Càn Long vừa buông lời răn dạy, Lệnh phi vốn được sủng ái bấy lâu cũng phản ứng không kịp, đây là làm sao vậy? Nàng tự nhận mình đâu có nói gì sai a, đều theo ý Hoàng thượng nói mà? Hoàng thượng chẳng phải đã nói Tiểu Yến Tử hơn một phần linh khí so với các a ca cách cách trong cung sao, sao bây giờ lại nói không thể cùng Thập Nhị a ca đánh đồng? Chẳng lẽ Thập Nhị a ca thực sự đúng như người ta đồn đại, đại trí giả ngu thâm tàng bất lộ sao?

Hàng trăm âm mưu dương mưu chuyển qua trong đầu nàng, bàn đá ngã đổ dẫn theo bát canh sâm cũng đổ theo, vấy lên váy áo của nàng, Lệnh phi tựa vào cột đình thở dốc, “Hoàng thượng, ngài hiểu lầm thần thiếp. Thần thiếp chỉ thuận miệng thôi.”

“Thập Nhị a ca của trẫm là hoàng tử hiểu lễ nghi nhất trong số các a ca, ngay cả lão Ngũ so ra cũng kém, lần này là trẫm giận chó đánh mèo nó thôi.” Càn Long mặt mũi âm trầm, lời này nói với Lệnh phi, cũng là nói cho Vĩnh Cơ biết.

Vĩnh Cơ không có phản ứng gì, nhưng trong Lệnh phi lại là sóng gầm biển thét. Nàng có nghe lầm không, Hoàng thượng lại đi giải thích với Thập Nhị a ca? Nàng hiểu thánh thượng, Càn Long sinh tại thịnh thế, a mã và mã pháp hắn để lại giang sơn hùng vĩ như họa, hắn không cần chăm lo  việc nước liền tọa ủng thiên hạ, tứ mai thái bình. Hắn nghe nịnh nọt đã quen, tự xưng là toàn năng, hiểu hết việc thiên hạ, cũng từ đó dưỡng thành tính cách của hắn.

Hoàng thượng rất sĩ diện, chưa bao giờ thừa nhận sai lầm của mình, mặc dù hắn sai thì cũng do người khác sai. Đây là lần đầu tiên nàng nghe được Càn Long cứ vậy thẳng thắn thừa nhận mình sai, cũng là lần đầu tiên nàng ý thức được địa vị của Thập Nhị a ca trong lòng Hoàng thượng đã cao đến mức nàng không hình dung nổi nữa.

“Thôi, mục đích ngươi đến đây là vì cầu tình cho Tiểu Yến Tử, trẫm nghe ra được.” Càn Long đối nàng vẩy ống tay áo, thân thể khẽ run trong ngực nói cho hắn biết chỉ sợ Vĩnh Cơ vẫn còn đang khóc, hắn trong lòng nôn nóng sốt ruột, ngữ khí cũng nặng thêm, “Trẫm đã nói qua bất kỳ kẻ nào cũng không được xin xỏ, ngay cả Lệnh phi ngươi cũng không ngoại lệ đâu.”

“Thần thiếp biết tội, Hoàng thượng, thần thiếp cũng chỉ thuận miệng thôi, nghĩ thế nào thì cũng đều là con của ngài cả.” Huyết sắc trên mặt Lệnh phi mất sạch, nàng yếu đuối lùi về mấy bước, tay ôm tim, “Thần thiếp chỉ vì Hoàng thượng suy nghĩ.”

“Hừ, trẫm không biết thích khách có thân muội muội trong cung lại là con cái gì của trẫm.”

Càn Long trước kia thích nhất Lệnh phi trong nhu nhược có kiên cường, trong kiên cường lại có tình yêu thản nhiên chỉ có nàng dành cho hắn. Thưởng thức của hắn vẫn không thay đổi, tuy bây giờ vẫn vậy, nhưng lần này Lệnh phi xem như giẫm phải chỗ tối kỵ của hắn.

Hắn còn do vấn đề cung nhân bên người Vĩnh Cơ ít ỏi mà giận Lệnh phi chưởng quản hậu cung không nghiêm, nay nàng ta còn cố tình vội vì Tiểu Yến Tử cầu tình, lại ngầm chế giễu châm biếm Vĩnh Cơ nữa chứ.

Nếu Càn Long vẫn là Càn Long của trước kia, nhất định sẽ bị mấy câu của nàng đả động, chỉ tiếc hắn không phải nữa rồi.

Nhiều ngày vì trĩ ngôn nộn ngữ của Vĩnh Cơ, Càn Long đã suy nghĩ rất nhiều, bắt đầu từ chuyện Tiểu Yến Tử tiến cung, hắn càng nghĩ càng kinh hãi. Tiểu Yến Tử từ lúc bắt đầu đã không ngừng nói dối, vô luận là thân phận cách cách của nàng ta hay lúc đưa Hàm Hương đi, lại còn Tiêu Kiếm, từng chuyện một rõ ràng trước mặt, mà hoàng đế là hắn lại bị một kẻ lừa đảo chỉ đâu đánh đó. Nghĩ lại chuyện hai lần thích khách Tiểu Yến Tử, hắn cho dù có thích cũng không dám giữ mối họa như vậy bên người.

Ánh mắt Càn Long nhìn Lệnh phi lại mang theo chút ý tứ khác, Lệnh phi cùng đám Tiểu Yến Tử quan hệ dường như không tồi, bây giờ còn nói giúp Tiểu Yến Tử, có phải hay không kỳ thật nàng ta đã biết chuyện thích khách là Tiêu Kiếm? Như vậy mục đích Lệnh phi giúp họ giấu diếm là gì? Lúc trước cũng là Lệnh phi để Tử Vi tiến cung, Càn Long nghĩ nghĩ…

Lệnh phi chỉ cảm thấy ánh mắt Hoàng thượng dừng trên người mình càng ngày càng lạnh, vội nói, “Hoàng thượng, là thần thiếp sai, thần thiếp không nên nói chuyện không vui như vậy. Canh cũng đổ rồi, thần thiếp lại về hầm thêm, coi như thần thiếp bồi tội với Hoàng thượng.”

“Không cần, trẫm hiểu được ái phi quan tâm chuyện thích khách, lo cho thân thể trẫm. Không bằng ái phi thành tâm cầu phúc, đi Phật đường ăn chay niệm Phật vài ngày đi.” Càn Long cũng không dùng câu hỏi, này rõ ràng là không cho thương lượng. Lệnh phi đang cúi người hành lễ với hắn, bước chân lảo đảo theo, Tịch  Mai phải đỡ nàng ta đi mất.

Ngô Thư Lai thở dài, làm ông còn tưởng Lệnh phi là kẻ thông minh, sao mắt lại như mù thế kia? Hiện giờ Hoàng thượng cũng không phải Hoàng thượng trước đây nữa, thịt đầu quả tim của ngài không phải cái gì Hoàn Châu cách cách, mà là Thập Nhị a ca.

Hoàng hậu cho dù còn ở lãnh cung, nhưng thân phận vẫn chưa hề bị phế, Thập Nhị a ca vẫn là con trai trưởng của Hoàng hậu, ngươi chỉ là phi tử lại dám khoa tay múa chân?  Xem ra ngày lành của Lệnh phi cũng không nhiều nữa, về sau ông nên tránh đi thì hơn.

Lệnh phi đi rồi, Càn Long vẫn ôm trước ngực một bé con đang khóc. Hắn tự giác đuối lý, ủy khuất nhi tử, chỉ đành cúi đầu, “Vĩnh Cơ, vẫn còn khóc a.”

Đứa nhỏ đột nhiên ngẩng phắt lên, đẩy mạnh Càn Long một cái, “Vĩnh Cơ đâu có khóc, Vĩnh Cơ phải làm Ba Đồ Lỗ, Ba Đồ Lỗ không được khóc!”

Càn Long không kịp đề phòng bị đẩy mạnh, thiếu chút nữa đứng không vững. Không nghĩ tới mới nói một câu mà đứa nhỏ đã phản ứng lớn như vậy. Nhất thời, Càn Long chỉ biết nhìn khuôn mặt vẫn còn mang vệt nước mắt chưa khô của đứa nhỏ, không biết nói sao.

Càn Long không biết, lúc Vĩnh Cơ và mình ở chung, mỗi lần hắn trầm mặc đều có thể khiến Vĩnh Cơ khẩn trương khủng hoảng, nó không thấy hắn mở lời, nhìn thì chỉ tới ngực hắn, thế là chớp chớp mắt, chậm rãi dựa người qua.

Đón được thân thể Vĩnh Cơ chủ động tựa vào, Càn Long kinh ngạc, đây là đang hướng hắn làm nũng?

Vĩnh Cơ ghé vào lòng Càn Long, nói nhỏ, “Ba Đồ Lỗ thì không được khóc.”

Tiếng nó nghe nhỏ như muỗi, Càn Long bừng tỉnh đại ngộ, nên ngươi dựa lại đây là để che vết nước mắt ướt trên áo trẫm sao?

Bỗng nhiên hắn cảm thấy đứa nhỏ khi khóc cũng thật đáng yêu, Càn Long khẽ xoa đầu nó, không vạch trần lời nói dối vụng về của đứa nhỏ, “Vĩnh Cơ vừa rồi giận Hoàng a mã?”

Nhắc tới chuyện kia, Vĩnh Cơ lại quay mặt đi, hẳn là giận thật.

Càn Long bất đắc dĩ, đưa tay áp lên khuôn mặt viết bốn chữ “Ta đang giận đây” thật to quay lại với mình, “Hoàng a mã đã giải thích với Vĩnh Cơ rồi mà.”

“Nào có…” Đứa nhỏ kinh ngạc, nhỏ giọng than thở, mang theo mấy phần nghi hoặc không hiểu.

Ngô Thư Lai vừa mới khốn khổ dựng lại bàn đá lên, tay run một cái, bàn đá lại ngã ầm xuống đất.

Bị quẳng cho hai ánh mắt trách cứ của hai cha con kia, Ngô Thư Lai khóc không thành tiếng, Thập Nhị a ca trước ngài nghe Hoàng thượng nói mà không có phản ứng, chẳng lẽ vì ngài không hiểu đó là Hoàng thượng đang giải thích với ngài a?

Xét thấy Ngô Thư Lai vẫn đang dựng lại bàn đá, bên này tương đối nguy hiểm, Càn Long kéo Vĩnh Cơ đi qua một tiểu đình khác, “Vĩnh Cơ không nghe được trẫm nói trẫm giận chó đánh mèo ngươi sao?”

“Đó là giải thích ạ?” Đứa nhỏ ngửa đầu, vẻ mặt vô tội, đôi đồng tử đen bóng ánh lên sự đơn thuần còn đang phản chiếu bóng hình của hắn, không chứa một tia tạp chất.

Vĩnh Cơ như vậy, tâm can có sắt đá cỡ nào cũng thành mềm mại như xuân thủy, Càn Long thở một hơi, sau đó trịnh trọng lắc đầu, “Không, cái đó không phải.”

Hắn ngồi xổm xuống, đưa hai tay đặt lên đôi vai Vĩnh Cơ, Vĩnh Cơ chớp chớp mắt, Càn Long cười khẽ, “Là Hoàng a mã trách lầm Vĩnh Cơ, không chú ý đến cảm xúc của Vĩnh Cơ, Hoàng a mã xin lỗi.”

Ý thức được Hoàng a mã đang thực sự giải thích với nó, mặt Vĩnh Cơ lập tức đỏ lên, mấy ngón tay vặn vào với nhau, ánh mắt cũng mơ hồ, không dám nhìn Càn Long ở trước mặt, miệng chép chép nói gì đó nghe không rõ. Nếu không phải Càn Long ở đủ gần, thật sự là nghe không được, khóe miệng Càn Long khẽ cong lên.

“Vĩnh Cơ không trách Hoàng a mã.”

Ngươi đương nhiên không trách Hoàng a mã, mười ba năm chán ghét vứt bỏ ngươi cũng có thể cho qua! Càn Long ôm đứa nhỏ ngồi lên đùi, Vĩnh Cơ không thích ứng một chút, sau liền dịu ngoan tựa vào lòng Càn Long, vai hắn nó cũng ngồi qua rồi, giờ cũng không hề gì nữa.

“Nhi thần biết.”

Vĩnh Cơ ngoan ngoãn gật đầu, Càn Long rất vui, chợt nảy ra một ý, liền cúi đầu nghiêng mặt ghé vào tai Vĩnh Cơ, “Vừa rồi là Hoàng a mã sai, muốn bồi thường cho Vĩnh Cơ, ngươi muốn gì nào?”

Nó nghĩ muốn gì? Nó muốn Hoàng ngạch nương được thả, muốn Hoàng a mã vẫn luôn thế này, muốn đám người Phúc Khang An Thiện Bảo mãi luôn cùng nó, nó muốn nhiều lắm, Vĩnh Cơ suy nghĩ một hồi, khẽ lắc đầu, “Vĩnh Cơ không muốn gì cả.”

Nó dù ngây thơ, vẫn biết những thứ nó muốn được Hoàng a mã ban cho cũng vì hắn đồng ý làm vậy, Hoàng ngạch nương đã dạy nó, làm người phải biết đủ, không được tham lam, nên như bây giờ đã tốt lắm rồi. Vĩnh Cơ đưa mắt nhìn Ngô Thư Lai lấy bình đựng nhành hoa quế ngân, cả cụm hoa trắng trẻo thơm lừng, Hoàng ngạch nương nhất định sẽ thích.

Nghe đáp án của Vĩnh Cơ, Càn Long cũng không giận, tiếp tục bên tai nó khẽ nói, “Vĩnh Cơ không muốn gì, vậy để Hoàng a mã quyết đinh đi. Hừm, trẫm mấy hôm nay có điều phiền muộn, Vĩnh Cơ bồi trẫm xuất cung giải sầu được không?”

“Xuất cung giải sầu sao?”

Sợ nhi tử hiểu lầm mình làm việc không đàng hoàng, Càn Long vội giải thích, không phải cố ý đi chơi, Hoàng a mã muốn đi tuần tra phương Bắc, trùng hợp tiện đường thôi.

“Tiện đường giống Lệnh mẫu phi lúc nãy sao?”

Càn Long rùng mình, Lệnh phi nói rõ ràng muốn đưa canh cho hắn, tiện đường đi ngang qua Ngự hoa viên mới gặp gỡ ở đây, nhưng từ Duyên Hi Cung tới Càn Thanh Cung phải qua Dưỡng Tâm Điện, sao có thể tiện đường ngang Ngự hoa viên? Lệnh phi ngay từ đầu đã biết hắn ở đây mới đúng!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play