Lộc Thập Nhị nhìn Lộc Thập Cửu ở bên cạnh một cái, hơi lo lắng, muốn nói gì đó nhưng lại do dự: “Cô chủ…”
Sanh Ca uể oải phất phất tay: “Đi xuống đi.”
Đợi hai người đi rồi, cô lại gọi điện thoại cho Lộc Hoa.
“Nhóc con, anh hai đã tra kỹ rồi, trong danh sách thành viên của nhà họ Lộc không hề có tư liệu về một người đàn ông có vẻ ngoài như vậy.”
Sanh Ca mím chặt môi, im lặng suy nghĩ.
Lộc Hoa tiếp tục nói: “Chuyện này có thể là do Lộc Thập Cửu mà em vừa tuyển nói dối, hoặc cũng có thể là do người này ẩn giấu quá sâu, nói chung là em không thể tin tưởng hoàn toàn, hơn nữa em cũng phải cẩn thận với Lộc Thập Cửu này.”
“Vâng, anh ba yên tâm, em biết chừng mực mà.”
Sau khi cúp điện thoại, cô lấy quyển phác họa nhanh trong ngăn tủ ra, lật đến trang có bức tranh của người mặc áo đen, nghiêm túc nhìn một lúc, sau đó mới tiếp tục tập trung vào công việc.
Cho đến khi sắp đến giờ tan ca, cô mới cùng Lộc Thập Cửu bắt đầu đi đến quán bar Sắc Giới.
Lộc Thập Cửu lái xe, Sanh Ca ngồi ở ghế sau.
Bầu không khí trong xe rất yên tĩnh, Lộc Thập Cửu lúc có lúc không liếc nhìn cô từ kính chiếu hậu.
Sanh Ca cảm nhận được ánh mắt của anh ta.
“Anh muốn nói gì?”
Lộc Thập Cửu do dự một lúc, rồi nói: “Cô chủ, lúc trước tôi được bên kia phái đến để giết cô, người xung quanh cô đều nghi ngờ tôi, tại sao cô lại tin tôi? Thậm chí tối nay chỉ dẫn tôi theo bảo vệ cô, cô không sợ tôi làm gì cô trên đường đi sao?”
Sanh Ca cong môi cười, nụ cười xinh đẹp động lòng người.
“Nếu đã là người của tôi, đương nhiên tôi sẽ tin tưởng anh, hơn nữa võ công của tôi cũng không tệ, chỉ dựa vào mình anh thì chắc tôi vẫn có thể đánh lại.”
Lộc Thập Cửu cũng bật cười.
Cô nói chuyện không hề che giấu, rất thẳng thắn, anh ta khá thích kiểu người thế này.
Hai người nói chuyện khá hợp nhau, Lộc Thập Cửu đột nhiên nảy ý muốn trêu chọc cô: “Vậy lỡ như tôi thông đồng với bên kia, không chỉ có mình tôi đến giết cô thì sao?”
Sanh Ca thu lại sự rét lạnh dưới đáy mắt, không để tâm mà nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Anh sẽ làm vậy sao?”
Lộc Thập Cửu còn chưa kịp trả lời thì đã đến quán bar Sắc Giới.
Sanh Ca dặn dò anh ta nếu không có việc gì thì hãy trốn ở góc tối, có chuyện hãy đi ra.
Sau khi dặn dò xong, cô tự mình đi vào trong quán bar.
Bởi vì tối nay cô mặc áo nhung đen và váy, trông có vẻ dịu dàng và cổ điển, nên cô vừa bước vào đã khiến người khác có cảm giác phong cách của cô không ăn nhập gì với những chàng trai và cô gái ở trong quán bar.
Nhưng Sanh Ca không quan tâm đến chuyện này, đi thẳng đến phòng bao mà Ninh Thừa Húc đặt.
Trên đường đi, một người đàn ông vô cùng cao lớn dẫn theo một người đàn ông đeo kính râm đi lướt qua cô.
Cô đột nhiên dừng bước chân, vẻ mặt bỗng nhiên trở nên vô cùng nghiêm túc.
Bởi vì lúc nãy, dư quang của cô hình như đã liếc thấy huyệt thái dương của người đàn ông đeo kính có một nốt ruồi, mặt mũi có hơi quen.
“Anh này.”
Cô quay người, lúc nhìn về phía người đàn ông thì mỉm cười xán lạn.
Người đàn ông dừng bước chân, từ từ quay đầu.
Dưới kính râm, sóng mũi của anh ta cao thẳng, đường nét gương mặt không tệ, cơ thể cao to vạm vỡ, có cảm giác cao khoảng một mét chín.
Nhìn thấy Sanh Ca đang nhìn mình cười, người đàn ông hơi nghi hoặc, giọng nói trầm ổn.
“Cô đang gọi tôi sao?”
Sanh Ca tao nhã kéo môi, đi về phía anh ta hai bước: “Đúng vậy, cho hỏi phòng VIP69 ở đâu vậy?”
Người đàn ông bình tĩnh: “Tôi không quen chỗ này lắm, cô có thể hỏi phục vụ của quán bar.”
“Nghe khẩu âm của anh, hình như không phải là người bản địa thành phố Phương, anh từ nơi khác đến đây du lịch sao?” Giọng nói Sanh Ca nhẹ nhàng, dịu dàng thả thính người đàn ông.
Đôi mắt dưới cặp kính râm của người đàn ông nhìn thẳng vào mắt cô, sắc mặt lạnh lẽo: “Nếu cô muốn hỏi đường thì tìm nhân viên, còn nếu nói chuyện phiếm thì tôi còn có việc, đi trước đây.”
Sanh Ca cười gật đầu, mắt nhìn theo bóng dáng của người đàn ông cho đến khi anh ta hoàn toàn biến mất.
Cho đến khi xoay người, đôi mắt của Sanh Ca mới dần dần lạnh đi.
Cô mở cửa phòng bao, bên trong rất yên tĩnh, chỉ có một mình Ninh Thừa Húc đang ngồi trên sofa thưởng thức rượu vang.
“Không phải vì muốn tôi ra đây nên anh Húc cố tình gạt tôi, nói là có bạn cũ đến chứ?”
Ninh Thừa Húc chủ động rót một ly rượu vang cho cô, đôi mắt phượng cười khổ: “Em Sanh cảm thấy tôi là loại người như vậy sao? Bạn cũ là thật, chỉ là vẫn chưa đến, chúng ta có thể uống rượu trò chuyện trước.”
Anh ta đẩy ly rượu vang đầy đến bàn trà trước mặt Sanh Ca.
Sanh Ca đi thẳng qua ngồi xuống, nhưng không nhận lấy ly rượu đó.
Ninh Thừa Húc thấy cô không có ý định uống, cười nói: “Cạn một ly để đưa tiễn tôi thôi mà, em Sanh sẽ không đến mức không cho tôi chút mặt mũi này chứ?”
Anh ta nói xong, vẻ mặt đầy đau lòng uống hết một ly rượu sầu vào trong bụng, đôi mắt xanh lam đó đã không còn phong thái của ngày thường, lại như không cam lòng, anh ta rót đầy ly rượu lần nữa, giơ về phía Sanh Ca.
Sanh Ca nâng ly rượu lên, nho nhã lắc lắc chất lỏng màu đỏ đậm, đưa đến trước mũi khẽ ngửi.
Đôi môi đỏ thăm dò hỏi: “Quen biết anh Húc nhiều năm như vậy, chắc anh Húc không phải là kiểu đàn ông dùng thủ đoạn hèn hạ đâu, anh nói đúng không?”
Vẻ mặt của Ninh Thừa Húc dần trở nên nghiêm túc: “Em đang nghi ngờ tôi bỏ thuốc vào rượu sao?”
Sanh Ca không nói, cũng không phủ nhận, đôi mắt vẫn chứa ý cười nhạt như cũ.
Ninh Thừa Húc đột nhiên đứng lên khỏi sofa, đi đến trước mặt cô, nâng ly rượu của cô uống cạn một hơi.
Lông mi của Sanh Ca khẽ run, vẻ mặt không thay đổi.
Dường như bị ánh mắt không tin tưởng của Sanh Ca kích thích, Ninh Thừa Húc cầm lấy nửa bình rượu còn lại trên bàn, hầu kết chuyển động, trực tiếp đổ vào trong miệng mình.
Bởi vì uống quá vội, không ít rượu tràn ra ngoài miệng anh ta, thuận theo hõm cổ chảy xuống, để lại từng vết rượu đỏ thẫm trên áo sơ mi trắng của anh ta.
Sau khi uống xong cả bình rượu, anh ta ném bình rượu lên bức tường đối diện.
Bốp một tiếng vang dội, chia năm xẻ bảy.
“Bây giờ em đã tin tôi chưa?”
Đôi chân thon dài của anh ta hơi loạng choạng hai bước, đôi mắt phượng nhìn chằm chằm Sanh Ca một cách bi thương.
Dường như cảm thấy trong người khô nóng, anh ta thô bạo mở hai nút áo trước ngực ra, xương quai xanh tinh xảo mơ hồ lộ ra, kết hợp với gương mặt của anh ta, trông vô cùng có quyến rũ.
Đáng tiếc, Sanh Ca không có thời gian để thưởng thức vẻ đẹp của anh ta.
Cô cười đến mắt mày cong cong, giọng nói mềm mại.
“Chỉ là đùa với anh Húc một chút thôi mà, kết quả lại khiến anh Húc không vui, là lỗi của tôi, nếu đã là đưa tiễn, đương nhiên là tôi phải uống ly rượu này rồi.”
Cô đứng dậy, mở một bình rượu khác, cầm lấy một cái ly mới đổ đầy, tao nhã kính Ninh Thừa Húc, sau đó không chút do dự mà uống cạn cả ly, sau khi uống xong còn thể hiện cho anh ta thấy cô đã uống cạn hết ly rượu.
Ninh Thừa Húc để ý thấy ánh mắt của cô không hề để tâm đến động tác nhỏ của anh ta, trong lòng trầm xuống, chẳng lẽ sau khi có vật nuôi nhỏ Phong Ngự Niên đó rồi, Sanh Ca đã không còn hứng thú với cơ thể của người đàn ông khác nữa sao?
Nghĩ đến đây, anh ta mất hứng ngồi trở lại sofa, giống như không cam lòng mà bật ra câu hỏi cuối cùng.
“Em Sanh, chúng ta thật sự… không thể sao?”
“Phải.”
Khi trả lời câu này, Sanh Ca không hề có chút do dự, giọng nói cũng rất lạnh nhạt.
Đầu Ninh Thừa Húc càng thấp hơn.
Sanh Ca không thấy được vẻ mặt của anh ta, nhưng lại có thể cảm nhận rõ ràng cả người anh ta đang toát ra hơi thở thất vọng và bi thương.
Đau lòng mất mác chắc chắn sẽ có, nhưng cô không thể nói bất kỳ lời an ủi nào, lại càng không thể cho Ninh Thừa một chút cơ hội.
Vào lúc bầu không khí trong phòng bao đang trở nên kì lạ, cửa phòng bị người từ bên ngoài nhẹ nhàng mở ra.
Một bóng dáng thon dài mang giày cao gót đi vào.
Sanh Ca vô thức chuyển dời ánh mắt.
Khi nhìn rõ dáng vẻ của người đến, cô hơi kinh ngạc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT