Chẳng lẽ là vì boss ly hôn rồi, nên việc cậu ta yêu đương đã kích thích đến tâm hồn của boss sao?

Cậu ta gần như quỳ xuống tại chỗ ngay lập tức, không ngừng kêu khổ.

“Boss, tôi sai rồi! Tôi sẽ không bao giờ dám lén yêu đương nữa, anh tha cho tôi lần này đi… hoặc là anh phạt tôi nhẹ chút thôi!”

“Ai nói muốn phạt cậu?”

Hả?

Đầu gối đang cong lại của Thập Niên dừng lại giữa không trung, tư thế rất kỳ cục, vẻ mặt hiển nhiên là vẫn chưa hoàn hồn, có hơi buồn cười.

Phong Ngự Niên thản nhiên, ánh mắt nghiêm túc: “Gần đây tôi cũng đang gặp vấn đề như vậy, nên mới gọi cậu đến thành phố Phương, nhờ cậu chỉ dạy.”

Nhờ chỉ dạy cũng nói ra rồi, Thập Niên cảm thấy sợ hãi, lại quan sát anh một lúc lâu, thấy anh đúng là không có tức giận, mới thử thăm dò mà hỏi.

“Tính tình của vợ tôi rất tốt, dịu dàng như nước, nhưng không thể chạm vào giới hạn, nếu không cô ấy sẽ xù lông. Còn về việc dỗ con gái vui vẻ, không gì ngoài tặng quà và thái độ, miệng phải ngọt một chút, vào lúc cô ấy cần anh thì anh có thể quyết đoán bước ra.”

Phong Ngự Niên cụp mắt suy nghĩ một lúc, vẻ mặt ngày càng nghiêm trọng: “Bản thân Sanh Ca đã là một phú bà, cô ấy vốn dĩ không thiếu tiền, quà gì cô ấy cũng có thể tự mua, có là món đồ quý giá hay hiếm có thế nào cô cũng không để vào mắt, cách này không được.”

Hả…

Đây là boss có ý định theo đuổi cô Sanh Ca sao?

Thập Niên bỗng chốc cảm thấy khó khăn.

Trước đó cậu ta có nghe được từ Tự Niên, biết rằng thời gian này Phong Ngự Niên bị Sanh Ca nắm trong tay, chịu không ít cực khổ, thậm chí có thể dùng từ ngược đãi thê thảm để hình dung.

Cô gái này có tính cách cứng cỏi, ra tay lại tàn nhẫn.

Phong Ngự Niên muốn theo đuổi cô lại, quả thật là còn khó hơn hái sao trên trời.

Vẻ mặt Thập Niên khổ não gãi gãi đầu: “Hay là, gần đây cô Sanh Ca có muốn làm việc gì đó không, anh hãy âm thầm giúp đỡ cô ấy, sau đó giả vờ để lộ, để cô ấy biết là anh đã giúp cô ấy, cô ấy sẽ cảm kích anh.”

Phong Ngự Niên nghiêm túc suy nghĩ.

Gần đây Sanh Ca đang lên kế hoạch khiến cho Lâm Thị phá sản, anh đúng là có thể ở đằng sau đẩy một cái, nhưng mà…

“Tôi sẽ giúp cô ấy, nhưng để cô ấy biết thì không cần thiết, cô ấy không thích nợ ơn người khác, sẽ không vì vậy mà thay đổi đâu.”

“Nếu như vậy thì ý nghĩa của việc boss làm sẽ không lớn…”

Hai người đàn ông cùng im lặng.

Căn phòng tạm thời chìm vào trong im lặng.

Mắt Thập Niên lóe sáng: “Với tình hình hiện tại và tính cách của cô Sanh Ca, xác suất để anh và cô ấy tái hôn gần như là bằng không, vậy anh có từng nghĩ đến việc dùng thân phận thật sự để đối mặt với cô ấy không?”

Phong Ngự Niên không nói gì, đôi mắt thẫm lại.

Thập Niên tiếp tục nói: “Anh cũng biết trước kia bà Phong và cô Phong từng làm gì cô ấy, quan hệ giữa ba người họ cứng nhắc đến thế nào, cho dù nợ nần trước đây đều đã trả hết, nhưng trong lòng vẫn sẽ có ngăn cách, chỉ cần có bọn họ ở đây, cô Sanh Ca sẽ không thể nào suy nghĩ đến chuyện tái hôn đâu.”

“Cậu có cách à?”

Phong Ngự Niên nâng mắt nhìn thẳng vào cậu ta, Thập Niên vội đi đến gần, nhỏ giọng tiếp tục nói: “Tôi cảm thấy anh có thể dùng mạng để đánh cược một lần.”

“Mạng?”

“Đúng vậy, có những người rất cố chấp, chỉ có sau khi hoàn toàn mất đi thì mới có thể hiểu rõ lòng hình. Nhưng chuyện này không thể diễn, không thể làm giả, cô Sanh Ca rất thông minh, phải thực sự mất mạng vì cô ấy một lần thì mới có thể khiến cô ấy cảm động. Nhưng mà cách này rất nguy hiểm, nếu làm không tốt thì sẽ thật sự mất mạng…”

Cậu ta dừng một lúc, quỳ xuống bụp một tiếng, tay làm ra vẻ cầu mong giữ mạng: “Dù cho anh có xem xét cách này hay không thì cũng đừng có khai tôi ra nhé! Tháng sau tôi phải lãnh giấy chứng nhận với vợ tôi rồi, boss, tôi vẫn chưa muốn chết đâu!”

Phong Ngự Niên liếc nhìn dáng vẻ không có tiền đồ của cậu ta một cái.

“Không liên quan đến cậu, là ý kiến của một mình tôi, tôi sẽ suy nghĩ thêm về việc này.”

Lúc này Thập Niên mới miễn cưỡng thờ phào một hơi, bò từ trên mặt đất dậy.

Hai người lại nói về việc này thêm một lúc, rồi mới rời khỏi phòng.

Trong biệt thự rất yên tĩnh, không biết Tự Niên dẫn mấy vệ sĩ nhà họ Lộc đi đâu rồi.

Phong Ngự Niên cùng Thập Niên tìm một vòng, cuối cùng nhìn thấy bốn người đàn ông đang ngồi trên băng ghế dài, đang tập trung chơi đấu địa chủ ở góc ở sân sau.

Bọn họ chơi rất tập trung, Phong Ngự Niên và Thập Niên đi đến gần cũng không để ý.

Lộc Thập Thất: “Một đôi Q!”

Tự Niên hùng hổ đập hai lá bài: “Ông đây còn có một đôi A, không ngờ tới đúng không ha ha!”

Lộc Thập Thất tức chết rồi: “Mẹ nó! Anh còn có lá này sao!”

Phong Ngự Niên và Thập Niên: “…”

Tìm khắp nơi không thấy ai, kết quả là trốn ở đây chơi đấu địa chỉ, nếu để Sanh Ca biết, chắc chắn sẽ không tránh khỏi bị trừ tiền lương.

Thập Niên thì không nghĩ đến những chuyện đó, cậu ta nhanh chân chạy đến, vẻ mặt góp vui: “Sao có bốn người mà cũng có thể đấu địa chủ chứ? Còn thiếu một người phải không, tính thêm cả tôi đi!”

“Tự Niên, ra đây.” Đúng lúc Phong Ngự Niên gọi một tiếng, sau đó đi về phía gốc cây ở trước sân.

Đáy mắt Thập Nhiên loé lên tia phấn khích, đợi Tự Niên “nhường chỗ”.

Tự Niên bất lực, chỉ đành đưa bài trong tay cho Thập Niên tiếp tục, sau đó lắc mông đi theo Phong Ngự Niên.

Sau khi xác định đã đi xa rồi, đám người chơi bài không nghe thấy.

Phong Ngự Niên mới lạnh mặt, nhỏ giọng hỏi: “Chuyện lần trước dặn cậu, làm đến thế nào rồi?”

Tự Niên đã quen quan sát bốn phía xung quanh một lần, rồi mới đến gần bên tai anh, nhỏ giọng nói: “Boss yên tâm, tôi đã dùng danh nghĩa của anh gây chút phiền phức cho bên cục điều tra bí mật, có lẽ không đến ba ngày, Ninh Thừa Húc sẽ phải rời khỏi thành phố Phương, trong thời gian ngắn cũng sẽ không đến thành phố Phương nữa.”

“Tốt.”

Phong Ngự Niên đáp, lại nghĩ đến vệ sĩ hôm nay mới đến: “Cậu đi điều tra người tên Lộc Thập Cửu kia, tôi cứ cảm thấy cậu ta rất quen mặt, hình như từng gặp vào hôm ở cầu Hạc Loan, nếu như là thật thì phải đề phòng người này.”

Nghĩ đến hôm nay Sanh Ca cỏn dẫn theo Lộc Thập Cửu ra ngoài, anh vội vàng bổ sung: “Phải nhanh tra ra tư liệu.”

“Vâng, thưa boss.”

Tập đoàn Phong Thị, phòng làm việc của Chủ tịch.

Sanh Ca vừa họp với Tư Vũ xong, thì nhận được điện thoại của Ninh Thừa Húc.

Cô nghe máy, giọng điệu vô cùng lạnh nhạt: “Anh Húc, tối hôm qua tôi nói chưa đủ rõ sao?”

Ninh Thừa Húc ngẩn ra, khẽ thở dài một hơi: “Em Sanh, cục điều tra bí mật xảy ra chuyện, tôi phải rời khỏi thành phố Phương rồi, lần sau không biết bao giờ mới gặp lại…”

Sanh Ca không có biểu cảm gì cả.

“Công việc quan trọng.”

Ninh Thừa Húc thở dài lần nữa, giọng điệu nghiêm trọng: “Em Sanh, em cũng thật vô tình, cho dù chúng ta không thể làm người yêu, dựa vào quan hệ của hai nhà Ninh và Lộc thì cũng có thể làm bạn bè mà, hơn nữa tối qua một người bạn cũ của chúng ta từ thành phố S đến, em không muốn biết là ai sao? Tối nay muốn mời em ra lần cuối để tụ tập một lần, em sẽ không đến mức chút mặt mũi này cũng không cho chứ?”

Sanh Ca im lặng rất lâu.

Lần gặp mặt này, cô cứ cảm thấy Ninh Thừa Húc rất kỳ lạ, hành vi cũng kỷ lạ…

Nếu không tự mình đi xem, sao có thể biết anh ta muốn làm gì chứ.

“Được, gặp ở đâu?”

“Quán bar Sắc Giới.”

Nghĩ nghĩ, Ninh Thừa Húc lại bổ sung: “Lần này chỉ có ba người bạn cũ chúng ta, đừng mang theo vật nhỏ của em.”

“Ừm.”

Sau khi cúp điện thoại, Sanh Ca suy nghĩ rất lâu, phân tích rõ ràng những chuyện đã xảy ra trong thời gian gần đây một lần.

Cô quyết định gọi Lộc Thập Nhị và Lộc Thập Cửu vào.

“Tối nay tôi có buổi tụ tập, không cần quá nhiều người, chỉ cần Lộc Thập Cửu đi cùng là được rồi, Thập Nhị anh về biệt thự trước đi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play