh hữu đệ cung là chuyện tốt. Trẫm biết ngươi muốn xuất cung, ngày mai trẫm đưa ngươi đi gặp nàng.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT