May quá, ảnh chụp vẫn còn, Ninh Thừa Ân hẳn là còn chưa phát hiện cô ấy trộm ảnh trong phòng sách.

Cô ấy giải thích: “Tôi chỉ tò mò, suy cho cùng mẹ tôi ở trên đó, tôi còn chưa từng gặp bà ấy, vì vậy mới muốn đi lên thăm.”

Ninh Thừa Ân thở dài: "Bỏ đi, lần này anh không phạt em, không có lần sau, trong nhà có quy củ trong nhà, nếu em đã quay về thì phải tuân thủ, biết chưa?”

“Biết rồi.”

Ninh Thừa Ân đứng dậy, chỉnh lại cổ áo quân phục, giọng nói thờ ơ: "Tối hôm qua em bị sợ, ngủ lại một lát đi, trễ một chút anh sẽ nói họ đưa cơm lên.”

“Chờ đã.”

Chu Tiểu Tinh kéo tay áo anh ta lại, ngẩng mặt lên nhìn anh ta: "Tối hôm qua trước khi tôi hôn mê, hình như có người lấy đồ đánh vào đầu tôi, còn muốn bóp chết tôi, nói cái gì tôi không nên sống trên đời này, là... mẹ à?”

Ninh Thừa Ân ngồi xuống một lần nữa, vỗ vỗ vai cô ấy.

Giọng anh ta dịu dàng: “Không phải, cũng không có ai muốn bóp chết em, vết thương trên trán em là do em trượt chân đụng vào góc bàn mới sứt đầu, có lẽ tối hôm qua em quá sợ hãi, suy nghĩ chủ quan ra, đừng nghĩ nhiều.”

“Nhưng mà…”

Cảm giác này quá chân thật, tối hôm qua cô ấy rõ ràng rất tỉnh táo, làm sao lại là suy nghĩ chủ quan được?

“Không có nhưng mà, tối hôm qua lúc em xảy ra chuyện, mẹ hoàn toàn không tỉnh lại, là sáng nay nữ giúp việc đi lên quét dọn phòng, mới phát hiện em ngất xỉu ở phòng sách.”

Thật sự là vậy à?

Là tinh thần cô ấy quá căng thẳng, vì vậy là nằm mơ?

Chu Tiểu Tinh nửa tin nửa ngờ: "Vậy bao lâu tôi có thể gặp mẹ được?”

Nét mặt Ninh Thừa Ân hơi đơ ra, trong con ngươi màu hổ phách hơi trộn lẫn vẻ u sầu: "Mẹ bị cảm, bà ấy nói không muốn lây cảm cho em, có thể phải qua vài ngày, chậm nhất là trong bữa tiệc của em, nhất định em có thể nhìn thấy bà ấy từ ái xinh đẹp.”

“Bà ấy bị cảm à? Tôi có thể chăm sóc bà ấy, thể chất của tôi tốt hơn so với các cô gái bình thường, tôi sẽ không bị lây bệnh.”

“Nhưng bây giờ em bị thương, chính là thời điểm sức đề kháng yếu nhất.” Đôi mắt phượng của anh ta nheo lại, nghiêm túc nhấn mạnh: “Quay về rồi, phải nghe lời!”

Chu Tiểu Tinh nhụt chí, im lặng gật đầu.

Ninh Thừa Ân lại dặn dò hai câu rồi mới đóng cửa đi ra ngoài.

Chờ anh ta vừa đi, Chu Tiểu Tinh nhanh chóng xuống giường, đi tới trước gương trên bàn trang điểm đối diện, trên cần cổ mảnh khảnh của cô ấy, ngoại trừ có cảm giác đau đớn loáng thoáng thì không có bất kỳ dấu vết nào từng bị siết.

Chẳng lẽ thật sự là tối hôm qua cô ấy quá sợ hãi, cho nên suy nghĩ chủ quan ra?

“Thây kệ, chuyện của Sanh Ca quan trọng hơn!”

Cô ấy thu hồi suy nghĩ, lấy ảnh chụp tối hôm qua giấu trong túi quần ra xem, sau khi xác nhận không sai mới nhét lại túi quần.

Bởi vì trên trán có vết thương, cô ấy bị Ninh Thừa Ân cấm ra ngoài, mặc kệ dùng cớ gì, quản gia cũng không chịu thả đi, còn tịch thu di động của cô ấy, muốn cô ấy chuyên tâm nghỉ ngơi.

Chu Tiểu Tinh bó tay, bị cưỡng chế nhốt hai ngày.

Tất cả mọi người đang trong những ngày bận rộn, thời gian giống như tăng gấp đôi tốc độ.

Rất nhanh đã đến ngày mở phiên tòa.

Chờ Ninh Thừa Ân ăn sáng xong ra ngoài, Chu Tiểu Tinh lấy cớ vết thương đã khỏi, dùng cớ cần đi chụp bản tin tạp chí để ra khỏi nhà họ Ninh, một mình bắt xe đến Ngự Sanh Tiểu Trúc.

......

Trên xe xuất phát đến tòa án quốc tế, luật sư đại diện - Cốc Cát - đưa danh sách lời thuật lại cho Sanh Ca, nhiều lần nhấn mạnh với cô.

“Cô Lộc, lát nữa nhất định phải nói dựa theo trên đây, cô yên tâm, cho dù đối phương là công chúa hoàng gia, đoàn luật sư nhà họ Lộc cũng tuyệt đối sẽ không để cô chịu một chút thiệt thòi!”

Sanh Ca không nói gì, gật đầu đồng ý, không xem danh sách luật sư đưa.

Lộc Mặc Lộc Hoa Tự Thủy đều đi theo đến tòa án, gần đây công việc của Lộc Sâm không bận nhưng vẫn không có thời gian để trở về, Tự Niên thì xung phong muốn ở lại Ngự Sanh Tiểu Trúc chăm sóc Kỷ Ngự Đình.

Chờ Chu Tiểu Tinh vội vàng chạy tới Ngự Sanh Tiểu Trúc, tất cả mọi người đều đã xuất phát, hơn nữa cũng rời đi được nửa tiếng.

Di động của cô ấy bởi vì bị tịch thu, trên đường bắt taxi đã dùng hết đến giọt pin cuối cùng, không còn cách nào khác, cô ấy đành phải hỏi đến Tự Niên mượn chút tiền rồi lại bắt taxi đến tòa án quốc tế.

Chu Tiểu Tinh vừa đi, Tự Niên lần nữa trở lại phòng ngủ chính, lại ngoài ý muốn phát hiện, Kỷ Ngự Đình đã tỉnh!

Anh ta ngạc nhiên mừng rỡ, vội vàng ngồi xuống: "Cảm ơn trời cảm ơn đất! Boss, cuối cùng anh đã tỉnh lại rồi! ”

Hàng mi Kỷ Ngự Đình run rẩy, anh nhìn Tự Niên, lập tức nhìn quanh toàn bộ căn phòng.

“Sanh Sanh đâu?”

Nhắc tới chuyện này, Tự Niên sốt ruột ngay: "Họ đều đã đến tòa án quốc tế rồi, trưởng công chúa muốn kiện cô ấy tội mưu sát hoàng thất, hôm nay vừa mới mở phiên tòa.”

Kỷ Ngự Đình tuấn tú cau mày, mạch suy nghĩ vẩn đục trong nháy mắt tỉnh táo: "Mưu sát hoàng thất?”

“Chính là Lance Charles - con nuôi trên danh nghĩa của trưởng công chúa - Ninh Thừa Húc.”

Kỷ Ngự Đình lập tức vén chăn xuống giường: "Cậu lái xe, lập tức đến tòa án quốc tế.”

Tự Niên nhìn đồng hồ, túm lấy cánh tay anh: "Lúc này đã sắp mở phiên tòa rồi, nếu chúng ta muốn đi qua, chỉ sợ cũng không giúp được gì ”

Nói đến cuối cùng, ánh mắt Tự Niên hơi đông cứng, nhỏ giọng lại còn thận trọng: "Boss, tôi vừa mới nhận được tin tức, người kia… đã thoát khỏi nguy hiểm đến tính mạng.”

Kỷ Ngự Đình đối mắt với anh ta, rất nhanh đã làm rõ mạch suy nghĩ một cách bình tĩnh. harry potter fanfic

“Đi xem thử.”

......

Bên ngoài tòa án nghiêm trang có rất nhiều người.

Chờ xe của Sanh Ca vừa đến, các phương tiện truyền thông nhanh chóng vây quanh, chen chúc đưa micro đến trước mặt Sanh Ca.

“Cô Lộc, cô thật sự giết người sao?”

“Tuy rằng anh Ninh Thừa Húc từng ngồi tù, nhưng anh ta cũng là một công dân tốt tuân thủ pháp luật, nghe nói còn có tình cảm thanh mai trúc mã với cô, vì sao cô phải giết anh ta?”

“Cô Lộc giải thích một chút đi, cô Lộc…”

Micro liên tục đưa tới trước mặt Sanh Ca, đèn flash vang tách tách

Sanh Ca đang định trả lời, Lộc Hoa ôm bả vai cô, trực tiếp bảo người giải tán.

Có anh ấy ra mặt, không đến mấy phút, các phóng viên truyền thông vốn bu đen bu đỏ đã nhanh như chớp chạy mất.

Lộc Hoa kề sát vào bên tai cô, cẩn thận nhắc nhở: “Nhóc con, nhớ rõ lời của luật sư Cốc Cát, về phần những thứ khác, cái gì em cũng không cần suy nghĩ nhiều, anh và anh hai sẽ giúp em giải quyết hết thảy.”

Sanh Ca thu lại những suy nghĩ nặng nề, gật gật đầu.

Tại tòa.

Trên vị trí dự thính ngồi chật kín người.

Ghế nguyên đơn đối lập với ghế bị đơn.

Không bao lâu sau, Gaye Harold dìu trưởng công chúa vẻ mặt tiều tụy ra tòa, mắt bà ta hơi sưng lên, giống như mấy ngày nay khóc rất dữ dội.

Chú ý tới ánh mắt Sanh Ca, trưởng công chúa độc ác trừng mắt nhìn cô một cái, không hề che giấu sát ý nồng đậm trong đáy mắt.

Sanh Ca làm như không thấy, rất nhanh thu lại ánh mắt, yên lặng đi tới vị trí viết bảng bị cáo.

Khi người chuyên trách tuyên bố kỷ luật của tòa án, Sanh Ca nhớ tới tờ giấy luật sư đưa cho cô, lặng lẽ lấy ra nhìn thoáng qua.

Đoàn luật sư muốn cô lấy lý do Ninh Thừa Húc mất khống chế cảm xúc, có khuynh hướng bạo lực nghiêm trọng, hơn nữa còn muốn giết Tự Niên, chứng tỏ cô vì cứu người mà ngộ sát Ninh Thừa Húc, thuộc loại phòng vệ chính đáng.

Nhưng cứ như vậy, chính là muốn cô đổ hết trách nhiệm lên người Ninh Thừa Húc.

Để cho anh ta cho dù chết cũng bị đội tiếng xấu là kẻ ác nhân, đứng ra gánh vác hết thảy.

Thật ra, cô đã mang thai, chỉ cần chứng minh với tòa án sự thật cô mang thai, trách nhiệm này tạm thời cô cũng không cần phải gánh vác…

Nhưng hiện tại tháng còn quá nhỏ, người lớn trong nhà đều nói, chưa đầy ba tháng không thích hợp công khai, huống chi cô cũng chưa nghĩ làm thế nào nói chuyện này cho các anh và cha.

Lúc suy nghĩ hỗn loạn, Lộc Hoa bên cạnh, nhạy bén chú ý tới vẻ mặt cô thay đổi sau khi nhìn tờ giấy, nhỏ giọng nhắc nhở cô: “Nhóc con, đừng suy nghĩ nhiều!”

Nội tâm Sanh Ca rối bời.

Ngay khi cô thừ người, thẩm phán đã xuất hiện.

Trận phán xét ẩn giấu cơn cuộn trào này, sắp mở phiên tòa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play