"Cái gì?"

Tên bắt cóc không ngờ rằng cô sẽ đột nhiên hỏi câu hỏi lạc đề này, nhất thời không phản ứng kịp.

"Tôi hỏi, tay nào đánh cô ấy, chân nào đá cô ấy?"

Sanh Ca gằn từng tiếng, cười đến mặt mày méo xệch.

Rõ ràng người phụ nữ trước mặt đang cười rạng rỡ động lòng người, nhưng tên đại ca bọn bắt cóc lại có thể cảm nhận được hơi thở uy hiếp mơ hồ lộ ra trên người cô, tiếp tục dập đầu xin tha, thậm chí làm mấy việc cùng lúc, tự tát vào mặt mình.

"Tôi sai rồi, tôi đáng chết, mỹ nữ! À không! Nữ vương đại nhân, cô tha cho cái mạng chó của tôi đi!"

"Cơ hội cuối cùng."

Sanh Ca nheo mắt lại, vẻ mặt có chút không vui.

"Tay... tay phải, hai chân đều đá..." Tên bắt cóc run rẩy trả lời.

Sanh Ca đứng dậy, tìm thấy một cây gậy đầy gai từ góc nhà gỗ.

Lộc Hoa biết cô tức giận, không tiến lên ngăn cản.

"A!"

Rất nhanh, tiếng hét đau đớn của tên bắt cóc vang vọng trong căn nhà gỗ.

Phong Ngự Niên lẳng lặng theo dõi toàn bộ quá trình cô tự tay tra tấn người.

Lần trước anh tận mắt nhìn thấy mấy giám đốc của Thịnh Thị bị cô trừng trị thê thảm đến mức nào, nhưng vẫn còn kinh ngạc trước sự dũng mãnh của cô.

Chỉ trong vài phút, bọn bắt cóc đã bị cô đánh cho kêu trời gọi đất, hễ từng chạm vào Chu Tiểu Tình là bị đánh vô cùng thê thảm, không sót chỗ nào.

Thấy cũng tàm tạm rồi, Sênh Ca ném cây gậy đi, vỗ tay: "Dám động vào người của tôi, đây chính là cái giá phải trả."

"Có muốn cho người đánh bọn chúng lần nữa không?"

Lộc Hoa sốt sắng hỏi, sợ công chúa nhỏ nhà mình không đủ nguôi giận.

"Không cần, tay phải và đầu gối của hắn đã gãy nát xương rồi, cả đời này sẽ là một kẻ tàn phế."

Cô lạnh lùng liếc nhìn bốn bịt mặt bị vệ sĩ giữ lại: "Làm tổn thương người của tôi, tôi sẽ trả lại gấp trăm lần."

Phong Ngự Niên ngẩn ra nhìn cô, cảm thấy cô còn bao che khuyết điểm một cách không ngờ.

"Em thì sao? Giúp người khác xong rồi, bản thân có bị thương không?" Lộc Hoa ánh mắt lo lắng.

“Có chứ, có chứ!” Sanh Ca làm nũng, duỗi tay ra trước mặt anh: “Đánh lâu như vậy, tay em đỏ hết cả lên rồi.”

Lộc Hoa lập tức cầm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, dịu dàng bọc trong lòng bàn tay rồi đưa lên miệng thổi nhẹ.

"Thế nào? Còn đau không?"

Anh nắm tay cô ôn nhu xoa nhẹ vài cái, cưng chiều trong mắt sắp trào ra.

“Anh xoa một lúc sẽ không đau nữa.” Sanh Ca hưởng thụ xoa bóp của anh, tiếp tục làm nũng với anh.

Bộ dạng thân thiết không coi ai ra gì của hai người khiến Phong Ngự Niên không vui, trong đôi mắt đen đầy vẻ tức giận.

Sanh Ca chú ý tới ánh mắt khác thường bên cạnh, quay đầu nhìn anh: "Anh Phong nhàn rỗi như vậy, không bằng quan tâm nhiều hơn đến vị hôn thê của anh đi. Lần này cô ta động vào người của tôi, tôi sẽ không bỏ qua, nếu anh bao che cô ta, ngay cả anh tôi cũng sẽ xử lí nốt."

Vẻ tàn nhẫn kia lại trở lại trên gương mặt cô.

Cô cũng không cho anh thời gian để đáp lại, hừ lạnh một tiếng rồi rời khỏi căn nhà gỗ, một khắc cũng không muốn ở lại với anh.

Lộc Hoa bố trí vệ sĩ ôm lấy Chu Tiểu Tình đang hôn mê theo sau đi ra ngoài.

Chu Tiểu Tình bị thương nặng, lại bị bọn bắt cóc tiêm thuốc mê, nếu không được đưa đến bệnh viện ngay lập tức, chỉ sợ nguy hiểm đến tính mạng.

Sanh Ca cho người đặt cô ngồi trên ghế lái phụ trong chiếc Magotan của mình, điều chỉnh chỗ ngồi thành một độ cong thoải mái rồi lái xe trở về thành phố với tốc độ nhanh nhất.

Lộc Hoa lái xe theo sau, vô cùng lo sợ với tốc độ ngày càng nhanh của cô.

Bệnh viện gần nhất với họ tình cờ lại là bệnh viện nơi Mộ Chỉ Ninh đang nằm viện, tuy rằng Sanh Ca không muốn vào đây nhưng cũng không muốn chậm trễ thời gian, vẫn làm thủ tục nhập viện rồi mời bác sĩ có kinh nghiệm lâu năm đến chữa trị cho Chu Tiểu Tình.

Sau nhiều giờ cấp cứu, tình trạng của Chu Tiểu Tình đã ổn định hơn.

Tuy rằng trên người cô còn nhiều vết thương nhưng không có vết thương nào nghiêm trọng. Mặc dù chưa tỉnh do thuốc mê hấp thụ vào cơ thể quá nhiều nhưng chỉ phải nằm viện dưỡng bệnh vài ngày, sau khi cơ thể bình phục có thể xuất viện.

Sanh Ca trông coi bên giường bệnh, cau mày nhìn khuôn mặt tái nhợt như tờ giấy của cô.

"Em định làm gì? Giết ngược trở lại dù sao cũng phải có kế hoạch."

Lộc Hoa đứng bên cạnh, nhìn sườn mặt của cô rồi hỏi.

"Lần này em vốn không định để ý, nhưng bọn họ liên tục thách thức giới hạn của em, còn làm tổn thương bạn tốt nhất của em. Lấy việc này đe dọa, em sẽ cho bọn họ biết, dám chọc đến em nhất định phải trả giá đắt!"

Thấy lần này cô thực sự tức giận, Lộc Hoa cũng không có ý định khuyên can cô.

"Đánh rắn phải đánh bảy tấc, muốn thắng chỉ bằng một đòn thì phải tấn công vào chỗ hiểm. Vậy lần này hãy bắt đầu từ nhà họ Mộ đã nâng cô ta đến độ cao như bây giờ đi."

"Nhà họ Mộ?"

Lộc Hoa sờ sờ cằm: "Rất có lý, nhưng không dễ dàng như vậy."

“Em chỉ ra tay từ nhà họ Mộ, sẽ không gây nguy hiểm cho những người vô tội.” Sanh Ca nhếch miệng cười, thoạt nhìn nguy hiểm lại mê người.

Lộc Hoa ánh mắt dò hỏi: "Em nói như vậy là thế nào?"

"Nếu em nhớ không lầm, ngoại trừ Mộ Chỉ Ninh bị thương đang an dưỡng ở đây, chị gái Mộ Ngôn Tâm của cô ta bị tai nạn xe hơi trở thành người thực vật hình như cũng ở trong bệnh viện này."

Sanh Ca cầm lấy ly nước uống một ngụm, cũng không trực tiếp trả lời anh, trong lời nói cũng rất có thâm ý.

Lộc Hoa nhìn gương mặt tươi cười rạng rỡ của cô, dường như đã hiểu ra điều gì đó.

...

Nửa giờ sau, cô dẫn theo một vài vệ sĩ lên lầu bốn, đến trước cửa phòng bệnh của Mộ Ngôn Tâm.

Vài vệ sĩ của nhà họ Mộ đã ngăn họ lại, hai bên xô xát với nhau.

Việc này rất nhanh chóng kinh động đến Vân Mỹ đang ở trong phòng nghỉ, bà ta giữ chặt Sanh Ca đang muốn bước vào phòng bệnh, vừa sợ hãi vừa tức giận.

"Cô còn muốn làm gì nữa? Ngôn Tâm đã biến thành người thực vật nằm trong bệnh viện rồi, cô còn muốn xuống tay với con bé sao?"

"Bà Mộ không cần căng thẳng như vậy, tôi sẽ không làm gì con gái của bà, tôi tới đây đưa cô ta đi."

Vân Mỹ không ngờ cô sẽ nói ra những lời như vậy: "Tôi sẽ không để cô mang con bé đi! Tôi không đồng ý! Cô muốn mang nó đi trước hết phải bước qua xác tôi!"

"Chẳng lẽ bà không muốn tìm ra kẻ đã hại con gái mình sao?"

Sanh Ca hơi nhướng mày.

"Tôi có cách tìm ra thủ phạm thật sự đằng sau, hơn nữa còn làm cho Mộ Ngôn Tâm tỉnh lại."

"Cái gì? Cô nói Ngôn Tâm, con bé..."

Con ngươi của Vân Mỹ cả kinh, sững sờ tại chỗ.

Bà ta luôn nghĩ rằng Mộ Ngôn Tâm say rượu xảy ra tai nạn xe hơi là ngoài ý muốn, đến bây giờ vẫn không nghĩ tới có người khác làm hại cô.

Hôm nay nghe Sanh Ca nói vậy, cẩn thận suy nghĩ lại, việc này quả thật có chỗ đáng ngờ.

Ngay cả như vậy, Vân Mỹ cũng không hoàn toàn tin cô: "Không được, ai biết được cô mang con bé đi rồi sẽ làm gì với nó? Tôi không có lý do gì để tin cô. Cô đừng đánh chủ ý lên người Ngôn Tâm."

"Bà suy nghĩ nhiều rồi."

Sanh Ca tùy ý ngồi trên băng ghế hành lang, đôi chân thon dài bắt chéo, cười như không cười nhìn bà ta: "Tôi nói lần cuối, tôi sẽ làm cô ta tỉnh lại, giúp bà tìm ra hung thủ hại cô ta."

"Vì sao cô lại giúp tôi?"

Vân Mỹ liếc nhìn những vệ sĩ cường tráng bên cạnh, bà ta bố trí mấy vệ sĩ ở cửa đều bị cô dễ dàng khống chế, thậm chí còn không có khả năng đánh trả.

Cho dù bà ta nhất quyết không đồng ý, dường như cũng rất khó chống lại người mà cô mang đến.

Vân Mỹ lâm vào trầm tư.

Sanh Ca dường như nhìn thấu suy nghĩ của bà ta, cười nói: "Như bà thấy đó, bà chỉ có thể chọn tin tưởng tôi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play