Sanh Ca lặng lẽ nhét tờ giấy vào trong túi, im lặng rũ mi mắt.

Trên ghế, trạng thái tinh thần của trưởng công chúa có vẻ rất xấu, dáng vẻ thống khổ đau lòng khiến tất cả những người không biết chuyện phải cảm thán về tình thương của một người mẹ vĩ đại là bà ta, cho dù người chết chỉ là con nuôi thì bà ta vẫn cực kỳ bi thương, thật là tâm địa lương thiện.

Trái lại là Sanh Ca, khuôn mặt cô lạnh lùng, vẻ ngoài xinh đẹp nhưng lòng dạ ác độc, nếu chuyện cô giết người là thật, vậy thì chính là trừng phạt đúng người đúng tội.

Người ngồi ở ghế bàng thính không rõ chân tướng đều đã nghiêng hẳn về phía trưởng công chúa.

“… Ngài Lance Charles bị lệnh bắt giữ xuyên Quốc gia yêu cầu bị trục xuất về nước, đúng là anh ta có sai, nhưng đáng lẽ nên giao cho Cục điều tra Quốc gia để xét xử theo Luật Hình sự, vậy mà bị cáo Lộc Sanh Ca, trong hôn lễ cùng ngày của bản thân đã ra tay sát hại anh Lance Charles, ngay cả thi thể cũng bị mang đi, đến nay thi thể không biết tung tích ở đâu, cô ấy làm ra loại chuyện điên rồ như này, bên tôi thỉnh cầu thẩm phán xử nặng tội!”

Sanh Ca đang thất thần, bất thình lình nghe thấy luật sư bên nguyên cáo của trưởng công chúa nói ra tên của cô.

Mà có một câu trong lời nói của luật sư khiến cô chú ý.

Không thấy thi thể của Ninh Thừa Húc?

Tại sao lại như vậy...

Rõ ràng cô nghe thấy Kỷ Ngự Đình sai người đưa thi thể Ninh Thừa Húc về nước Hoa sau đó giao cho nhà họ Ninh rồi mà?

Chẳng lẽ là nhà họ Ninh cũng hận cô, vì để có thể kéo cô xuống ngựa mà hợp mưu với trưởng công chúa, cố ý giấu thi thể Ninh Thừa Húc đi?

Trong đầu cô loạn thành một đống.

“Thưa thẩm phán, đối với lời tố cáo của bên nguyên cáo, bị cáo bên tôi thân là đương sự, cô ấy có lời muốn nói.”

Luật sư Cốc Cát nhấc tay lên tiếng rồi sau đó nhìn về phía Sanh Ca: "Cô Lộc, cô đừng sợ, ngày diễn ra hôn lễ tại nhà thờ lớn ở Florencia, cuối cùng thì đã xảy ra chuyện gì?”

Đoàn luật sư của nhà họ Lộc dường như đã lên kế hoạch rất tốt. Chỉ chờ Sanh Ca đọc diễn cảm hết những gì trên tờ giấy được đưa, bên bọn họ sẽ đưa cho thẩm phán giấy giám định thương tích của Tự Niên cùng với một loạt chứng cứ.

Lúc này, tất cả ánh mắt đều tập trung lên người Sanh Ca, Sanh Ca cúi đầu giống như đang suy nghĩ cái gì đó.

“Cô Lộc! Cô có thể nói được rồi!”

Luật sư Cốc Cát gọi cô, nhanh chóng kéo lại suy nghĩ của cô, ánh mắt chứa hàm ý nhắc nhở: "Cô đừng sợ, cứ yên tâm nói, thẩm phán luôn công bằng công chính, ngài sẽ làm chủ cho cô!”

Sanh Ca nhìn anh ta một cái, cô tất nhiên hiểu hàm ý trong ánh mắt anh ta.

Anh ta đang nói, hãy đẩy tất cả trách nhiệm cho Ninh Thừa Húc, để Ninh Thừa Húc đứng ra gánh vác tất cả, để anh ta bị bêu danh…

Dù sao thì Ninh Thừa Húc đã chết, việc này chỉ làm cho người sống xem mà thôi, chờ chuyện này kết thúc cũng sẽ không tạo thành bất kỳ ảnh hưởng nào đối với cuộc sống của mọi người.

Nhưng mà…

Đối với Ninh Thừa Húc, Sanh Ca không làm được loại chuyện này.

Tuy rằng cô không yêu anh ta nhưng lại từng kính trọng và sùng bái anh ta, huống hồ Ninh Thừa Húc thật sự chưa từng làm tổn thương cô.

Đối với cô mà nói, Ninh Thừa Húc không mắc nợ cô cái gì cả.

Không có người nào từ lúc sinh ra đã biết yêu, chỉ là phương thức của anh ta hơi khác mà thôi…

“Cô Lộc!”

Luật sư Cốc Cát gọi cô lần thứ ba.

Sanh Ca hoàn hồn, cô quay đầu lại theo bản năng nhìn về phía Lộc Mặc và Lộc Hoa đang ngồi trên ghế bàng thính.

Ánh mắt của hai anh trai kiên định nhìn về phía cô gật đầu, cả hai nhướng mày ý bảo cô cứ yên tâm tiến hành dựa theo kế hoạch.

Sanh Ca yên lặng thở dài, cuối cùng cũng mở miệng.

Cô nhìn về phía trưởng công chúa trên ghế nguyên cáo, bình tĩnh hỏi: "Trưởng công chúa điện hạ, bà có biết Ninh Thừa Húc thích ăn nhất là cái gì không? Anh ta ghét nhất là cái gì không? Nguyện vọng lớn nhất của anh ta là điều gì không?”

“Cô có ý gì?”

Không chỉ trưởng công chúa mà toàn bộ người ở đây đều hoang mang.

Tất cả luật sư bên phía bị cáo đều trợn tròn mắt, Cốc Cát tức giận đến nỗi trực tiếp bẻ gãy một cây bút.

Cái cô Lộc Sanh Ca không làm theo kịch bản này!

Nếu thua kiện, tiền thưởng của anh ta sẽ bay mất! Tên tuổi luật sư kim bài số một nước Hoa của anh ta cũng sẽ không còn nữa!

Sanh Ca không để ý đến ghế bị cáo bên cạnh đang không ngừng đưa mắt ra hiệu với cô mà tiếp tục nói: “Bà không biết, bởi vì hơn hai mươi năm qua, tuy rằng bà cảm thấy thua thiệt thay cho anh ta, nhưng từ trước tới nay lại không thèm để ý đến anh ta thực sự muốn cái gì, bà chỉ cưỡng chế đưa cho anh ta những gì bà cảm thấy tốt với anh ta, để lấp đầy áy náy trong lòng bà.”

Trưởng công chúa hơi giật mình, bị cô quở trách đến nỗi có chút hụt hẫng, bà ta trừng mắt nhìn cô.

“Đúng là tôi không biết, vốn dĩ tôi có thể từ từ tìm hiểu nó, nhưng bởi vì cô, tôi đã vĩnh viễn mất đi thằng bé rồi!”

Sanh Ca rủ xuống hàng mi dài, cô không bị bà ta làm lệch dòng suy nghĩ: "Tuy bà không biết nhưng tôi lại biết những điều này. Khi còn nhỏ, tôi thích chạy đến nhà họ Ninh, là một cô bé luôn đi theo sau lưng anh ta, anh ta là người rất mực chuyên nhất, đã nhận định cái gì thì sẽ không thay đổi.”

“Trái cây mà anh ta thích nhất là dưa lưới và dưa hấu, anh ta nói cảm thấy cuộc sống rất đắng, rất chua, cho nên thích ăn đồ ngọt.”

“Anh ta không thích ăn gan ngỗng và ruột già, anh ta nói dù đầu bếp có làm tốt đến đâu đi chăng nữa thì cũng không chịu được mùi tanh vốn có của hai loại đồ ăn này.”

“Người con gái mà anh ta yêu nhất, là tôi, sự theo đuổi suốt đời của anh ta mục đích là có thể cưới tôi.”

“Nhưng tình yêu và hôn lễ, cả hai điều này cả đời này của tôi đều không thể cho anh ta. Vào ngày hôn lễ diễn ra, anh ta đã lựa chọn thành toàn cho tôi, mà điều ngài làm bây giờ chính là muốn hủy diệt tất cả những thứ mà anh ta đã từng yêu sâu đậm.”

Khi cô xong những lời này, trưởng công chúa sửng sốt.

Ánh mắt của bà ta đang đối diện với Sanh Ca, đột nhiên có nước mắt rơi xuống.

Bà ta đương nhiên biết chấp niệm của Ninh Thừa Húc với Lộc Sanh Ca.

Ngày hôn lễ hôm ấy, thằng bé không chút do dự chắn đạn cho Lộc Sanh Ca, lần đầu tiên tức giận nhìn người mẹ là bà ta: "Mẹ giết cô ấy chính là muốn giết con!”

Cho dù hôm nay bà ta thật sự thắng kiện đi nữa, cho dù có thành công đẩy ngã Lộc Sanh Ca, A Húc dưới suối vàng nếu biết, cũng sẽ hận bà ta đúng không?

Nghĩ vậy, trưởng công chúa có một tia ý tưởng muốn rút đơn kiện.

Nhìn thấy áy náy trên mặt trưởng công chúa, tất cả mọi người bên ghế bị cáo đều nhẹ nhàng thở ra, thầm than phương pháp này của Sanh Ca cũng không tồi, nói không chừng tiền thưởng của bọn họ có thể bảo vệ được.

Nhưng mà đang lúc trưởng công chúa rối rắm trong lòng, không đợi đến khi bà ta nói chuyện thì đột nhiên luật sư tới gần bên tai bà ta nhỏ giọng nói hai câu.

Trưởng công chúa nghe xong không thể tin nổi trợn tròn mắt, biểu tình do dự của bà ta đang nhìn về phía Sanh Ca bỗng nổi lên thù hận ngập trời.

“Lộc Sanh Ca! Cô là đồ vô sỉ! Một bên đánh bài cảm tình với tôi, một bên sai người uy hiếp tôi! Tốt! Tốt lắm!”

Bà ta nghiến răng nghiến lợi, đột nhiên đứng dậy đập bàn.

Luật sư bên nguyên cáo lập tức nhấc tay ý bảo: "Thưa thẩm phán, cảm xúc của nguyên cáo bên tôi mất khống chế, đề nghị tạm dừng phiên tòa.”

“Đồng ý.”

Cùng với lời đồng ý của thẩm phán, bên trưởng công chúa rất nhanh đã rời đi.

Sanh Ca đi theo các anh trai cùng trở về phòng nghỉ của mình.

Đối với cảm xúc mất khống chế lúc nãy của trưởng công chúa, Sanh Ca tỏ vẻ khó hiểu: "Các người đã làm cái gì à?”

Lộc Hoa giải thích: "Tiểu Tinh tìm được ảnh chụp tình tứ của cha cô ấy và trưởng công chúa năm đó khi còn ở nước Âu Phi, ngoại trừ ảnh chụp, chúng ta còn nắm giữ những chứng cứ khác có thể chứng minh Ninh Thừa Húc không phải con nuôi, mà là con riêng của trưởng công chúa.”

“Việc này đã tiết lộ cho bên luật sư của bà ta, nếu trưởng công chúa khăng khăng muốn quyết định theo ý mình, chúng ta sẽ không ngại tung gièm pha của hoàng thất ra ngoài ánh sáng. Anh tin rằng sau khi trưởng công chúa cân nhắc lợi và hại sẽ trực tiếp rút đơn kiện trong khi chờ nghỉ giải lao thôi.”

Sanh Ca không nói lời nào, con ngươi cô một mảng bình tĩnh nhưng cũng không bởi vậy mà thả lỏng cảnh giác.

Lấy tính tình bướng bỉnh nhiều năm của trưởng công chúa mà nói thì, khi bị người khác uy hiếp, bà ta có thật sự sẽ ngoan ngoãn thỏa hiệp hay không đây?

Nhưng so với điều này, cô càng lo lắng Chu Tiểu Tinh hơn.

“Tiểu Tinh tự mình mang ảnh đến đây à? Cô ấy đâu rồi?”

Lộc Hoa nghĩ nghĩ: "Vừa nãy cô ấy bảo đi toilet, một lát sau sẽ trở về phòng nghỉ tụ họp với chúng ta.”



Phòng nghỉ bên này, trưởng công chúa đang nổi trận lôi đình, bà ta dữ tợn ném đồ.

Gaye Harold sợ bà ta làm hỏng của công nên vội sai người thu dọn bình hoa, chén trà ở trong phòng rồi đưa gối mềm của sô pha cho bà ta.

Trưởng công chúa nhận gối, điên cuồng giằng xé một trận, trực tiếp xé nát nhừ gối ôm, lông vũ bay đầy phòng.

Gaye Harold bất lực đỡ trán.

Được rồi, lại phải bồi thường tiền gối rồi, là anh ta đã khinh thường sức phá hoại của Lance Kelly!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play