Hơn nữa, chuyện kính rượu mà anh đề cập tới cũng đã là chuyện rất lâu trước đó rồi đúng chứ?
Trí nhớ cũng tốt thật.
Ánh mắt của cô nhìn ra phía sau của người kia.
Không chỉ có mình anh tới đây, mà còn có cả Tự Niên, Lộc Thập Nhất, Lộc Thập Nhị, Thập Ngũ, Thật Thất đều có mặt đông đủ.
Cô lại theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên lan can tầng hai, Ninh Thừa Húc vẫn còn đang đứng ở chỗ đó, bởi vì ngược sáng nên không nhìn thấy biểu cảm của anh ta, nhưng có thể nhận ra được tầm mắt của anh ta đang hướng về phía bên này.
Người đàn ông kính rượu kia bị Phong Ngự Niên quát một tiếng lại bày ra vẻ mặt vô tội nhìn Sanh Ca: "Cô à, tôi không có ác ý gì đâu, chỉ là một ly rượu mà thôi, tôi không biết tại sao anh này lại sỉ nhục mình như thế."
"Nói đúng đó, chỉ là một ly rượu mà thôi."
Sanh Ca cong khóe môi nở một nụ cười, đầu ngón tay thon gọn duỗi qua cầm lấy ly rượu vang đỏ trong tay của Phong Ngự Niên.
Phong Ngự Niên không cho cô, đôi con ngươi màu đen thoáng dấy lên một vẻ u ám, mặt cũng bày ra một vẻ vô cùng khó coi.
Đôi mắt xinh đẹp của cô nhìn qua anh với một vẻ dịu dàng, mềm mỏng mà nhỏ giọng dỗ dành: "Ngoan nào, buông tay ra, lần sau anh kính rượu tôi cũng sẽ uống."
Cũng chỉ với một câu nói này mà Phong Ngự Niên nhanh chóng được dỗ dành ngay lập tức.
Sanh Ca cầm ly rượu qua, tao nhã ngửi một cái, khóe môi lại nhẹ nhàng kề sát lên miệng ly, nâng ly rượu lên muốn uống.
Người đàn ông kính rượu kia nhìn thấy động tác đó của cô, trong ánh mắt lại hiện lên một tia hưng phấn.
Nhưng mà, ngay lúc rượu sắp chạm vào tới môi thì Sanh Ca lại bỗng ngừng động tác.
Cô nhìn người đàn ông kia bằng ánh mắt châm chọc: "Có phải anh rất hi vọng tôi uống đúng không?"
Người đàn ông kia sửng sốt, ánh mắt đầy chờ mong mà gật đầu.
Một giây sau đó, ánh mắt đầy ý cười của Sanh Ca bỗng nhiên trở nên lạnh lẽo, trực tiếp hất ly rượu vào mặt người kia: "Trong rượu này của anh có bỏ thứ gì, trong lòng anh tự hiểu rõ. Mùi vị cũng tuyệt lắm, anh từ từ mà nếm thử đi."
Vốn dĩ cô không có phát hiện, nhưng trùng hợp người đàn ông này lại nói là từ chỗ bàn bên phòng kế bên qua đây, đám người của Phong Ngự Niên xuất hiện gây cản trở lại không có chút phản ứng gì, hơn nữa, biểu hiện của gã ta quá mức ân cần.
Người đàn ông bị hất rượu vang đỏ lên đầy mặt, có chút tức giận nói: "Cô không uống thì thôi, sao lại còn vu oan cho tôi. Mất hứng!"
Gã ta lau mặt, cúi đầu xuống lấy khăn tay bên trong túi của bộ Âu phục.
Phong Ngự Niên gắt gao quan sát gã, phát hiện lúc người này cúi đầu xuống mặt lộ ra một vẻ sắc bén, một biểu cảm rất nguy hiểm.
Người đàn ông nhân lúc Sanh Ca không để ý bèn móc ra một bình thủy tinh nhỏ bên trong túi áo, nham hiểm mà hất về phía mặt của Sanh Ca.
"Cẩn thân!"
Hành động của Phong Ngự Niên dường như là phản xạ có điều kiện, anh nhanh chóng kéo cô vào trong lồng ngực, cả bình chất lỏng kia đều hất thẳng lên lưng của anh, lớp Âu phục kia nhanh chóng bốc khói xì xèo.
"Hmm..."
Cơn đau đớn tựa như thiêu đốt truyền tới, Phong Ngự Niên đau đến chau chặt ấn đường, sắc mặt trắng bệch, cánh tay vẫn ôm chặt lấy Sanh Ca bảo vệ trong ngực.
"Cô chủ, là axit!"
Lộc Thập Nhất sợ hãi hô lớn.
Câu nói này giống như một quả bom khiến cả đám người đang nhảy múa sôi nổi trên sân nhảy lại xôn xao gào lên bỏ chạy tán loạn.
Cả hiện trường phút chốc trở nên hỗn loạn.
Người đàn ông vừa nãy mới tạt axit hiện tại cũng nhân cơ hội mà bỏ chạy.
Sanh Ca tức giận: "Lộc Thập Ngũ, Thập Thất, mau đuổi theo! Dám dùng trò đồi bại, nhất định phải bắt lại!"
Gào một tiếng xong, cô vội vàng quan sát tình hình của Phong Ngự Niên, nhanh chóng cởi Âu phục vào áo sơ mi của anh ra.
Vốn dĩ hôm qua Phong Ngự Niên mới vừa bị cảm, sức đề kháng còn yếu, buổi chiều vừa mới uống hai viên thuốc cảm đã phải làm việc nhà, thể lực sớm đã cạn kiệt rồi.
Anh đau đến đứng không vững, gục cằm lên vai của Sanh Ca, nhẹ nhàng ôm lấy eo của cô, trên trán đổ đầy mồ hôi, để mặc cho Sanh Ca cởi áo của mình xuống.
May là chất lỏng kia đều chỉ thấm vào áo, vùng thịt phía sau lưng bị axit thấm vào bê bết hết một mảng to tầm lòng bàn tay.
Nhưng mà... Cực đau!
Anh mừng vì người bị thương là mình, nếu như không cẩn thận là Sanh Ca bị trúng thì anh sẽ đau lòng chết mất.
Cơn đau đớn khiến anh chớp mở đôi mắt, hàng lông mi khẽ run, chóp mũi nhẹ nhàng ngửi mùi tóc của Sanh Ca mới miễn cưỡng duy trì được chút tỉnh táo.
Ánh mắt lại bỗng chú ý tới Lộc Thập Cửu vốn luôn đứng sau lưng Sanh Ca nay không thấy đâu nữa.
Anh vội vàng đánh mắt với Tự Niên.
Người kia hiểu, lặng lẽ đi tìm Lộc Thập Cửu.
Ninh Tĩnh Huyên đứng trên sàn nhảy lại bị người xô đẩy suýt chút nữa té ngã, vội vàng chạy đi tìm Sanh Ca. Vừa nhìn thấy vết thương loang lổ đầm đìa máu me trên lưng của Phong Ngự Niên, cô ta lại sợ đến mặt mày trắng bệch.
"Chị Sanh Ca, xảy ra chuyện gì vậy? Sao anh ta lại bị thương đến thế này?"
Sanh Ca không giải thích: "Chỗ này loạn quá, chị không bảo vệ em được, tự em đi tìm anh tư của em đi."
Nói xong, cô lại bảo Lộc Thập Nhất mở cửa xe, Lộc Thập Nhịthì tới cõng người đi.
Lúc Lộc Thập Nhị đi tới, Phong Ngự Niên từ chối được người kia cõng, đôi mắt đen láy yếu ớt nhưng quật cường, anh cắn chặt môi, nói: "Sanh Ca, anh... Không muốn... Để người trần đi ra ngoài."
Sanh Ca hiểu ý bèn quay đầu lột sạch áo của Lộc Thập Nhị.
Cô cầm áo sơ mi che đi lớp thịt bị axit ăn mòn cùng vết máu sau lưng anh, sau đó lấy Âu phục cẩn thận bao bọc lấy anh.
Lộc Thập Nhị ôm tay, cảm giác người mình lạnh lẽ, có chút khó xử.
Mãi cho tới lúc Sanh Ca gọi anh ta, Lộc Thập Nhị mới vội vàng đảm nhiệm trọng trách mang Phong Ngự Niên ra khỏi quán bar Sắc Giới.
Lộc Thập Ngũ và Thập Thất phía bên kia đuổi theo rất nhanh, số của người đàn ông kia đen đủi, còn chưa kịp ra khỏi quán bar đã bị Lộc Thập Ngũ và Thập Thất bắt trở về.
Sanh Ca chuẩn bị lên xe, vừa mở cửa xe lại nghĩ tới người đàn ông đã bị bắt lại trong quán bar, sau lại nhìn Phong Ngự Niên vì quá đau nên đã ngất đi bên này, có chút ngần ngại.
Cuối cùng, cô không trực tiếp lên xe mà là dặn dò Lộc Thập Nhất và Thập Nhị: "Nhanh tới bệnh viện gần đây nhất xử lý vết thương cho anh ta."
Lộc Thập Nhất hỏi: "Cô chủ, còn cô thì sao?"
"Tôi sẽ tới sau."
Cô đóng cửa xe lại, đôi mắt trở nên lạnh lùng, sát ý dâng trào.
Quay trở lại quán bar Sắc Giới, việc đầu tiên là đi tới quầy lễ tân quăng ra một tấm thẻ hắc kim lên bàn.
"Dọn dẹp, mượn chỗ này dùng một chút, tất cả chi phí tôi chịu, nếu như có bị thiệt hại của cải gì tôi sẽ đền."
Lễ tân bị ánh mắt sắc bén của Sanh Ca dọa sợ, cúi đầu nhìn tấm thẻ hắc kim kia, loại thẻ này cô tay đã từng nhìn thấy trên ti vi, không ngờ lần này lại được tận mắt nhìn thấy bèn vội vàng gọi điện thoại cho ông chủ để thông báo chuyện này.
Đầu dây bên kia đã nhanh chóng bắt máy.
Người đàn ông bị Lộc Thập Ngũ và Thập Thất đè quỳ gối trên sàn nhảy, đang không ngừng giãy giụa và kêu gào.
Sanh Ca đi tới, huơ lấy bình rượu vang bên cạnh rồi đập lên cạnh bàn, bình rượu vỡ vụn vang lên âm thanh chói tai.
Người đàn ông mới nãy còn kêu gào, sau khi nhìn thấy trên tay người kia là nửa chai rượu vỡ bén ngót đang đằng đằng sát khi đi về phía mình thì lập tức yếu ớt đi hẳn.
"Cô muốn làm gì! Cô... Á!"
Một âm thanh thảm thiết vang lên.
Gương mặt của người đàn ông kia bị mảnh chai rượu cắt nát, phút chốc máu thịt tuôn ra bê bết nhìn thấy mà đến hoảng, vô cùng ô nhiễm thị giác.
Ánh mắt của Sanh Ca vẫn lạnh lùng tàn ác, đặt mảnh nhọn của chai rượu kề lên cổ của người đàn ông kia, lạnh lùng hỏi: "Ai phái anh tới đây?"
Nếu như không phải đã có mưu đồ từ trước thì vốn dĩ sẽ không có ai mang theo axit bên người cả.
Người đàn ông kia nén đau, không nói lời nào, chết cũng không hé miệng.
Mặt Sanh Ca không chút biểu cảm, nhìn về phía tay phải của người kia: "Vừa nãy anh dùng tay này để hất đúng chứ?"
Lộc Thập Ngũ hiểu ý lập tức dí người đàn ông kia nằm sát xuống đất, hung hăng giẫm giày da lên khuôn mặt không chút tì vết của người đàn ông kia, sau đó cũng cưỡng chế tách tay phải của anh ta đè xuống đất.
Sanh Ca chậm rãi ngồi xổm xuống, ánh mắt lạnh lùng bỗng lấy bình rượu vỡ đâm vào ngón tay của người đàn ông kia.
Tiếng kêu thảm thiết xé trời vang lên.
Nhân viên của quán bar bị dọa sợ run cầm cập, đứng chụm lại với nhau.
Sanh Ca bày ra vẻ mặt ngây ngô, giọng lại lạnh lùng mà nói: "Anh không nói cũng không sao, tôi sẽ không giết anh. Tôi có trăm ngàn phương thức để dày vò anh, cho tới khi nào anh chịu nói thì thôi."
Vừa dứt lời, cô bỗng dùng sức mà đâm mạnh mảnh thủy tinh vào ngón tay của người đàn ông kia, sau đó cũng đâm một vòng trên mu bàn tay của gã ta.
"Á!"
Người kia đau đến toàn thân co giật, mấy lần xém ngất xỉu.
"Tiếp theo là tới tay trái, nếu như không nói thì chân phải và chân trái của anh có kết cục như nào, tự anh cũng dự tính được rồi đó."
Người đàn ông kia lại bị cưỡng chế đưa tay trái ra.
Trong mắt Sanh Ca hiện lên một tia bất chấp, vào lúc sắp chọc thủng lớp da trên tay của người kia lại bị một người từ phía sau tóm lấy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT