Hai người đối mắt nhìn nhau, Vân Mỹ bị đánh bại, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi oán hận.

“Được rồi! Tôi tin cô một lần, nhưng nếu như con gái của tôi có xảy ra bất trắc gì thì cho dù có nộp cái mạng này tôi cũng muốn liều mạng với cô!”

Không có bà ta cản trở, Sanh Ca không gặp chút trở ngại đi thẳng vào phòng bệnh cho người bế Mộ Ngôn Tâm lên.

Rồi đưa Mộ Ngôn Tâm đi dưới cái nhìn không bằng lòng lại còn lo lắng của Vân Mỹ.

Đến khi Sanh Ca trở lại biệt thự của Lộc Hoa thì ngoài trời đã nhá nhem hoàn toàn rồi.

Ánh nắng buổi chiều tà nhuộm màn trời thành màu vàng quýt dịu dàng, để cả Thành phố Phương đều bao phủ trong vầng sáng êm dịu.

Lộc Hoa chọn một căn phòng dành cho khách nhanh chóng sắp xếp cho Mộ Ngôn Tâm, rồi cùng Sanh Ca ngồi ở sô pha thảo luận bước tiếp theo của kế hoạch.

Nét mặt Mộ Ngôn Tâm yên ổn, hai mắt nhắm nghiền tựa như là đã ngủ an tường rồi.

“Tình huống trông có vẻ rất ổn định, các dấu hiệu sự sống đều rất bình thường.” Lộc Hoa tiếp nhận báo cáo kiểm tra mà bác sĩ tư đưa đến, sờ sờ cằm.

Sanh Ca lấy báo cáo qua, sau đó lại nhìn sang Mộ Ngôn Tâm nằm trên giường bệnh, đôi mày thanh tú bện xoắn vào nhau.

“Để một người thực vật nhanh chóng tỉnh lại quả thực khó hơn lên trời. Nhà họ Mộ cũng đã tốn rất nhiều tiền để mời các vị bác sĩ nổi tiếng trong và ngoài nước nhưng họ đều bó tay không có cách nào chữa trị. Chúng ta muốn ra tay từ Mộ Ngôn Tâm thì chỉ có thể tung ra đòn sát thủ.”

Ngón tay Lộc Hoa gõ nhẹ lên bàn trà rồi lấy gạt tàn thuốc về phía bên này.

“Ý của anh là?”

Một tia nghi hoặc hiện lên trong mắt Sanh Ca.

“Con bé ngốc, chuyện này mà em cũng quên rồi à?”

Lộc Hoa bất đắc dĩ gõ nhẹ lên đầu cô.

“Chẳng lẽ em đã quên em có một người anh hai là thạc sĩ y học tài giỏi sao? Trên đời này không có được mấy người có thể nghi ngờ chất vấn y thuật và uy tín của anh ấy.”

Sanh Ca bỗng nhiên tỉnh ngộ, lâu lắm rồi chưa từng liên lạc với nhà họ Lộc nên cô cũng đã quên bản thân anh hai Lộc Mặc là nhân vật ưu tú như thế.

“Chỉ là… Thường ngày anh hai trầm mặc ít nói, tính cách cũng lầm lì quái đản, lại luôn trăm công nghìn việc, người thì ở thành phố kế bên nhưng không chắc là anh ấy sẽ bằng lòng giúp đâu.”

Sanh Ca cũng không bị niềm vui sướng làm choáng váng đầu óc, sau một hồi suy tư, cô nói một cách thận trọng.

“Để an toàn, em sẽ tự mình đến thành phố kế bên tìm anh ấy một chuyến, có trói cũng phải đưa anh ấy đến Thành phố Phương.”

Bây giờ Mộ Ngôn Tâm là nhân tố quyết định, cô cần phải đảm bảo từng bước của kế hoạch được thực hiện không có chút sơ hở nào.

Lời cam kết Phong Ngự Niên cho giới truyền thông và công chúng có kỳ hạn là năm ngày.

Mà hiện tại đã trôi qua hai ngày rồi.

Cô dự định ba ngày sau sẽ để kết quả của toàn bộ sự việc xoay chuyển đáng kinh ngạc, cho nên cần phải đẩy nhanh tiến độ.

“Anh à, việc này không nên chậm trễ, đêm nay em sẽ đến thành phố kế bên mời anh hai đến ngay.” Sanh Ca xách túi đeo vai lên.

“Gấp như vậy ư? Nhưng bình thường anh không thích dùng máy bay tư nhân cho nên không thể cho người đưa em đi được.”

Lộc Hoa có chút lo lắng.

“Không cần đâu, buổi tối vẫn còn chuyến bay đến thành phố kế bên, em đi máy bay bình thường được rồi.”

Sanh Ca vừa thu dọn vừa nói tiếp: “Anh nhất định phải nhớ xử lý sự tình cho tốt! Bố trí vệ sĩ tăng cường phòng vệ của biệt thự!”

Lộc Hoa nhìn bóng dáng của cô biến mất trong màn đêm, không khỏi thở dài.

“Anh biết rồi! Con bé ngốc! Lúc nào cũng hấp tấp như vậy.”

……

Phó Âm nằm trong bồn tắm ngập tràn bọt biển và hoa hồng, cố gắng dùng dòng nước ấm áp xua tan mệt mỏi của ngày hôm nay.

Thỉnh thoảng cô ta mở di động lên kiểm tra xem có tin nhắn mới được gửi đến hay không.

Từ khi bị Vương Hưng Cường kéo ra khỏi núi Toái Thạch hôm nay, trong lòng cô ta vẫn luôn thấy uất ức.

Biết rõ rằng sau khi Lộc Hoa và Phong Ngự Niên đến thì người mà cô ta thuê nhất định sẽ thất thủ, nhưng cô ta vẫn cứ không cam lòng, vẫn cứ âm thầm điều tra hành tung của cô.

“Báo cáo cô chủ, có tin tức rồi ạ. Lộ trình của cô ta có vẻ là muốn đến một bệnh viện lớn chất lượng cao nào đó ở thành phố kế bên, đi rất vội vàng, sắp lên chuyến bay đêm nay.”

Phó Âm ngồi dậy từ trong nước, lại nhìn đi nhìn lại tin tức này mấy lần và nổi lên lòng nghi ngờ.

Tuy rằng Chu Tiểu Tình bị đánh nhưng vết thương cũng không nguy hiểm đến tính mạng.

Những bác sĩ có kinh nghiệm dày dặn ở Thành phố Phương cũng đủ sức chữa khỏi cho cô ấy.

Vì sao Sanh Ca còn muốn làm to chuyện, nửa đêm nửa hôm chạy đến bệnh viện của thành phố kế bên?

Cô ta lập tức gọi điện thoại cho Mộ Chỉ Ninh nhưng vẫn không có cách nào kết nối được.

“Thời khắc mấu chốt còn làm hỏng chuyện quan trọng!”

Phó Âm chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà ném điện thoại sang một bên, nhanh chóng thay quần áo đàng hoàng, đêm khuya lái xe chạy đến bệnh viện thành phố.

Phòng bệnh VIP vốn đã vô cùng yên tĩnh vào buổi đêm càng yên tĩnh hơn, sau khi Phó Âm giải thích thân phận với vệ sĩ canh giữ ở ngoài cửa xong thì lặng lẽ đi vào.

“Tôi gọi điện thoại cho cô, tại sao cô tắt máy?”

Phó Âm tức giận mà khinh bỉ liếc cô ta: “Làm hại tôi hơn nửa đêm chỉ có thể chạy đến tìm cô.”

“Ban ngày tôi gọi điện thoại bị A Ngự nghe được rồi, từ sau lúc đó, di động của tôi đã bị A Ngự cho người nghe lén, tôi chỉ có thể làm như vậy.”

Mộ Chỉ Ninh giải thích xong lại không cam lòng mà hỏi: “Kế hoạch của chúng ta vẫn được tiến hành thuận lợi đúng không? Không xảy ra sai sót gì chứ?”

