Bách Lí Triều Hoa
nghe xong Ngu Phương Linh nói, cũng không đáp lại, hắn cầm lấy cuốn sách ở trên bàn, tùy ý lật, có lẽ đang đọc nội dung bên trong.
Minh Châu đứng ở mép giường, mắt to đen lúng liếng liếc nhìn Ngu Phương
Linh, ngón tay bất an mà vò áo, có chút ngượng ngùng cùng không được tự
nhiên.
Thấy dáng vẻ này của Minh Châu, vốn Ngu Phương Linh không thấy khẩn trương, lúc này bỗng dưng cũng khẩn trương theo.
Không biết qua bao lâu, cuối cùng Bách Lí Triều Hoa cũng xem xong cuốn sách
trên bàn, nâng mắt, ánh mắt không mặn không nhạt mà dừng ở trên người
Ngu Phương Linh.
Ngu Phương Linh kéo búi tóc lỏng lẻo, ánh đèn màu vàng ấm chiếu xuống, mặt
mày không mất phấn trang, có vẻ thuần tịnh thanh đạm. Nhận thấy được ánh mắt của hắn nhìn lại đây, cô nhanh chóng cụp mắt.
“Ở nhà có từng đọc sách?” Bách Lí Triều Hoa nhẹ giọng hỏi.
Ngu Phương Linh luôn thời khắc ghi nhớ mình là Liễu Uyển Âm, biết hắn hỏi
chính là Liễu Uyển Âm, người giang hồ kiêng kị nhất là người lỗ mãng,
con cháu danh môn thế gia, mặc kệ là con vợ cả hay con vợ lẽ, hoặc nhiều hoặc ít đều biết văn võ kiếm tu.
Ngu Phương Linh gật đầu: “Bẩm giáo chủ, từng đọc qua một ít.”
“Minh Châu rất thích ngươi, bắt đầu từ ngày mai, ngươi sẽ phụ trách việc học của Minh Châu.”
“Hả?” Ngu Phương Linh sửng sốt, nghĩ tới ngàn loại khả năng có thể xảy ra,
chưa từng nghĩ rằng Bách Lí Triều Hoa sẽ nói ra một câu như vậy.
Cô suy đoán Bách Lí Triều Hoa hơn nửa đêm không ngủ được, gọi cô tới trước mặt mình, nếu không phải nhận ra thân phận chân chính của cô, thì cũng
chỉ có thể là bởi vì chuyện ban ngày, sau khi trở về càng nghĩ càng
không ổn, tính truy cứu chuyện cô lừa hắn biết bơi.
Ngu Phương Linh đang do dự, rốt cuộc nên trả lời ra sao, bỗng nhiên bên eo
căng thẳng, cô cúi đầu, đối diện với đôi mắt trong sáng của Minh Châu.
Minh Châu không biết chạy đến bên người cô từ khi nào, hai tay chặn ngang ôm lấy cô, ngẩng đầu lên, mắt to chớp chớp, đáy mắt phiếm ánh sáng chờ
mong: “Tỷ tỷ, đồng ý ta, được không?”
“Ù.” Một âm thanh nho nhỏ, đồng ý Minh Châu.
Ngu Phương Linh ngẩng đầu, theo âm thanh nhìn lại, một con thú nhỏ màu
trắng, chui ra từ tay áo to rộng của Bách Lí Triều Hoa, tò mò mà nhìn cô cùng Minh Châu.
Là thú Ngũ Độc của Đường Môn.
Bách Lí Triều Hoa tiếp quản tất cả Hoa thần giáo, tất nhiên bao gồm cả thú
Ngũ Độc đã rơi vào trong tay Phù Loan. Thú Ngũ Độc ở trong tay Phù Loan
ăn chút đau khổ, so với trước kia càng thêm nhút nhát, ngay cả Đường
Tinh Dao của Đường Môn cũng không chịu đến gần.
Bách Lí Triều Hoa không biết dùng cách gì, khiến thú Ngũ Độc khăng khăng một mực đi theo hắn, ngoại trừ hắn, ai cũng không chịu đến gần.
Bách Lí Triều Hoa thành chủ nhân của Hoa thần giáo, Đường Môn mừng rỡ dùng
thú Ngũ Độc lấy một ân tình từ hắn, liền đưa thú Ngũ Độc cho hắn. Đôi
mắt của Bách Lí Triều Hoa đã sớm khôi phục, hiện giờ thú Ngũ Độc đối với hắn có cũng được mà không có cũng chẳng sao, nhưng đó lại là một vũ khí sắc bén để kiềm chế Úc Cẩm Huyền của Độc Vương Cốc.
Ngày Bách Lí Triều Hoa đọa ma ấy, Úc Cẩm Huyền suy xét đến vị trí của Độc
Vương Cốc ở trên giang hồ, lựa chọn phía trung lập, mang theo đệ tử
xuống núi, việc này cũng dẫn tới chuyện hợp tác giữa Bách Lí thị cùng
Độc Vương Cốc ngừng hẳn, Úc Cẩm Huyền không thể có được thú Ngũ Độc mà
mình muốn.
Về sau, Bách Lí Triều Hoa cũng không còn thấy Úc Cẩm Huyền, Úc Cẩm Huyền
trên đường rời đi, cũng đã cam chịu từ bỏ thú Ngũ Độc, nhưng Độc Vương
Cốc dù sao cũng là môn phái lớn số một số hai trong giang hồ, môn nhân
đều yêu độc, nếu thật sự cùng những đám ô hợp kia liên thủ, về phe đối
địch với Hoa thần giáo mà nói, là một chuyện rất phiền toái.
Cho nên nói, Bách Lí Triều Hoa giữ lại thú Ngũ Độc, là vì kiềm chế Úc Cẩm Huyền.
“Tỷ tỷ?” Minh Châu đợi mãi không thấy Ngu Phương Linh đáp lại, không khỏi kéo nhẹ tay áo của cô.
Bách Lí Triều Hoa là giáo chủ của Hoa thần giáo, cô chỉ là con tin bị gia
tộc tiến cử, hắn nhìn như là đang trưng cầu ý kiến, trên thực tế, hơn
nửa đêm mà gọi người tới, chỉ là theo lệ thường mà thông báo một chút,
muốn không đồng ý cũng không được.
Ngu Phương Linh gật đầu: “Tuân theo mệnh lệnh của giáo chủ.”
Sau khi Ngu Phương Linh đồng ý dạy học cho Minh Châu, liền vào ở trong viện Mẫu Đan, nhà ở là Bách Lí Triều Hoa gọi người chuẩn bị cho cô, nói là
nơi ở của nhóm con cháu thế gia cách viện Mẫu Đan có chút xa, mỗi ngày
chạy qua chạy lại, sẽ làm chậm trễ việc dạy học cho Minh Châu.
Ngu Phương Linh không tin Hoa thần giáo lại thiếu người dạy đến trình độ
này, muốn một con tin như cô tới đảm nhiệm việc dạy học cho đại tiểu thư Minh Châu.
Cô thừa dịp Bách Lí Triều Hoa không chú ý, lén trộm hỏi Minh Châu: “Minh
Châu, muội thành thật nói cho tỷ, chính thất thúc của muội bảo muội chọn tỷ làm thầy dạy của muội sao?”
Minh Châu lắc đầu như trống bỏi, một đôi mắt to lóng lánh: “Không phải, là
Minh Châu một hai muốn tỷ tỷ làm thầy dạy của Minh Châu. Tỷ tỷ, tỷ không thích làm thầy của Minh Châu sao? Chỉ là, Minh Châu rất thích tỷ tỷ
mà.”
Hai tay Minh Châu ôm vòng eo của Ngu Phương Linh, vùi đầu vào lòng ngực cô, cọ cọ, giọng nói mềm mại: “Minh Châu không tốt ở đâu, Minh Châu có thể
sửa.”
Ngu Phương Linh làm sao chịu được Minh Châu dễ thương làm nũng như vậy, xoa nhẹ đỉnh đầu cô bé, bật cười nói: “Không phải tỷ không thích muội, được rồi, tỷ sẽ làm thầy của muội.”
“Cảm ơn tỷ tỷ.” Minh Châu ngẩng đầu lên, kéo tay cô, hôn bẹp một cái lên mu bàn tay của cô.
Minh Châu ngây thơ, hẳn sẽ không nói dối, Bách Lí Triều Hoa sẽ đột nhiên bảo cô làm thầy dạy của Minh Châu, đại khái là do Minh Châu chủ động năn
nỉ. Ngu Phương Linh đánh mất nghi ngờ của mình.
Từ khi gặp lại Bách Lí Triều Hoa, cô luôn nghi thần nghi quỷ, ngày ngày lo lắng Bách Lí Triều Hoa sẽ nhận ra cô, cư nhiên lại nghi ngờ cả một cô
bé choai choai.
Những đứa trẻ tuổi nhỏ như Minh Châu, không có cha mẹ làm bạn bên cạnh, thất
thúc phụ trách dạy dỗ cô bé lại vô cùng nghiêm khắc, vất vả lắm mới
thích một tỷ tỷ, tất nhiên sẽ toàn tâm toàn ý mà ỷ lại. Minh Châu muốn
cô làm thầy dạy cho cô bé, là chuyện quá bình thường, trẻ con chính là
đơn thuần như vậy, thích ai liền muốn cả ngày dính bên họ.
Hành lý của Ngu Phương Linh không nhiều lắm, qua lại một chuyến đã dọn xong.
Bận rộn đến hơn nửa đêm, mệt mỏi vô cùng, Ngu Phương Linh tùy tiện rửa mặt, đi nằm ngủ.
Hai mắt vừa mới dính lại, ý thức mơ mơ màng màng, ngoài phòng truyền đến
tiếng gõ cửa. Ngu Phương Linh giãy giụa một phen, xuống giường, mở cửa
phòng.
Minh Châu ôm chăn nhỏ, đứng ở cửa, ngẩng đầu lên, lông mi cong vút mấp máy
giống cánh bướm, ngọt giọng nói: “Tỷ tỷ, muội có thể ngủ cùng tỷ hay
không?”
“Sao vậy?” Ngu Phương Linh sờ đầu cô bé.
“Muội mơ thấy ác mộng.” Minh Châu nhăn mặt, đầu hơi cụp xuống, bộ dáng thoạt nhìn đáng thương vô cùng.
Ngu Phương Linh hơi ngẩn ra, vươn tay với cô bé: “Vào đi.”
Rốt cuộc chỉ là một tiểu cô nương, cha mẹ không ở bên người, mơ thấy ác
mộng sẽ sợ hãi là chuyện bình thường. Ngu Phương Linh nhớ tới mình khi
còn nhỏ còn chưa đi đóng phim, cha mẹ vì sinh kế, khó tránh khỏi phải
làm việc vất vả, ca đêm là chuyện thường có, cô tuổi còn nhỏ, ban đêm sợ tối, thường xuyên mơ thấy ác mộng, tỉnh dậy một mình ôm chăn súc ở góc
giường, cũng không dám ngủ tiếp, vẫn không nhúc nhích ngồi đến sáng,
trong lòng thấy chua xót, không đành lòng từ chối Minh Châu.
“Cảm ơn tỷ tỷ!” Minh Châu vui vẻ mà đặt tay vào lòng bàn tay cô, vui sướng mà đi theo cô vào nhà.
Ngu Phương Linh đóng cửa phòng, bế Minh Châu lên, cởi bỏ giày vớ, gác ở dưới giường.
Minh Châu trải chăn nhỏ của mình ra, trải song song với chăn của Ngu Phương Linh, cong mắt ở trên giường lăn một cái.
Ngu Phương Linh tắt đèn, mới vừa nằm xuống, Minh Châu liền lăn vào trong
lòng ngực cô, cánh tay ngắn ôm cô, đôi mắt chớp chớp: “Tỷ tỷ, muội không ngủ được.”
“Đừng sợ, tỷ tỷ ở cạnh muội.” Ngu Phương Linh cho rằng cô bé còn chưa thoát ra khỏi ác mộng, thấp giọng an ủi một câu.
Trên thực tế, hơn nửa đêm, cô bé đi qua lại giữa tiểu viện Hà Phong cùng
viện Mẫu Đan, đã rất mệt nhọc, lúc Minh Châu nói những lời này, ý thức
đã mơ hồ, nhịn không được ngáp một cái.
Minh Châu ngẩng đầu, ánh mắt lướt qua bả vai Ngu Phương Linh, dừng ở cửa sổ phía sau cô, ánh sáng đáy mắt lóe lóe.
Bóng đêm thâm trầm, gió nhẹ lay động bóng trúc, chiếu lên cửa sổ giấy. Giờ
phút này, bên trong bóng trúc có một bóng hình cao dài lặng yên không
một tiếng động mà xuất hiện.
Người nọ khoanh tay mà đứng, tóc đen bay theo gió, bóng dáng bị ánh trăng kéo dài, chiếu lên cửa sổ, hiện ra vài phần âm trầm trầm cùng quỷ mị.
Nếu là người khác hơn nửa đêm đột nhiên nhìn thấy bóng dáng u mị này, ba
hồn cũng phải bay đi bảy phách. Nhưng Minh Châu không sợ chút nào, bởi
vì cô bé biết người đang đứng bên ngoài kia là thất thúc của cô bé,
chính thất thúc đã bảo cô bé tới tìm Ngu Phương Linh.
Cô bé còn nhỏ tuổi, không hiểu thế giới của người lớn, chỉ nhìn bóng dáng lẻ loi này, trong lòng cảm thấy nghẹn muốn chết.
Mẫu thân Đường Tinh Dao thường nói với cô bé, thất thúc Bách Lí Triều Hoa
của cô bé là một người đáng thương, có thời gian thì nên ở cạnh hắn
nhiều hơn. Đại khái cũng là vì duyên cớ này, hai vợ chồng bọn họ thường
ném Minh Châu ở Hoa thần giáo.
