Khuôn mặt nhăn dúm dó của Minh Châu treo đầy nước mắt, lông mi run rẩy, nước mắt ở dưới ánh nắng, phiếm ánh sáng trong suốt.
Không khí xấu hổ đến nỗi làm Ngu Phương Linh hận không thể chìm xuống đáy hồ, không biết bây giờ cô làm bộ không biết bơi, có còn kịp nữa hay không
Hiển nhiên đã không còn kịp rồi, vẻ mặt lạnh nhạt đến nỗi không có hơi người kia của Bách Lí Triều Hoa, khó có khi bò đầy vẻ xanh mét, đôi mắt u ám
âm u mà trừng cô, bộ dáng kia như đang muốn lột da róc xương cô, nghiền
nát rồi một phát ăn hết.
Đây đại khái là
ác danh truyền khắp giang hồ về sau của hắn, Ngu Phương Linh là đứa thứ
nhất dám can đảm lừa gạt hắn, còn bị hắn bắt gặp tại chỗ.
Ngu Phương Linh theo bản năng mà lui ra sau, muốn bơi ra giữa hồ.
“Tỷ tỷ, muội kéo tỷ đi lên.” Tiếng nói của Minh Châu đánh vỡ vẻ trầm mặc
quái dị này, cô bé cọ đến bên bờ, men theo dòng nước mà vươn tay với Ngu Phương Linh.
Ngu Phương Linh phục hồi
tinh thần lại, nhận lệnh mà bơi tới bên bờ, cô tự an ủi mình, lần trước
cô ngã xuống nước, cũng chưa nói là mình không biết bơi, không thể xưng
là lừa đâu nhỉ.
Chợt cô lại nghĩ đến, rơi xuống nước hô to “Cứu mạng” khác gì là đang cam chịu không biết bơi,
không có người nào biết bơi mà lại nhàm chán, ở trong nước ngớ ngẩn kêu
“Cứu mạng”, đây không phải là đang trêu đùa người ta à.
Cho dù lúc này cô có nghĩ ra một trăm lý do, cũng không tẩy trắng nổi.
Chỉ là, vì sao cô phải tẩy trắng cơ chứ?
Chọc Bách Lí Triều Hoa tức giận lôi đình, một mệnh lệnh nhốt cô vào trong ngục, chẳng phải vừa lúc thỏa mãn tâm nguyện của cô.
Nghĩ như vậy, Ngu Phương Linh tức thì thấy nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Cô ướt
đẫm mà bò ra từ trong nước, sau khi đưa khóa trường mệnh cho Minh Châu,
đi đến trước mặt Bách Lí Triều Hoa, “Bùm” một tiếng quỳ xuống.
Vừa mới quỳ, thực sự làm Bách Lí Triều Hoa kinh ngạc một chút. Hắn lui về
phía sau một bước, gắt gao mà nhìn chằm chằm Ngu Phương Linh, đôi tay bị tay áo che lấp cuộn chặt, móng tay khảm nhập vào vết sẹo ngày cũ.
Những vết sẹo đó vắt ngang lòng bàn tay hắn, dùng đầu ngón tay vuốt ve, sẽ
cảm thấy thô ráp, nếu như móng tay dùng sức bóp, lại sắc bén hơn một
chút, sẽ lại lần nữa xé rách những vết thương đó.
Đau đớn truyền tới từ lòng bàn tay, có lẽ chỉ có như vậy, mới không đến nỗi làm những ý niệm điên cuồng đó cắn nuốt lý trí của hắn.
Ngu Phương Linh vừa quỳ, không chỉ làm Bách Lí Triều Hoa chấn kinh mà lui
về phía sau một bước, cũng dọa tới Minh Châu. Cô bé cắn chặt răng, đi
đến bên cạnh Ngu Phương Linh, chém đinh chặt sắt mà quỳ theo.
Ngu Phương Linh: “…”
Cô đang muốn vào trong ngục, tiểu bảo bối Minh Châu quỳ theo để làm gì?!
Ngu Phương Linh nhanh chóng nắm lấy cơ hội, ôm hết tội danh vào người:
“Giáo chủ thứ tội, ngày ấy tiểu nữ không phải… Không phải… Cố ý lừa dối. Tiểu nữ cũng không biết giáo chủ cùng hữu hộ pháp đại nhân sẽ đi qua,
càng không phải muốn mượn cơ hội này, leo tới cạnh giáo chủ cùng hữu hộ
pháp đại nhân, ngày ấy do tiểu nữ đã lâu chưa xuống nước, tay chân mới
lạ, nên hoảng loạn, thế nhưng quên mất mình biết bơi, còn xin giáo chủ
minh giám.”
Đúng, ta biết bơi, nhưng ta
lại giả vờ không biết, còn cố ý chọn đúng lúc các ngươi đi qua để rơi
xuống nước, mượn cơ hội lần này muốn thông đồng với các ngươi.
Cái gọi là cố ý càng bôi càng đen, chính là như vậy.
Câu nói này của Ngu Phương Linh trăm ngàn chỗ hở, nhìn như là đang biện
giải cho chính mình, kỳ thật câu câu chữ chữ đều đang lộ ra dã tâm không an phận của cô. Ngày ấy lúc Bách Lí Lam ban rượu đã từng nói, Bách Lí
Triều Hoa ban rượu là vì muốn bọn họ ngoan ngoãn, đủ để chúng tỏ không
tự biết mình sẽ làm Bách Lí Triều Hoa tức giận.
Bách Lí Triều Hoa lạnh nhạt hờ hững, ngày ấy thấy Ngu Phương Linh rơi xuống
nước, sẽ chủ động cứu cô, hơn phân nửa là bởi vì cô đang mang thân phận
con tin, Ngu Phương Linh suy đoán, do duyên cớ khế ước, Bách Lí Triều
Hoa sẽ không dễ dàng xử tử nhóm con tin bọn họ, thật sự chọc giận hắn,
khả năng bị hắn ném vào ngục tối sẽ lớn hơn một chút.
Ngu Phương Linh cụp đầu, chờ đợi Bách Lí Triều Hoa xử lý, bỗng nhiên, một
tấm áo bào trắng bỗng dưng rơi xuống, không nghiêng không lệch, vừa vặn
bao lấy cơ thể hơi run rẩy của cô.
Nhiệt độ không khí không thấp, nhưng toàn thân đều là nước, còn quỳ gối ở đầu gió, đã có chút không chịu được.
Ngu Phương Linh run rẩy nhìn như là sợ, thật ra là lạnh, hàm răng trên dưới lặng lẽ nghiến, phát ra tiếng kẽo kẹt, tấm áo choàng này rơi xuống, lập tức chắn bớt gió lạnh, trên áo choàng còn mang theo nhiệt độ cơ thể của Bách Lí Triều Hoa.
Ngu Phương Linh nắm lấy áo choàng, không rõ tình huống ra sao.
Minh Châu cúi thấp người, dập đầu, nghẹn ngào nói: “Thất thúc, chuyện không
liên quan tới tỷ tỷ, là do Minh Châu không cẩn thận đánh mất khóa trường mệnh, thất thúc không nên xử phạt tỷ tỷ.”
“Đứng dậy.” Trong giọng nói của Bách Lí Triều Hoa không có bất kỳ cảm tình
gì, lạnh như băng, có khi còn lạnh hơn hồ nước cạnh đây, đôi mắt lại gắt gao nhìn Ngu Phương Linh, làm cả người cô thấy không được tự nhiên.
Minh Châu sửng sốt, không dám quỳ tiếp, nên đứng dậy. Cô bé ngẩng đầu lên,
thấy Bách Lí Triều Hoa còn đang nhìn Ngu Phương Linh, không khỏi vươn
tay, lặng lẽ kéo góc áo của Ngu Phương Linh, ý bảo cô đứng lên.
Ngu Phương Linh lúc này mới hiểu, câu “Đứng dậy” kia của Bách Lí Triều Hoa, là bảo cô lên.
Ngu Phương Linh có dự cảm, ước nguyện muốn vào ngục tối lần này của cô lại phải ngâm nước nóng.
Bách Lí Triều Hoa nói xong câu kia, liếc mắt nhìn cô một cái, phất tay áo to rộng xoay người rời đi. Gió nhẹ thổi qua vạt áo của hắn, một bóng hình
tuyết trắng, dưới ánh nắng càng đi càng xa.
Ngu Phương Linh ngây ngốc mà đứng ở chỗ cũ, nhất thời chưa phục hồi tinh
thần lại, cho đến khi Minh Châu kéo góc áo của cô: “Tỷ tỷ, không sao
hết.”
Ngu Phương Linh cụp mắt nhìn Minh
Châu, nắm lấy tấm áo choàng mà Bách Lí Triều Hoa phủ lên người cô, lòng
còn sợ hãi mà nghĩ, Bách Lí Triều Hoa không xông lên trực tiếp bóp chết
cô, chắc là không nhận ra cô đâu nhỉ?
Khóa trường mệnh của Minh Châu, nghe nói là vào hôm Minh Châu tròn trăm
ngày, Bách Lí Triều Hoa tự tay đeo lên cổ cô bé. Đợi Minh Châu lớn lên,
Đường Tinh Dao không ngừng dặn dò Minh Châu, không thể làm mất khóa
trường mệnh Bách Lí Triều Hoa đưa cho cô bé.
Bách Lí Triều Hoa có khi cũng sẽ gọi Minh Châu đến bên mình, nắm khóa trường mệnh, rơi vào trầm tư.
Công việc ở Đường Môn bận rộn, mấy năm gần đây, vợ chồng Bách Lí Triều Ca
cùng Đường Tinh Dao hơn phân nửa thời gian đều ở Đường Môn, Minh Châu
tuổi còn nhỏ, không chịu nổi việc đi qua lại giữa Hoa thần giáo cùng
Đường Môn, đành tạm thời đặt ở Hoa thần giáo, để Bách Lí Triều Hoa tự
mình dạy dỗ.
Ngày thường Bách Lí Triều
Hoa đối xử rất tốt với Minh Châu, nhưng luôn trưng ra một vẻ mặt, lại do hàng năm khuôn mặt luôn lạnh như băng, khi kiểm tra bài tập của Minh
Châu lại vô cùng nghiêm khắc, làm Minh Châu vừa kính vừa sợ hắn.
Nếu hỏi trên đời này Minh Châu sợ ai nhất, không phải Bách Lí Triều Hoa thì sẽ là ai.
Minh Châu ôm bài tập của hôm nay, nâng đôi chân ngắn nhỏ, từng bước đi tới nơi ở của Bách Lí Triều Hoa.
Chỗ ở của Bách Lí Triều Hoa thắp sáu ngọn đèn lưu li, làm cả gian nhà ở
chiếu sáng như ban ngày, lụa trắng giống như sương mù rũ xuống, hơi che
lấp bóng dáng của Bách Lí Triều Hoa.
Bách Lí Triều Hoa đang đọc sách.
Minh Châu đứng ở cửa, nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Thất thúc.”
Bài tập mỗi ngày của cô bé đều được Bách Lí Triều Hoa tự mình kiểm tra, vợ
chồng Đường Tinh Dao phó thác con nhỏ cho hắn, hắn tất nhiên phải làm
đúng chức trách, đáng thương Minh Châu mỗi ngày đều bị hắn đánh, thừa
nhận áp lực cực lớn.
“Vào đi.” Bách Lí Triều Hoa buông sách, chuyển hướng ánh mắt sang phía Minh Châu.
Minh Châu đi đến trước mặt hắn, cung kính đặt sách vở ở trước mặt Bách Lí
Triều Hoa lên trên bàn: “Thất thúc, đây là bài tập của hôm nay, mời
người kiểm tra.”
Bách Lí Triều Hoa cầm lấy bài tập của cô bé, tùy ý lật vài tờ.
Minh Châu chột dạ mà cụp mắt, bài tập hôm nay cô bé mới chỉ hoàn thành một
nửa, bởi vì ham chơi, trộm chạy ra ngoài, làm khóa trường mệnh rơi vào
trong nước, hơn nửa thời gian đều dùng để vớt khóa trường mệnh.
Thị lực của Bách Lí Triều Hoa rất tốt, tùy tiện lật vài tờ, đã biết cô bé
không hoàn thành nhiệm vụ. Hắn đặt bài tập của Minh Châu sang một bên,
cầm lấy thước trúc.
Đây là ý muốn trách phạt.
Minh Châu mím môi, vươn tay, lòng bàn tay đưa hướng ra phía trước, đưa tới trước mặt hắn.
Bách Lí Triều Hoa luôn luôn kiên trì nguyên tắc giáo dục nghiêm túc học
hành, về chuyện trách phạt chưa bao giờ lưu tình, khi một thước sắp dừng ở lòng bàn tay của Minh Châu, Bách Lí Triều Hoa lại dừng động tác.
Ánh mắt của hắn ngừng ở trên khóa trường mệnh.
Dây treo khóa trường mệnh hỏng rồi, mới có thể rơi khỏi cổ Minh Châu, sau khi Minh Châu lấy về, cuốn nó ở trên cổ tay.
Ánh mắt Bách Lí Triều Hoa dừng ở trên khóa trường mệnh một lát, gác thước
đo về lại bàn, vươn tay, bế Minh Châu lên, từ trên cổ tay cô bé cầm lấy
khóa trường mệnh, thấp giọng nói: “Ngày mai gọi người sửa lại.”
Minh Châu gật đầu: “Đã biết, thất thúc.”
Nói xong câu đó, Bách Lí Triều Hoa rơi vào im lặng. Minh Châu vẫn không
nhúc nhích, tùy ý để ngón tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve hoa văn trên khóa
trường mệnh.
Khóa trường mệnh này là Bách Lí Triều Hoa cố ý chế tạo vì Minh Châu.
Hắn vuốt ve hoa văn trên khóa trường mệnh, tiếc nuối mà nghĩ, nếu hắn cùng
Ngu Phương Linh có con, thì đứa bé cũng phải lớn bằng Minh Châu.
Người chân chính hắn muốn đưa khóa trường mệnh, là đứa bé của hắn cùng Ngu Phương Linh.
“Có thích tỷ tỷ hôm nay giúp cháu vớt khóa trường mệnh hay không?” Bách Lí Triều Hoa đột nhiên hỏi một câu.
Minh Châu kinh ngạc ngẩng đầu, cô bé không rõ vì sao Bách Lí Triều Hoa sẽ
hỏi câu này, cô bé còn nhỏ tuổi, không hiểu cách che giấu tâm tư của
mình, thành thật gật đầu: “Thích.”
“Về sau để nàng tới dạy cháu bài tập, được không?”
“Thật vậy chăng?” Đáy mắt Minh Châu nhảy ra vẻ vui mừng, trên mặt là vui vẻ không thể che giấu.
“Nếu cháu chịu giúp thất thúc làm một chuyện, nàng sẽ có thể mỗi ngày ở cùng cháu.” Bách Lí Triều Hoa xoa đầu cô bé.
“Rất ngoan.” Bách Lí Triều Hoa không biết nghĩ tới cái gì, nghĩ một đằng nói một nẻo mà khen ngợi một câu, ánh sáng của đèn lưu li chiếu vào đáy mắt hắn, đuổi không được vẻ tối tăm sâu trong đôi mắt.
Ánh trăng treo ở trên cao, sáng tỏ đầy đất, xuyên thấu qua cửa sổ nửa mở, chiếu rọi Ngu Phương Linh ở trước giường.
Ngu Phương Linh vừa mới ngủ không bao lâu, đã có người tới đây gõ cửa, kéo cô ra khỏi giấc ngủ mơ.
Ngu Phương Linh luống cuống tay chân mà mặc quần áo, mới biết được là Bách Lí Triều Hoa muốn gặp mình.
Hơn nửa đêm, lại có trò gì? Ngu Phương Linh nhỏ giọng nói thầm một câu, mặc xong quần áo, cũng không trang điểm, tùy ý búi tóc, mở to đôi mắt mê
mang, đi theo thị nữ bước vào viện Mẫu Đan của Bách Lí Triều Hoa.
Sau khi cô trở lại tiểu viện Hà Phong, vẫn luôn lo lắng Bách Lí Triều Hoa
sẽ nhận ra mình, chờ mãi chờ mãi, trước sau không thấy bóng dáng của
Bách Lí Triều Hoa đâu, cho đến khi bóng đêm âm trầm, mọi người đều ngủ,
cô mới dám thở ra một hơi thật sâu.
Xem ra Bách Lí Triều Hoa thật sự không nhận ra cô.
Ai ngờ đến hơn nửa đêm, Bách Lí Triều Hoa lại gọi cô tới.
Ngu Phương Linh không khỏi đánh lên tinh thần, đáy lòng chột dạ, thậm chí
bản thảo đã chuẩn bị tốt ở trong bụng, nếu như Bách Lí Triều Hoa chất
vấn, cô nên trả lời như thế nào.
Trong
ngoài viện Mẫu Đan nở đầy Mẫu Đơn, đống Mẫu Đơn đó vẫn do Phù Loan
trồng, ba năm nay luôn để thợ trồng cây chuyên môn tới xử lý, trồng xanh um phồn thịnh.
Ánh trăng bao trùm lên Mẫu Đơn đầy đất, có vẻ thanh u lịch sự tao nhã.
Nơi ở của Bách Lí Triều Hoa đèn đuốc sáng trưng, Ngu Phương Linh được thị
nữ dẫn dắt, xuyên qua bụi hoa Mẫu Đơn, bước vào trong phòng.
Cô tự biết hiện tại mình đang sắm vai thân phận con tin, hơn phân nửa đêm
bị Boss lớn nhất của Hoa thần giáo gọi đến, trong lòng có tò mò, cũng
không dám nhìn lung tung.
Cô cụp mắt, hơi khom người, cung kính nói: “Liễu Uyển Âm bái kiến giáo chủ.”
“Không cần đa lễ.” Giọng nói nhàn nhạt truyền đến từ sau lụa trắng, phiếm vài phần không chút để ý, “Ngẩng đầu lên.”
Ngu Phương Linh nhịn không được ngẩng đầu lên, nhìn Bách Lí Triều Hoa một cái.
Có vẻ Bách Lí Triều Hoa vừa mới tắm gội xong, tóc đen như mực rũ ở sau
người, ngọn tóc còn sót lại vài phần hơi nước, ngay cả khuôn mặt của
hắn, cũng tàn lưu sương mù mờ mịt, giấu đi ba phần xa cách, nhiều thêm
bảy phần dịu dàng cùng đa tình.
Dịu dàng
cùng đa tình này, tất nhiên đều là ảo giác của Ngu Phương Linh. Hiện giờ Bách Lí Triều Hoa, sớm đã không phải Bách Lí Triều Hoa lúc trước.
Một nốt ruồi đỏ nho nhỏ ở dưới khóe mắt hắn, phiếm nhàn nhạt ửng đỏ, vũ mị, quyến rũ, lại lười biếng. Mà bên trong lười biếng này, lại lộ ra vài
phần khí chất tái nhợt suy sút, làm người nhớ tới hoa mạn đà la nở trên
xương khô vô tận.
Hoa mạn đà la là hoa bỉ ngạn màu trắng, vốn nở trên Tiên giới, hoa mạn đà la sa đọa, rơi vào
địa ngục Vô Gian, giờ đây lại nở ở bên bờ sông Vong Xuyên vô vàn xương
khô sao?
Ngu Phương Linh không rõ, tại
sao trong đầu mình lại hiện lên ý nghĩ quái dị này, sau khi gặp lại Bách Lí Triều Hoa, không có thời khắc nào là không làm cô nhớ tới nhân thiết của hắn.
Cô đuổi hết những ý nghĩ lung
tung rối loạn ra khỏi óc, lấy lại bình tĩnh, giọng nói có chút khàn
khàn, lộ ra một tia khẩn trương: “Không biết giáo chủ đêm khuya cho gọi, là có chuyện quan trọng gì sao?”
Liễu
Uyển Âm khiếp đảm, đêm khuya Bách Lí Triều Hoa cho gọi, phản ứng này sẽ
không sai. Ngu Phương Linh nhìn lại biểu hiện của mình ở dưới đáy lòng
một lần, xác định không có lỗi, thoáng an tâm chút.
Mặc kệ tối nay Bách Lí Triều Hoa gọi cô tới làm cái gì, cô lựa chọn gặp
chiêu nào thì phá chiêu đó, tuyệt đối không thể làm loạn trận tuyến, lộ
ra gốc gác của mình.
Dưới đáy lòng cô vẫn còn lưu lại một phần may mắn, Bách Lí Triều Hoa vẫn chưa nhận ra cô.
Nếu như Bách Lí Triều Hoa thật sự nhận ra cô, cô sẽ không êm đẹp mà đứng ở chỗ này.
Ngu Phương Linh nhắc mình ôn
tập lại một lần với những “Chồng chất ác hành” của Bách Lí Triều Hoa,
đưa ra một kết luận: Thật sự là phát điên, người bình thường cũng không
chịu nổi.
Đến tận bây giờ Bách Lí Triều
Hoa còn chưa có điên, thật sự là bởi vì hắn có thiên phú dị bẩm, năng
lực thừa nhận cao hơn người bình thường rất nhiều.
Năng lực thừa nhận mạnh mẽ không phải lý do cô luôn lừa gạt hắn, thời gian
bảy năm, đủ để ép một người tới phát điên, Bách Lí Triều Hoa của hiện
giờ, chắc chắn dưới đáy lòng đã chém cô tan xác vô số lần.
Editor: Q17
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT