Lệnh phi thế nhưng dám dò đế tung, chẳng trách sao mỗi lần nàng ta đều có thể tìm được hắn. Lần trước hắn chơi cờ qua đêm ở Thục Phương Trai, Lệnh phi còn dẫn được người đến, đem cả triều phục cho hắn nữa.

Đây vốn là bổn phận của Hoàng hậu mới phải, Càn Long thoáng chốc đổ mồ hôi lạnh, ngoắc Ngô Thư Lai, “Đổi hết người trong Càn Thanh Cung đi, để Nội Vụ Phủ cẩn thận tra cho trẫm.”

“Nô tài hiểu được.”

“Từ từ, ngươi trước khoan hẵng đi, truyền ý chỉ của Trẫm, Lệnh phi ngự tiền khi quân, cấm túc ba tháng, hậu cung mọi việc giao Thư phi tạm quản, phượng ấn cũng giao lại cho nàng ta.”

Ngô Thư Lai hiểu ý gật đầu, việc này không phải nhỏ, lúc này Hoàng thượng đã đối Lệnh phi ôm lòng nghi ngờ, bên người Hoàng thượng có bao nhiêu cái đinh không phải ông không biết, nhưng chính Hoàng thượng không đề cập tới, ông cũng đành mắt nhắm mắt mở cho qua. Nếu thật sự muốn tra, chỉ sợ không chỉ của mỗi Lệnh phi đâu ấy.

Vĩnh Cơ nghe xong như lọt vào sương mù, không hiểu sao mình mới nói một câu Hoàng a mã đã ra một đạo thánh chỉ, nó kéo kéo tay áo Càn Long, “Hoàng a mã, Lệnh mẫu phi vất vả hầm canh cho ngài mà.”

Nhi tử lại đi cầu tình cho nàng ta, Càn Long cảm thấy mình như bị tát mạnh một cái, Lệnh phi hầm canh vất vả là chính miệng hắn nói để dạy dỗ Vĩnh Cơ. Hắn giật giật khóe môi, miễn cưỡng cười nói, “Vĩnh Cơ không cần quan tâm chuyện này, chỉ cần nói có nguyện ý đi cùng Hoàng a mã không thôi?

Hoàng a mã nói mặc kệ thì nó không quản nữa, Vĩnh Cơ nghiêng đầu, cải trang vi hành a? Nhớ đến trước kia mỗi lần Tiểu Yến Tử tỷ tỷ và Tử Vi tỷ tỷ xuất cunng cùng Hoàng a mã đều tươi cười vui vẻ, Vĩnh Cơ nhẹ nhàng gật đầu, “Nhi thần nguyện ý.”

Chủ ý xuất cung của Càn Long không phải do hắn đột nhiên nghĩ ra để dỗ dành Vĩnh Cơ, chuyện vi hành lần này là hắn đã suy nghĩ kỹ mới quyết định. Phương Bắc gần đây không yên ổn, có nhiều chiến sự, phiên bang liên tiếp xâm chiếm. Hắn lên kế hoạch trước đi dò xét bắc doanh,vừa thị sát cũng là để xoa dịu quân tâm. Về phương diện khác, hắn còn chưa muốn từ bỏ quyền thừa kế của Vĩnh Kỳ.

Chờ khi Tiêu Kiếm khai ra đồng lõa hoặc tổ chức, đến lúc đó Tiểu Yến Tử dù không chết cũng không thể đảm đương trắc phúc tấn nữa rồi, còn ở lại trong cung. Lấy tính tình Vĩnh Kỳ chắc chắn sẽ nháo sự sinh loạn, Càn Long không muốn phụ tử thành thù, cũng không muốn chỉ vì một nữ nhân mà nhi tử mình coi trọng phải đi đường khác, cho nên dẫn theo Vĩnh Kỳ vào kinh, thuận tiện xem xét có nữ nhân nào khác gả cho làm thiếp, cũng để dời đi lực chú ý của Vĩnh Kỳ.

Dẫn theo Vĩnh Cơ thì hoàn toàn xuất phát từ tư tâm của Càn Long. Đứa nhỏ khiến hắn sinh ra vài tình cảm đặc biệt, chính hắn cũng không rõ mình đối với đứa nhỏ mang tình cảm thế nào. Là áy náy muốn bồi thường hay phụ thân đối với nhi tử yêu thích? Hoặc là cảm xúc nào khác nữa hắn không biết tên?