Từ nhỏ đến lớn, Minh Châu có hơn nửa thời gian là ở bên cạnh Bách Lí Triều Hoa, Bách Lí Triều Hoa ít nói, một bộ dáng âm u, thoạt nhìn vừa đáng sợ lại cô đơn.
Minh Châu muốn dựa theo phân phó của mẫu thân, thân cận hắn nhiều hơn, mỗi
lần nhìn thấy ánh mắt tối tăm của hắn, lại đánh mất ý niệm.
Ngày hôm qua Bách Lí Triều Hoa lại chủ động nói chuyện khác ngoài vụ bài tập với cô bé, còn cắt cử nhiệm vụ hạng nhất giao cho cô bé, tâm tình của
Bách Lí Triều Hoa có chút tốt, lúc nói chuyện với cô bé khóe miệng cong
lên, trên mặt vậy mà lại mang theo ý cười. Cô bé chưa từng thấy Bách Lí
Triều Hoa cười như vậy bao giờ.
Bách Lí Triều Hoa như vậy khó có khi nhiều ra một chút hơi người, Minh Châu
thề, hôm nay mặc kệ ra sao, nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ Bách Lí
Triều Hoa giao cho cô bé.
Cô bé thu hồi ánh mắt, theo ánh trăng thấy rõ khuôn mặt của Ngu Phương
Linh, cô bé cảm thấy, thất thúc đã coi trọng Ngu Phương Linh, giống như
lúc trước cha cô bé coi trọng mẫu thân vậy.
Minh Châu biết trong phòng Bách Lí Triều Hoa có một bức họa, trên bức họa là thê tử của Bách Lí Triều Hoa, mẫu thân Đường Tinh Dao của cô bé đã từng nói, nếu Bách Lí Triều Hoa có thể quên đi thê tử của hắn, một lần nữa
bắt đầu, vậy cũng đã rất tốt.
“Tỷ tỷ, muội vẫn không ngủ được, tỷ hát dỗ muội ngủ, được không?” Minh Châu cọ cọ về phía trước, đầu chống ở cổ Ngu Phương Linh, tóc xù xù, “Trước
kia muội không ngủ được, mẫu thân luôn dỗ muội như vậy.”
Ý thức của Ngu Phương Linh đang nửa mộng nửa tỉnh, nghe vậy, sờ sợi tóc mềm mại của cô bé, nhẹ giọng ca một khúc hát ru.
“Tỷ tỷ, bài hát này thật kỳ lạ, không giống với bài mẫu thân ca, đổi bài
khác được không?” Minh Châu ngước mắt nhìn thoáng qua Bách Lí Triều Hoa
đang đứng ngoài cửa sổ, thấp giọng khẩn cầu nói. Giọng nói của cô bé mềm mại, nghe ngoan ngoãn lại hiểu chuyện, Ngu Phương Linh nhắm mắt lại,
thay bài hát khác.
Cô không biết nhiều về nhạc thiếu nhi lắm, có thể hát ra một hai bài, đã là không tệ.
Cô hát nhạc thiếu nhi cho Minh Châu nghe, Minh Châu luôn nói là kỳ lạ, yêu cầu cô đổi bài khác.
Vốn là yêu cầu rất vô lễ, nếu đổi sang người khác, Ngu Phương Linh đã sớm
tức giận. Đôi tay Minh Châu ôm eo cô, thân mật mà cọ cổ cô, trong giọng
nói toàn là khẩn cầu, đáng thương vô cùng, cái này làm cô căn bản không
thể từ chối
Minh Châu không thích bài cô hát, có lẽ bởi vì Minh Châu là người cổ xưa,
những ca khúc cô hát đều quá hiện đại, tiểu cô nương không nghe hiểu.
Ngu Phương Linh ở trong đầu tìm lại mấy bài bát cổ phong, bất đắc dĩ
phát hiện, cô căn bản không biết một bài cổ phong nào.
Duy nhất chỉ biết mỗi bài hát kia, là nhạc phối khi cô tham gia diễn một bộ phim cổ trang, khúc nhạc kia được người soạn nhạc nổi tiếng viết ra.
Ngu Phương Linh còn nhớ rõ, khúc ca kia ứng với vận mệnh bi kịch của
nhân vật trong bộ phim kia, trong tình lộ ra đau khổ.
Ngu Phương Linh thử thấp giọng hát ra.
Tiếng nói của Liễu Uyển Âm dịu nhẹ trầm thấp, rất thích hợp với khúc ca này,
do Ngu Phương Linh hát ra, hóa đi ba phần bi thương, nhiều thêm bảy phần dịu dàng, như trong bóng đêm rơi xuống một sợi ánh trăng, kéo dài không dứt, quanh quẩn ở trong lòng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT