Cô quay đầu lại, ánh mắt tức giận nhìn chằm chằm qua đó.

Phát hiện người đang chặn cô lại là Ninh Thừa Húc.

Đôi mắt phượng khẽ híp lại, vẻ mặt Ninh Thừa Húc nghiêm túc thận trọng: “Em gái Sanh, chuyện này em không thể dùng hình phạt riêng được. Nếu em đã có mặt ở đây, hẳn là phải để tôi dẫn trở về Cục cảnh sát thành phố Phương để thẩm vấn.”

“Anh ta muốn dùng axit sunfuric làm mặt tôi bị thương, tôi chỉ đánh trả thôi, không được sao?”

Giọng nói lạnh lùng cô muốn rút tay ra.

Ninh Thừa Húc giữ chặt cổ tay cô, vẻ mặt vẫn còn nghiêm khắc như cũ: “Anh ta làm tổn thương ai đó thì nên bị trừng phạt, nhưng em làm anh ta bị thương thì em cũng y như anh ta, đừng quên, đây là quán bar, cho dù em có xóa sạch hiện trường thì còn có một đống nhân viên công tác đang nhìn chằm chằm vào, tất cả bọn họ đều là nhân chứng.”

Sanh Ca hơi giật mình, khóe miệng nở nụ cười lạnh.

“Nhưng tôi đã ra tay rồi, anh muốn xử lý thế nào đây?”

Ninh Thừa Húc sững sờ hồi lâu mới nói: “Tôi có thể coi như không nhìn thấy còn giúp em thu dọn hiện trường nữa, nhưng em không thể đánh anh ta nữa, bây giờ Phong Ngự Niên chỉ là người hầu, sủng vật của em mà thôi, em không cần phải vì anh ta mà tự chuốc lấy phiền phức cho mình.”

Lời nói của anh ta khiến Sanh Ca kinh ngạc.

“Nếu Phong Ngự Niên chắn giúp tôi, bây giờ bị thương là khuôn mặt của tôi, sao anh có thể nói ra những lời như vậy chứ?”

Ninh Thừa Húc nghẹn họng.

Sanh Ca mạnh mẽ hất tay anh ta ra, ánh mắt lạnh lùng không thể tin nổi nhìn chằm chằm anh ta: “Ninh Thừa Húc, anh của hiện tại thực sự khiến tôi cảm thấy xa lạ đấy.”

Đồng tử anh ta khẽ run lên, đôi mắt xanh thẳm có chút đau lòng, anh ta lặng lẽ lui về phía sau một bước, không ngăn cản hành vi của cô nữa.

Không bị ngăn cản nữa, khóe miệng Sanh Ca nở nụ cười lạnh, lần nữa ngồi xổm trước mặt người đàn ông: “Nào, chúng ta tiếp tục.”

“Không, không muốn …”

Sanh Ca phớt lờ lời khẩn cầu của anh ta, lần nữa nhắm ngay vào mu bàn tay của anh ta, giơ chai rượu lên.

“Dừng tay!”

Đang định đập chai rượu xuống, ở cửa lại truyền đến tiếng ngăn cản.

Đó là Từ Mục, đội trưởng của ba sư đoàn, dẫn theo một đội cảnh sát nhanh chóng qua đó.

“Cậu Húc, ngài cũng ở đây.”

Từ Mục vọt vào trong, nhìn thấy Ninh Thừa Húc thì nhanh chóng qua đó chào hỏi, thấy mặt anh ta không có biểu cảm gì thì mới tiến lên giật lấy chai rượu từ trong tay của Sanh Ca.

Nhìn thấy tình cảnh bi thảm của người đàn ông trên mặt đất, ông ta khẽ hừ một tiếng

Quả nhiên độc nhất là đàn bà.

Ông ta cẩn thận quan sát Ninh Thừa Húc bên cạnh, thấy sắc mặt anh ta rất khó coi, không có muốn bênh vực mới nói: “Cô Sanh Ca, chúng tôi nhận được tin báo nói có người đang gây rối ở quán bar, làm phiền cô đi với chúng tôi một chuyến.”

Sanh Ca khẽ cười, giọng nói nhỏ nhẹ: “Anh ta tạt axit sunfuric vào người tôi, hại người của tôi. Tôi chỉ là trả lại mà thôi, hơn nữa không cẩn thận dùng sức hơi mạnh rồi.”

Từ Mục nhìn nửa gương mặt bị mảnh sứ cắt chảy máu của người đàn ông, theo bản năng nuốt nước bọt.

Thế này mà bảo là không cẩn thận sao?

Ông ta nghiêm mặt nói: “Cô Sanh Ca, tình hình cụ thể rốt cuộc như thế nào? Dù sao cũng phải cùng chúng tôi đến cục cảnh sát một chuyến.”

Sanh Ca chớp chớp đôi mắt xinh đẹp: “Điều tra thẩm vấn thì không có vấn đề gì, mất bao lâu?”

Từ Mục vừa đeo còng tay điện tử cho cô vừa trả lời: “Điều này không thể nói trước được, nó còn phụ thuộc vào việc rốt cuộc cô có phạm tội hay không thôi.”

Những cảnh sát khác cũng lên trước lần lượt còng tay Lộc Thập Ngũ và Lộc Thập Thất.

Ninh Tĩnh Huyên nghe thấy động tĩnh thì chạy đến, tiến lên lay Ninh Thừa Húc: “Anh tư, chị Sanh sắp bị bắt đi rồi, anh không thể ngồi yên không để ý đến được! Anh tư!”

Ninh Thừa Húc không nói lời nào, đôi mắt phượng sâu thẳm nhìn chằm chằm bóng lưng Sanh Ca bị mang đi.

Thuyết phục không được, Ninh Tĩnh Huyên muốn tiến lên ngăn cản, nhưng lại bị thủ hạ của Ninh Thừa Húc chặn lại, nên cô ấy chỉ có thể giương mắt nhìn Sanh Ca ngồi lên xe cảnh sát mà thôi.

Phong Ngự Niên bởi vì kiệt sức, hôn mê mấy tiếng đồng hồ mới tỉnh lại.

Vết thương ở lưng đã được băng bó điều trị, bác sĩ nhìn thấy dáng người anh tốt như vậy mà thân thể lại “yếu ớt” như thế, vô cùng đau xót, ngoại trừ truyền nước tiêu viêm cho anh còn truyền thêm dịch dinh dưỡng cho anh nữa.

Lúc anh ở trong phòng bệnh tỉnh lại đã là nửa đêm rồi, Lộc Thập Nhất và Lộc Thập Nhị đang ngủ trên giường bệnh bên cạnh.

Nhìn quanh phòng bệnh một vòng, anh không nhìn thấy bóng dáng có thể khiến anh yên tâm.

Anh theo bản năng hoảng hốt, đánh thức Lộc Thập Nhất.

“Sanh Ca đâu rồi?”

Lộc Thập Nhất ngáp một cái: “Cô chủ đang ở quán bar giải quyết hậu quả. Đoán chừng lúc này đã giải quyết xong trở về biệt thự nghỉ ngơi rồi.”

Phong Ngự Niên khẽ cau mày, giọng nói trầm thấp khẽ run: “Cô ấy... không qua đây sao?”

“Không, cô chủ bảo tôi và Lộc Thập Nhị đưa anh đến bệnh viện.”

Đôi mắt đen của Phong Ngự Niên dần ảm đạm, trái tim như bị hung hăng thiêu đốt.

Còn đau đớn hơn khi bị axit sunfuric tạt vào lưng.

Lộc Thập Nhất nhìn thấy sắc mặt anh rất khó coi, vội vàng an ủi: “Anh Phong, yên tâm đi, giờ đã muộn quá rồi. Cô chủ xử lý mọi việc xong chắc chắn sẽ rất mệt, đoán chừng sáng mai sẽ đến đây sớm đấy.”

Đôi môi mỏng nhợt nhạt mím chặt thành một đường thẳng, anh không nói gì, trở mình, nhắm mắt giả vờ ngủ.

Nhưng trong thâm tâm anh biết rằng Sanh Ca không đến đêm nay, và có lẽ sẽ không đến vào ngày mai.

Một đêm không ngủ.

...

Cục cảnh sát thành phố Phương.

Bởi vì cảnh tưởng Sanh Ca đả thương người bị đám cảnh sát chứng kiến, cộng với thời gian đã quá muộn, cho nên phải khép lại sáng sớm ngày mai mới có thể chính thức điều tra, Sanh Ca chỉ có thể ở lại trong cục cảnh sát một đêm.

Mà Từ Mục bất tri bất giác biết được thân phận thực sự của Sanh Ca từ Ninh Thừa Húc, cảm thấy chân mình mềm nhũn.

Khá lắm!

Cô con gái nhỏ của nhà họ Lộc giàu nhất thành phố S, là em gái quý giá của Lộc Sâm...

Lần trước suýt chút nữa ông ta đã tống nhân vật lớn như vậy vào phòng giam?

Từ Mục nghĩ lại mà cảm thấy gáy ớn lạnh.

Vì chuyện lần này vẫn đang được điều tra nên ông ta sắp xếp cho Sanh Ca một gian phòng đơn xa hoa trong cục, ngay cả Lộc Thập Ngũ và Lộc Thập Thất cũng được đưa vào phòng đôi.

Vào cuối mùa thu, chỗ ở của cục cảnh sát cấp cho các nghi phạm về cơ bản là một căn phòng trống, có vách ngăn, không có ga trải giường, không có ghế, không có chỗ rửa mặt, đi vệ sinh cũng phải báo cáo.

Sàn nhà ẩm thấp, một số tù nhân lựa chọn ngồi xổm để đi ngủ.

Nhưng trong căn phòng nhỏ của Sanh Ca thì khác, ga trải giường mền, giường đơn đầy đủ, trải thảm pha lê bằng vải nỉ, sợ cô bị cảm lạnh, ngay cả bàn và điện thoại cũng cung cấp chu toàn cho cô.

Mặc dù máy tính chỉ kết nối được với mạng nội bộ của cục, không thể kết nối được với mạng ngoài.

Nhưng nếu lỡ như không ngủ được thì vẫn có thể chơi game được.

Thỉnh thoảng còn có cảnh sát đi tới, ân cần hỏi cô có muốn ăn khuya không, có thể giúp cô gói đồ ăn ngon ở khách sạn năm sao gần đó đến đây.

Điều tồi tệ duy nhất bởi vì yêu cầu kiểm soát nên điện thoại di động đã bị tịch thu.

Sanh Ca đang nằm trên giường nhỏ, buồn chán, sắp xếp từ đầu đến cuối tất cả những chuyện đã xảy ra ngày hôm nay.

Lúc ở trong quán bar, cô cũng để ý tới không thấy Lộc Thập Cửu đâu, nhưng vì Phong Ngự Niên đã để Tự Niên đi theo anh ta nên hẳn là không có vấn đề gì to tát cả.

Nhưng chuyện xảy ra đêm nay quá kỳ lạ, cô nhớ mình đã gặp người đàn ông trên đường căn bản giống như lời Lộc Thập Cửu miêu tả, nếu người đó thật sự muốn làm gì đó, sao có thể chỉ tạt axit sunfuric thôi chứ?

Hay là, bởi vì Phong Ngự Niên đột nhiên dẫn người xuất hiện, nên tạm thời làm gián đoạn kế hoạch bên đó?

Bước tiếp theo bên kia sẽ làm gì đây?

Cô suy nghĩ, bất tri bất giác chìm vào giấc ngủ.

Sáng sớm ngày mai.

Sau khi Phong Ngự Niên tỉnh dậy trong bệnh viện, anh phát hiện trong phòng bệnh ngoại trừ anh thì không còn một bóng người nào nữa.

Không gian vô cùng vắng vẻ, quạnh quẽ.

Mà Sanh Ca quả nhiên không đến.

Trong lòng chua xót, anh tự mình rút kim chuyền xuống giường, vừa mở cửa phòng bệnh đã nhìn thấy Lộc Thập Nhất đang ở trong góc hành lang lén lút nhận điện thoại.

“Cái gì! Cô chủ đang ở trong cục cảnh sát sao? Không phải tôi qua anh Húc cũng ở đó sao! Sao anh ta có thể giương mắt nhìn người ta dẫn cô chủ đi chứ... được, tôi biết rồi, chuyện này tôi sẽ không nói cho anh Phong biết đâu.”

Lộc Thập Nhất còn chưa kịp cúp máy, điện thoại đã đột nhiên bị người ta lấy mất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play