Vĩnh Cơ ngoan ngoãn ở lại Càn Thanh Cung ‘dưỡng bệnh’, Càn Long cũng tự biết đuối lý, mỗi ngày đổi một cách khác nhau dỗ ngọt Vĩnh Cơ, vừa hạ triều về liền bồi nhi tử. An Nhạc sau lần bại lộ thân phận trước Vĩnh Cơ, cũng dần nghênh ngang xuất nhập Càn Thanh Cung, cho Vĩnh Cơ mấy món đồ chơi lạ lạ bên ngoài, cũng thuận tiện đưa thư của Ô Lạp thị gửi nó.

“Hoàng ngạch nương nói mình đã khỏe hơn nhiều, có thể ra ngoài phơi nắng rồi đó.” Vĩnh Cơ vui cười hớn hở cầm thư, ghé vào bàn cặm cụi viết hồi âm cho Ô Lạp thị. Càn Long bất mãn trừng mắt nhìn An Nhạc đứng bên kia, hắn rõ ràng hạ lệnh tên này bớt về cung đi, ở bên Ô Lạp thị nhiều chút để bảo vệ nàng.

Kết quả cái tên sủng thần của tiên đế này ỷ mình có chỗ dựa liền không để hắn vào mắt. Nhắc tới An Nhạc là thị vệ bên người tiên đế, Càn Long không có chút ấn tượng gì, tên này ẩn sâu trong cung tới mười mấy năm, Hoàng a mã nhà hắn làm thế nào mà bắt được vậy!

Lễ tang của Hoàng hậu đã qua, nguyên nhân vì Càn Long, ngoại trừ Thập Nhị a ca phải tiếp tục tẫn hiếu, còn lại đều khôi phục sinh hoạt thường ngày.

Vấn đề là Càn Long vẫn không chịu cho Vĩnh Cơ xuất cung. Lúc đầu nó còn chịu được, sau cũng phải xù lông. Bây giờ nó nghĩ khác trước đây rồi. Mấy ngày nay bị bắt nằm yên trên giường, nên nó có nhiều thời gian nghĩ nhiều chuyện lắm, còn tự nhận là mình nghĩ đúng hiểu đúng nữa cơ. Hình như mình vừa mới trở thành hoàng tử được Hoàng a mã sủng ái nhất, hơn nữa hình như Hoàng a mã đối với mình cũng có điểm khác biệt (ngoan, đừng khiêm tốn thế). Mình không thể kiêu ngạo tự mãn, bảo thủ, hay làm Hoàng a mã giận giống Ngũ ca được. Nhưng vậy nó có thể mè nheo chút không, những người khi dễ nó trước kia giờ nó cũng đáp trả ngược lại được?

Ừm, mình còn đánh cả Hoàng a mã, Hoàng a mã cũng không truy cứu, thế chắc mình có thể tùy hứng một chút  nhỉ. Với cả Hoàng a mã cũng không tốt như trong tưởng tượng của nó đó giờ, Vĩnh Cơ nhớ lại trước kia, phát hiện ra Hoàng a mã không chỉ là kẻ hồ đồ, lần này còn lừa gạt nó!

Vĩnh Cơ xù lông nhím, liệt kê một đống lý do, đề xuất với Càn Long muốn đi thăm Hoàng ngạch nương, đằng nào cũng là hắn đáp ứng nó khỏi bệnh sẽ cho nó đi. Kết quả bệnh thì hết rồi, Càn Long vẫn chẳng ừ hử gì cả, Vĩnh Cơ liền viết tấu chương dâng hắn.

Càn Long lật xem bản tấu lẫn trong đống tấu chương lớn bé trên ngự án, chữ viết không tính là đẹp, nhưng từ nét mực nhìn ra, lúc viết người kia cũng dùng không ít lực, mực còn hơi lem. Càn Long bất đắc dĩ nhìn vào câu cuối cùng.

“Nhi thần đọc sách thánh hiền, thấy Mạnh phu tử  viết ‘Thành giả, thiên chi đạo dã, tư thành giả, nhân chi đạo dã.’ Nhi thần thiết nghĩ ‘Nhân vô tín bất lập, quân vô tín bất dương danh’, lời của hoàng phụ tựa thiên kim, nhi thần ghi nhớ hoàng phụ ngày trước từng nói như vậy, cũng từng đáp ứng một chuyện với nhi thần. Đến hôm nay, hoàng phụ ngày bận ngàn việc, sợ rằng hoàng phụ sơ ý lãng quên, mới đặc biệt dâng tấu nhắc nhở.”

Càn Long đọc xong trên trán nổi đầy gân xanh, nào có thánh hiền nói kiểu đấy, ngươi đọc ba cái thoại bản dân gian linh tinh An Nhạc đem về cho ngươi thì có! Hơn nữa trẫm muốn quên cũng quên không nổi, ngươi ngày nào chả lải nhải trước mặt trẫm?

Càn Long cũng không phải không muốn để Vĩnh Cơ đi gặp Ô Lạp thị, để nó đi một mình hắn không dám, nhưng nếu hắn cùng đi thì…Càn Long xoa trán thở dài, đây mới là vấn đề đó, hắn là hoàng đế, đi gặp Hoàng hậu cũng bình thường thôi, không có gì phải thẹn với lòng. Nhưng bây giờ khác rồi, thân phận của Ô Lạp thị trong lòng hắn không giống trước đây nữa. Nói trắng ra, hắn còn chưa chuẩn bị tốt để đi gặp ngạch nương của Vĩnh Cơ, cũng là nhạc mẫu tương lai của hắn đâu.

Ô Lạp thị chắc chắn không biết tâm tư kia của hắn, Vĩnh Cơ có hiểu hay không thì chẳng rõ, hay cũng hiểu được một nửa. Hắn quan sát Vĩnh Cơ mấy ngày nay, thấy không có gì dị thường, lại cảm giác Vĩnh Cơ nhất định đã ngộ ra gì đó.

Mà tất tật đều là Càn Long tự rối rắm đơn phương, hắn cất tấu chương vào ngực áo, thôi, để dỗ dành Vĩnh Cơ trước đã.

Hắn vừa mới lật tấu chương tiếp theo, chợt nghe tiếng Ngô Thư Lai nói chuyện với người nào, hình như là nữ, âm vọng qua lớp cửa. Hắn lắng nghe một lúc, nghe không rõ mới giương giọng hỏi, “Ngô Thư Lai, có chuyện gì?”

Ngô Thư Lai từ cửa đi vào, cười đến híp cả mắt, “Hoàng thượng, có tin vui.”

“À? Tin gì vui?” Càn Long buông bút đặt lại lên giá, “Thật ồn ào, là ai đang ầm ĩ ngoài kia?”

“Hoàng thượng, đại cung nữ của Duyên Hi cung đến đây, nói đến báo hỷ. Ngự y vừa chẩn được Lệnh phi nương nương có thai, nô tài chúc mừng Hoàng thượng!”

Con nối dòng của Càn Long không nhiều, đứa chết non, đứa đưa đi làm con thừa tự, còn lại không được mấy người. Hậu cung lâu nay chưa có tin vui, lúc này Lệnh phi có mang thật đúng là chuyện đại hỷ.

Nhưng Càn Long một chút vui mừng cũng không. Hắn trầm ngâm, tin tức này truyền ra bây giờ cũng quá đúng lúc đi. Hoàng hậu vừa mất, hậu vị bỏ không, hiện tại Lệnh phi chưởng quản lục cung lại còn mang thai, quá mức nổi bật, tính ra cũng chỉ thiếu danh hào Hoàng hậu mà thôi.

Nhưng hắn vừa hồi cung không đụng chạm bất kỳ nữ nhân nào, không chỉ Lệnh phi, trừ Từ Ninh Cung của Thái hậu, hắn căn bản không đến chỗ ai. Nếu là chuyện trước khi xuất cung, vậy tính ra cũng gần ba tháng. Trong thời gian dài như vậy, làm gì có chuyện Thái y không chẩn ra, vậy phải là Lệnh phi cố ý giấu nhẹm chuyện này, chờ cơ hội tung hê hết thảy.

Càn Long lạnh mặt, trước đây hắn từng bị Tiểu Yến Tử lẫn Lệnh phi lừa choáng váng đầu óc, còn nghĩ nàng ta thiện giải nhân ý. Bây giờ nghĩ lại cũng thực trùng hợp, Lệnh phi có khi nào xuất hiện ngẫu nhiên, nữ nhi bị sốt, Thập Tứ bị bệnh đều đúng thời điểm không sai đâu được.

Ngô Thư Lai còn tưởng lần này Hoàng thượng sẽ truyền lệnh ban thưởng như mọi khi, Càn Long lại phất tay, “Lệnh phi nếu mang long thai không nên làm lụng vất vả, truyền khẩu dụ của trẫm, để Thư phi tiếp quản phượng ấn xử lý chuyện lục cung, Lệnh phi an tâm dưỡng thai là được.”

Thái giám tổng quản kinh ngạc, nhưng vẫn đáp lời dạ vâng, liền hiểu được vị Lệnh phi này thất sủng rồi. Càn Long bị Lệnh phi làm mất hứng, nghĩ tìm nhi tử thay đổi tâm tình, ai ngờ hắn đến hậu điện lại không thấy người đâu. Tùy tay vẫy một tiểu thái giám trông cửa, y run run rẩy rẩy nói, Thập Nhị a ca tự mình đến Ngự hoa viên thưởng mai rồi.

Sau khi Hoàng hậu xuất cung, Càn Long nhớ ra trong cung còn có lão thái giam kỳ ba khác nữa, hắn vung bút hạ chỉ, đem Phúc công công lẫn Dung ma ma ban theo nàng. Hiện tại hầu hạ bên người Vĩnh Cơ là một tiểu thái giám vừa tiến cung, trạc tuổi Vĩnh Cơ không hơn kém mấy. Nó thỏa mãn đặt tên tiểu thái giám là Kim Bảo, coi như bù đắp cho mong muốn không thực hiện được trên người Đa Đa.

Vĩnh Cơ hớn hở mang người một đường đi Ngự hoa viên, Càn Long không cho nó xuất cung chứ đâu phải không cho rời khỏi Càn Thanh Cung, nó bây giờ là hoàng tử được sủng ái nhất, thế là đứa nhỏ cáo mượn oai hùm từ cửa hông của Càn Thanh Cung trực tiếp ra ngoài.

“Chủ tử gia, Ngự hoa viên bây giờ nào có gì xem, hoa mai vẫn chưa nở mà.” Kim Bảo vẻ mặt cầu xin lẽo đẽo theo sau Vĩnh Cơ.

Vĩnh Cơ gật gật, “Nhưng Càn Thanh Cung chẳng có ai, thoại bản cũng xem xong rồi, Ngự hoa viên dù không có hoa ít nhất cũng có người mà.”

Kim Bảo câm nín, chủ tử gia, đừng nói ngài  định tìm người chơi cùng ở Ngự hoa viên nhé. Người ở đây chả ai tốt lành gì đâu, đều là cung tần phi tử nương nương, chúng ta đi qua còn không phải tự ngược đãi mình sao? Nhưng nói đi cũng phải nói lại, chủ tử gia đi, Hoàng thượng chắc chắn cũng sẽ đến, có khi các vị nương nương còn phải cảm tạ tiểu chủ tử không chừng!

Ngự hoa viên đúng y như suy nghĩ của Kim Bảo, dù lạnh vẫn không thiếu các cung phi ăn diện trang điểm lộng lẫy ở đó, hai người vừa vào liền thấy một nhóm phi tần ngồi trong đình viện xa xa.

“Chủ tử gia, chúng ta có qua chào hỏi không?”

“Thôi,” Vĩnh Cơ quay đầu lại, dặn dò Kim Bảo, “Phúc công công từng nói, nữ nhân đang tâm sự nam nhân không thể quấy rầy, chuyện của các nàng không phải chuyện Ba Đồ Lỗ chúng ta để ý đến.”

Kim Bảo mờ mịt gật đầu đi theo Vĩnh Cơ, đi ngang qua núi giả lại nghe giọng nữ nói cười khanh khách.

“Muội muội chúc mừng tỷ tỷ, không ngờ tỷ hoài thai long tự, tâm tư Hoàng thượng đều đặt trên người tỷ đây, lần này Duyên Hi cung chắc được Hoàng thượng ban thưởng đến sập mất thôi.” Người nói là một nữ tử trẻ tuổi, nhưng Vĩnh Cơ không nhận ra là ai, dù vậy không cần nghĩ cũng biết nàng ta cũng nằm trong hậu cung của Hoàng a mã.

“Muội muội nói gì vậy, Hoàng thượng đối xử với tỷ muội chúng ta đều bình đẳng cả mà. Hoàng thượng trước kia đến chỗ bổn cung nhiều chút, làm Hoàng hậu nương nương không vui, bổn cung cũng ủy khuất vạn phần, làm gì có chuyện như vậy! Bổn cung cũng không dám độc hưởng chuyên sủng của Hoàng thượng, Hoàng thượng thánh minh, cũng sẽ không độc sủng một ai.” Lệnh phi cười nói, ngoài miệng bảo Hoàng thượng đối xử bình đẳng trấn an các phi tần,  nhưng mặt khác vừa nịnh hoàng đế, vừa biếm Hoàng hậu, khiến người ngồi chung quanh cũng phải phụ họa khen hay.

“Tỷ tỷ nói sao muội không hiểu, nhưng giờ không có Hoàng hậu, Hoàng thượng lại dùng lễ Hoàng quý phi an táng nàng ta, ngay cả lăng mộ cũng không có, thật khiến tỷ muội chúng ta phải rơi lệ.”

“Chuyện này bổn cung cũng xót xa trong lòng, chỉ khổ cho Thập Nhị a ca. Lại nói Thập Nhị a ca vẫn luôn ở Càn Thanh Cung, trước đó vài ngày còn ra tay đánh Hoàng thượng bị thương, Hoàng thượng thấy tội nghiệp mới không truy cứu. Bổn cung đang nghĩ có nên đưa Thập Nhị a ca đến chỗ bổn cung, dù sao nó cũng không còn nhỏ nữa, nhưng vẫn chưa lớn, nếu tiếp tục ở lại Càn Thanh Cung rồi làm Vạn Tuế Gia bị thương cũng không tốt. Bổn cung thực lo lắng chuyện này.” Lệnh phi xúc động đến mức lấy khăn tay chấm nước mắt.

“Đúng vậy đúng vậy, tỷ tỷ được lòng Hoàng thượng nhất, hiện nay trong cung đều hướng về tỷ đây. Thập Nhị a ca ra tay đánh người bọn muội cũng nghe nói, vị kia còn từng nguyền rủa Hoàng thượng, Thập Nhị a ca làm vậy đúng là…”

Kim Bảo lo lắng nhìn chủ tử nhà mình, Vĩnh Cơ chỉ lẳng lặng đứng đó, nhìn không rõ buồn vui. Kim Bảo thầm oán giận, mấy vị phi tần này, nói năng ra vẻ đường hoàng lễ nghĩa, kỳ thực chỉ là cười trên nỗi đau người khác mà thôi. Ước Hoàng hậu nương nương thoái vị, lại lấy chuyện của Thập Nhị a ca ra nói, chẳng lẽ nhìn không ra chủ tử nhà mình mới là người được sủng ái sao?

Lệnh phi nương nương quả nhiên là người thủ đoạn, trước mặt Hoàng thượng thì quan ái thương xót Thập Nhị a ca, trước mặt chúng phi tần thì trở mặt nhanh hơn lật sách. Nếu nàng ta thực sự kéo được Thập Nhị a ca về phía nàng, dựa vào độ sủng ái của Hoàng thượng dành cho Thập Nhị a ca, nàng ta trở thành ngạch nương trên danh nghĩa thì đúng là gà chó thăng thiên rồi.

“Kim Bảo, Hoàng a mã thực sự dùng lễ Hoàng quý phi an táng Hoàng ngạch nương ư?” Vĩnh Cơ bỗng nhiên xoay người lại hỏi.

=======

Thành giả, thiên chi đạo dã, tư thành giả, nhân chi đạo dã: Hoàn hảo là đạo của Trời, trở nên hoàn thiện là đạo của người.

Nhân vô tín bất lập, quân vô tín bất dương danh: kẻ bội tín, không đáng tin thì không làm nổi nghiệp lớn, vua không giữ lời tất ô danh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play