Mặc kệ thế nào, không thể nghi ngờ là Vĩnh Cơ có ảnh hưởng rất lớn đến hắn. Hắn luyến tiếc để Vĩnh Cơ ở lại một mình trong cung (rõ ràng nó đâu có một mình), cũng mơ hồ hiểu được đứa bé này bất tri bất giác trở thành ràng buộc của chính hắn.

Có lẽ không phải đứa bé này sẽ không rời đi Hoàng a mã, mà chính hắn không thể xa nó cũng chưa biết chừng.

Càn Long lại ôm Vĩnh Cơ nói thêm vài câu, mỹ mãn nhìn Vĩnh Cơ cười rộ lên, cuối cùng cọ xát dông dài nửa ngày mới thả cho đi. Vĩnh Cơ không muốn Ngô Thư Lai đưa về, liền tự mình ôm bình hoa quế trở về A Ca Sở. Nó được Càn Long dỗ cho vui vẻ, vào cửa thấy Phúc Khang An và Thiện Bảo còn đang chơi cờ, Vĩnh Cơ lặng lẽ đem hoa quế để ở bậc thang, rón ra rón rén đến bên cạnh.

Đứa nhỏ cho là mình đi khẽ lắm, mà Phúc Khang An sớm phát hiện có bóng người, ánh mắt khẽ hạ, “Sao, không giận à? Chờ ta thắng ván này đi, lại để ngươi chơi.”

Quả nhiên Dao Lâm Thiện Bảo ca ca đều không chú ý đến nó, Vĩnh Cơ bĩu môi, nó đi rồi bọn họ cũng không biết.

“Vĩnh Cơ muốn xuất cung cải trang vi hành!”

“…”

“Cái gì?!” Bắt kịp ý tứ trong lời đứa nhỏ, rốt cuộc Phúc Khang An cũng phản ứng, quân cờ cầm trong tay rơi cạch xuống bàn, y đưa tay làm bộ ngoáy ngoáy lỗ tai, “Ngươi nói lại lần nữa, hình như ta nghe nhầm…”

“Bản a ca muốn theo Hoàng a mã cải trang vi hành.”

“…”

“Cái gì cải trang vi hành? Hoàng thượng sao lại đưa tiểu tổ tông xuất cung? Nếu gặp nguy hiểm thì thế nào, không được không được, tiểu chủ tử ngài nói lại với Hoàng thượng đi, nói bài tập còn chưa xong, không đi được đâu.” Phúc công công không biết từ góc nào nghe được, lão vội nhào ra túm vai Vĩnh Cơ, kích động nói một lèo. Hoàng thượng định diễn trò gì đây a? Trước kia ghét bỏ chủ tử lẫn tiểu chủ tử, bây giờ không dưng lại đối với tiểu chủ tử nảy sinh hứng thú.

Thay đổi của Càn Long được Phúc công công nhìn trong mắt kinh trong lòng, cảm thấy tiểu chủ tử nhà lão bỗng dưng được sủng, chỉ sợ là họa không phải phúc.

Vĩnh Cơ ủy khuất vạn phần, nói, “Nhưng bài tập làm xong hết rồi.”

Phúc công công liền trừng mắt, “Cái gì đều làm xong, ngài chẳng phải vẫn y như nửa năm trước cung kéo không ra, ngựa cưỡi không được đó sao?”

“… Cái đó không tính…”

“Nếu Vĩnh Cơ xuất cung, sư phụ cùng nô tài làm thị vệ tất sẽ đi theo, Phúc công công đừng quá lo lắng.” Thiện Bảo thản nhiên cười nói, mà An Nhạc đang ngủ trên đại thụ không xa, ngay cả mắt cũng không thèm mở lấy một cái.

“Ta là thư đồng của Thập Nhị a ca, cùng ăn cùng ngủ, xuất cung cũng sẽ cùng đi, kia có gì đâu, ngươi bình thường có hơi lắm lời, ta không so đo với ngươi, ta sẽ chiếu cố cho Vĩnh Cơ.” Phúc Khang An gãi đầu, thành khẩn nói, chỉ là Phúc công công không chịu nhận y, liếc mắt một cái đầy xem thường.

Phúc Khang An muốn xù lông, Thiện Bảo khẽ cười, bình tĩnh đem một quân cờ thu trở về, “Dao Lâm công tử, ngươi lại thua rồi.”

Vô luận Phúc công công mồm mép thế nào, khóc lóc om sòm làm sao, Vĩnh Cơ vẫn hứng trí bừng bừng chuẩn bị vi hành, lôi kéo Phúc Khang An đóng gói hành lý. Phúc công công mắt thấy mình ngăn tiểu chủ tử không được, bất đắc dĩ phải thay nó chuẩn bị mấy bao hành lý thật to.

Phúc Khang An nhìn nhìn cái bao kia, lại nhìn chút quần áo trong tay nải, khóe miệng run lên, cũng may a mã nhà y cũng đi theo, đồ của y hẳn là ngạch nương sẽ giúp a mã chuẩn bị mang theo chứ?

Nói là cải trang đi tuần, thế trận cũng không nhỏ được. Càn Long khâm điểm Ngũ a ca, Phúc Nhĩ Khang lẫn Tử Vi cũng đi cùng. Còn có Phó Hằng, Kỷ Hiểu Lam, vài vị ngự y, một ít cung nữ thái giám và vài người bên Vĩnh Cơ nữa.

Lúc xuất phát, Càn Long đổi mặc thường phục, khi nhìn thấy Vĩnh Cơ, gân xanh trên trán hắn cũng nhảy loạn.

Vĩnh Cơ muốn dẫn theo thư đồng và hai thị vệ cũng đã bẩm báo cho hắn, hắn vốn ưng Phúc Khang An, mang theo hai thị vệ lại là chuyện theo lý phải làm, Càn Long liền phất tay ân chuẩn.

Nhưng chờ khi Vĩnh Cơ đến, Càn Long nhìn một đống bao lớn bao nhỏ sau lưng nó mà chấn kinh, Vĩnh Cơ cười tủm tỉm nhìn hắn, “Nhi thần tham kiến Hoàng a mã.”

“Miễn lễ, Vĩnh Cơ, ngươi muốn đem theo hết từng này à?”

Vĩnh Cơ còn chưa kịp nói, Phúc công công đã đáp lời, “Bẩm Hoàng thượng, này đều là vật quen dùng của tiểu chủ tử.”

Ngô Thư Lai không nói gì, ngươi ngoại trừ cái giường ra, cả A Ca Sở cũng muốn đem theo rồi ấy. Vĩnh Cơ vội xua tay, “Không phải, không phải đâu, mấy thứ đó nhi thần không mang theo.”

Đương nhiên không cần mang, bọn họ dọc đường có nghỉ chân ở khách điếm, đồ nào còn thiếu có thể mua, có bạc là đủ rồi. Nên mang lên xe cuối cùng chỉ có chút quần áo của nó, Phúc công công ôm một đống đồ đứng sau, giận hờn nghĩ, chả biết Hoàng thượng cho tiểu chủ tử uống phải thuốc gì, tiểu chủ tử sao có thể luôn nghĩ Hoàng a mã mà quên công công đâu?

Phúc Khang An rảnh tay lượn qua người Phúc công công ngâm một điệu dân ca, ai bảo ngươi vác cho lắm vào, ai bảo ngươi bắt ta làm phu khuân vác cho ngươi, giờ để coi ngươi làm sao ôm hết đống này trở về!

“Hoàng a mã, nhi thần đến chậm, nhi thần tham kiến Hoàng a mã.”

“Tử Vi thỉnh an Hoàng a mã.”

Mọi người đang nói chuyện, chợt có đôi nam nữ dắt tay nhau đi đến, hai người đều ăn mặc hoa lệ tinh xảo, nam tử một bộ lỗ mũi hướng lên trời, đi lướt qua đám người Phúc Khang An, thẳng tới trước mặt Càn Long hành lễ.

Càn Long bởi vì chuyện của Tiểu Yến Tử mà đối Tử Vi cũng sinh ra vài cái nhìn khác. Sở dĩ đem cả mấy người này theo, chẳng qua là để thời gian này Hình bộ xử lý Tiểu Yến Tử cũng không gặp khó khăn, đồng thời muốn dùng Tử Vi Phúc Nhĩ Khang khuyên nhủ Vĩnh Kỳ.

Hắn dụng tâm lương khổ, đám người Tử Vi Phúc Nhĩ Khang đều không phát hiện ra. Trong mắt bọn họ chuyện này là đương nhiên, đây mới là Hoàng a mã của bọn họ, Hoàng a mã sủng ái bọn họ, mỗi lần ra cung đều đưa họ đi cùng không phải rất bình thường sao? Tối hôm qua cả đám đã thương lượng sẵn, lên kế hoạch muốn nhân cơ hội này tranh thủ  biểu hiện trước mặt Hoàng a mã, để Hoàng a mã sớm ngày thả Tiểu Yến Tử ra.

Ngũ a ca vẫn một bộ tinh thần sa sút như chịu đả kích, Càn Long mặc kệ hắn, tự mình dẫn đầu lên xe trước, còn dắt theo Vĩnh Cơ. Hắn không nhìn thấy khi hắn ôm Vĩnh Cơ lên xe ngựa, vẻ mặt Tử Vi lẫn Phúc Nhĩ Khang đều kinh ngạc tột độ, đôi mắt Vĩnh Kỳ còn lóe lên tinh quang.

Mục đích của Càn Long là đi bắc doanh, quay đầu lại thì thuận đường đến Thừa Đức, nhưng xuất phát không phải tiến bắc ngay, mà xuôi xuống phía nam trước.

Vĩnh Cơ được Càn Long ôm lên xe, mới phát hiện trong xe không gian rất rộng. Hơn nữa bởi vì gần cuối thu, bên trong lót mao nhung thật dày, ở giữa bày một cái bàn nhỏ, bên trên còn có một mâm trái cây. Xe ngựa lộc cộc khởi hành, cái mâm cũng bắt đầu chuyển động.

“Đó là bàn nam châm, cái mâm đó là tinh thiết đặc chế.” Thấy đôi mắt đứa nhỏ tròn xoe thích thú nhìn, Càn Long tâm ý khẽ động, từ đằng sau ôm lấy nó ấp vào lòng. Hắn ngày càng thích cảm giác ôm đứa nhỏ âm ấm mềm mềm. Xe ngựa trần cao rộng rãi, Vĩnh Cơ ngồi trong lòng Càn Long, hai đùi đung đưa lủng lẳng, “Hoàng a mã, chúng ta cứ đi xe ngựa sao?”

Càn Long khẽ xoa đầu nó, “Ừ, đường sá xa xôi, cưỡi ngựa chịu không nổi đâu, phải ngồi xe thôi.”

“Vậy ạ.” Đứa nhỏ thầm lè lưỡi, cảm thấy may mà không phải cưỡi ngựa, nó không cưỡi được, lúc đó thì mất mặt Hoàng a mã lắm.

“Vĩnh Cơ đã từng ra khỏi kinh thành bao giờ chưa?”

Vĩnh Cơ lắc đầu, thuở nhỏ nó đều ở trong cung, duy nhất ra ngoài là lần trước đi theo Càn Long thể nghiệm quan sát dân tình ấy.

“Hoàng ngạch nương nói nhi thần thân thể không tốt, kỳ thi Hương nhi thần cũng không thể đi xem.”

Làm gì có lý do đó đâu, này là ngày trước hắn không thích Vĩnh Cơ, mới cố ý hạ chỉ. Nhớ tới Tiểu Yến Tử cùng Tử Vi thường nghênh ngang xuất cung, ánh mắt Càn Long trở nên phức tạp, hằng năm lúc tổ chức thi Hương, Vĩnh Cơ có lẽ chỉ đứng một góc nhìn bọn họ xuất phát, vĩnh viễn chỉ có thể tròn mắt nhìn theo.

Mà mỗi lần hắn xuôi nam tuần tra kinh đô và các vùng lân cận, Vĩnh Cơ có phải hay không cũng yên lặng đợi mình điểm tên của nó, dẫn nó cùng đi?

==================

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play