“Đừng nói nữa, con nhỏ đó thế mà lại biết Nhu thuật, mấy cái tên ăn không ngồi rồi đó cơ bản là không phải đối thủ của cô ta.”

Nhắc đến hành động thất bại lần này, Phó Âm giận sôi gan: “Tôi đã sai người điều tra lộ trình của cô ta, phát hiện đêm nay cô ta muốn đến bệnh viện ở thành phố kế bên, ai mà biết cô ta lại muốn làm cái trò gì nữa.”

Mộ Chỉ Ninh vừa nghe cũng hết sức hoài nghi.

“Bệnh viện ở thành phố kế bên? Người của cô không điều tra sai chứ?”

“Cô nói thế là có ý gì? Thủ hạ được nhà họ Phó tôi chọn lựa kỹ càng, tin tức đương nhiên là sự thật rồi.”

Phó Âm tỏ vẻ không vui.

“Vậy thì cô ta đến bệnh viện ở thành phố kế bên là vì điều gì? Đợi đã, bệnh viện…… Bệnh viện ở thành phố kế bên!”

Dường như Mộ Chỉ Ninh đã nhớ ra điều gì, cô ta đột nhiên phản ứng lại: “Cô mau cho người đến phòng bệnh VIP đầu tiên ở lầu 4 xem thử Mộ Ngôn Tâm còn ở đó hay không! Mau lên!”

“Cô gấp gáp cái gì, tôi sắp xếp người đi giờ đây.”

Phó Âm ghét bỏ mà trừng mắt nhìn cô ta, lại bảo Vương Hưng Cường lên lầu 4 theo lời của Mộ Chỉ Ninh.

Một lát sau, Vương Hưng Cường trở lại phòng bệnh của Mộ Chỉ Ninh với vẻ mặt nghiêm trọng.

“Báo cáo cô chủ, không nhìn thấy cô chủ lớn nhà họ Mộ ở trên lầu.”

“Quả nhiên là như thế!”

Mộ Chỉ Ninh tái đi vì hoảng sợ, dùng sức nắm chặt góc chăn: “Bây giờ chúng ta nên làm gì đây? Nhất định là con khốn Sanh Ca đó đã đưa cô ta đi rồi! Nếu chuyện trước đó bị tra ra được, chúng ta……”

Phó Âm lại không quan tâm đến.

“Cô cuống quýt cái gì? Nhanh chóng tranh thủ thời gian tìm ra Mộ Ngôn Tâm không phải là được rồi sao. Đừng nói là cô ta, cả con ả Sanh Ca tôi cũng sẽ không buông tha như thế đâu.”

Mộ Chỉ Ninh vẫn cứ nôn nóng: “Cô nói sao mà dễ dàng thế, có phải cô ta lên máy bay rồi không? Chúng ta không có cơ hội nữa! Lỡ như cô ta thật sự có cách chữa trị được cho Mộ Ngôn Tâm, vậy thì sau này……”

Cô ta cảm thấy lạnh sống lưng, không dám nghĩ tiếp nữa.

Phó Âm nhìn bộ dạng này của cô ta lại trợn trắng cả mắt, nói: “Tôi đã sai người kiểm tra rõ ràng rồi, bây giờ cách thời điểm cô ta lên máy bay còn một tiếng rưỡi đấy, cũng đủ để tôi sắp xếp cho người qua đó.”

“Tôi biết cô ta biết Nhu thuật, lần này tôi sẽ tìm mấy tên tay chân lợi hại hơn, lặng yên không một tiếng động giải quyết cô ta ở trong cabin, đến lúc đó còn ai có thể phá hỏng chuyện tốt của chúng ta chứ?”

Phó Âm nói qua một lần, đáy mắt chứa sự đắc ý, lập tức lấy di động ra chuẩn bị bố trí bước tiếp theo.

“Đợi đã!”

Mộ Chỉ Ninh nhanh tay lẹ mắt ngăn cô ta lại, khi đối diện với ánh mắt khó hiểu của cô ta thì lộ ra một nụ cười âm hiểm.

“So với người của cô, tôi có ứng cử viên càng thích hợp hơn!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play