Nói rồi, cô ta chợt đẩy cửa gỗ ra, hơn mười vệ sĩ cầm đao nhọn xông vào, một mảng màu đen chặn ở trước cửa, sát khí bắn ra bốn phía.
Mộ Chỉ Ninh thấy vậy thì vội vàng bò dậy, vòng qua Phong Ngự Niên rồi trốn sau đám vệ sĩ, tố cáo anh.
“A Ngự, anh điên cuồng vì con đàn bà kia rồi! Em yêu anh thật lòng, thế mà anh lại chọn cô ta chứ không chọn em, em đau lòng lắm. Anh yên tâm, khi anh chết rồi, em sẽ hành hạ cô ta đến chết để trả thù cho anh.”
Vành mắt của cô ta đỏ lên, trong lòng vừa tức vừa hận.
Tự Niên lập tức chắn trước mặt Phong Ngự Niên, bày ra tư thế phòng thủ.
Làn sóng khí thế đã chuyển hướng, Lâm Hoài Sơ rất đắc ý.
“Tôi nghe nói trước đây anh họ bị cô ta tiêm thuốc làm yếu cơ thể, không đánh được ai. Nếu thật là vậy thì người hầu nhỏ của anh không những đánh mười tên, mà còn phải bảo vệ anh, chậc chậc, anh ta cũng quá cực khổ rồi.”
Đúng là vậy.
Với thể chất hiện tại của Phong Ngự Niên, đừng nói là mười người, đến cả một người mà anh cũng không đánh được.
Nếu đánh nhau thật, anh chỉ có thể là gánh nặng của Tự Niên.
Bên trong nhà gỗ, bầu không khí kỳ lạ, thế cục xoay chuyển ngay lập tức.
“Hừ.”
Tự Niên khó chịu trừng cô ta: “Ông đây có khổ hay không thì liên quan gì đến cô? Đừng nói là mười tên, hai mươi tên ông cũng có thể đánh!”
Lâm Hoài Sơ không thèm nhìn anh ta, mà là nhìn Phong Ngự Niên, tiếp tục dẫn dắt từng bước.
“Xem ra tin tức này là thật, vậy cô ta cũng quá độc ác với anh, loại đàn bà này có gì đáng giá để anh che chở như vậy? Hai ta là người thân, tôi sẽ không đối xử với anh như vậy, tôi không nỡ để anh chết ở đây, cho nên anh hợp tác với chúng tôi cùng giết cô ta không được sao?”
Nghĩ đến khuôn mặt xinh đẹp của Sanh Ca, Phong Ngự Niên vô thức cười khẽ.
“Đúng vậy, cô ấy không chỉ lòng dạ ác độc mà còn xấu xa, cô ấy dành tất cả dịu dàng cho đám người Lộc Hoa, còn trút hết tức giận lên tôi. Nhưng dù vậy thì tôi cũng vui vẻ chịu đựng cô không có cửa để so với cô ấy.”
Lời này làm Lâm Hoài Sơ nổi trận lôi đình: “Tốt lắm, vậy hôm nay anh đừng mong sống sót ra khỏi đây!”
Đám vệ sĩ cầm đao phía sau cô ta tiến về phía trước với khí thế hung hăng.
Phong Ngự Niên lạnh lùng liếc mắt, lúc này đây, đôi mắt anh vẫn không hề có chút hoảng sợ nào.
Anh nhìn chằm chằm Lâm Hoài Sơ, nhếch miệng: “Cô nghĩ tôi tới đây mà không chuẩn bị gì thật sao?”
Tự Niên đặt tay ở ngoài miệng, huýt sáo một cái.
Vài giây sau, cửa sổ bị người đập mạnh.
Tiếng vang ầm ầm, làm Lâm Hoài Sơ cùng Mộ Chỉ Ninh ngẩng ra.
Thất Niên dẫn sáu người bay vào từ cửa sổ, đứng ngang hàng với Tự Niên, sẵn tiện đưa đao cho anh ta.
Bởi vì ở nước Hoa, súng ống được quản lý vô cùng nghiêm ngặt, hơn nữa tiếng súng dễ gây sự chú ý nên hai bên mới dùng đao.
Nếu không thì vừa đánh nhau thì xem ai bị bắn thành cái sàn trước tiên.
Đam Mỹ Trọng SinhNăm người đều theo Phong Ngự Niên rất nhiều năm, hơn nữa còn sống chết cùng nhau, tuy ít nhưng nếu đánh thật thì không biết ai thắng ai thua.
Hai bên giằng co, bầu không khí vô cùng ngột ngạt.
Lâm Hoài Sơ rất không cam lòng.
Xem ra đêm nay không phải quá dễ dàng.
Cô ta ủ rũ vài giây, sau đó lại nở nụ cười như nghĩ đến cái gì: “Anh họ, có một chuyện tôi quên nói cho anh biết, là trận hôm qua không phải nhắm vào anh, e rằng con điếm Sanh Ca kia không về nhà được, bây giờ đang lành ít dữ nhiều rồi.
Phong Ngự Niên nhíu mày thật chặt, tròng mắt nảy lửa: “Cô có ý gì?”
Lâm Hoài Sơ cười khanh khách: “Ý trên mặt chữ, đến, để xem hai bên chúng ta ai lợi hại hơn.”
Cô ta phất tay, đám vệ sĩ cầm đao trong tay nhanh chóng xông vào người của Tự Niên và Thất Niên để chém giết.
Cảnh tượng hỗn loạn, máu tươi bắn tung tóe.
Cùng lúc đó.
Bởi vì khách sạn Hoa Viên cách biệt thự trên biển khá xa.
Hơn nữa còn là buổi tối, Sanh Ca lại uống một chút rượu, Lộc Thập Nhất lái xe chậm một xíu.
Nhưng Sanh Ca cũng không rảnh rỗi, cô đặt máy tính xách tay lên đùi, kiểm tra báo cáo tài vụ của tập đoàn Phương Thị.
Lộc Thập Nhị ngáp liên tục, hơi mệt nhọc, Lộc Thập Nhất thì còn chăm chú lái xe.
Xe cộ rất ít, cửa sổ xe cũng không còn mở ra, bên trong xe rất an tĩnh.
Lúc đi ngang qua cầu Hạc Loan, đột nhiên Lộc Thập Nhất nghe được tiếng tít tít rất nhỏ.
Hơn nữa âm thanh này còn phát ra từ trong xe, ban đầu tiếng tít tít chậm rãi, cuối cùng thì càng lúc càng nhanh, giống như đang đếm ngược.
Lộc Thập Nhất biến sắc như nhận ra được điều gì đó.
“Không ổn rồi, cô chủ, nhảy xuống xe nhanh lên!”
Ba người phản ứng kịp, bọn họ mở cửa xe nhảy ra ngoài.
Một giây sau khi bọn họ xông ra, xe Mangotan màu đỏ vang lên một tiếng “đùng” thật lớn, nổ tung ngay tại chỗ.
Lực đánh vào rất mạnh, mấy người bị đẩy lùi ra xa hai mét.
Mảnh nhỏ của xe văng khắp nơi, vai phải của Sanh Ca bị mảnh vụn quẹt làm bị thương.
Cơn đau truyền từ xương vai đến toàn thân cô.
Máu tươi chảy từ cánh tay trắng nõn của Sanh Ca, nhìn thấy mà giật mình.
Lộc Thập Nhất, Thập Nhị sợ hãi. Bọn họ vội vã đứng lên quan sát tình hình của cô.
“Vậy mà tôi làm cô chủ bị thương! Tôi thật đáng chết!” Lộc Thập Nhất thất vọng tát mình một cái.
Sanh Ca nhịn đau: “Không sao, đây không phải là lỗi của anh.”
Mangotan phát nổ, cho thấy xe bị đặt bom hẹn giờ.
Đến giờ phút này, Sanh Ca đang nghĩ xem vì sao đối phương lại muốn diễn kịch trong tiệc từ thiện.
Mộ Chỉ Ninh biết rõ cô ta không thể làm hại cô, nhưng vẫn cứ hành động trước mặt mọi người là vì buộc vệ sĩ đi theo cô xuất hiện, nhân cơ hội đó để động vào xe cô.
“Còn đứng ngây ra đó làm gì? Nhanh đưa cô chủ đến bệnh viện!” Lộc Thập Nhị hét với Thập Nhất.
Hai người đỡ Sanh Ca dậy, nhưng bọn họ chưa đi được mấy bước thì nghe tiếng bước chân mạnh mẽ dồn dập đến gần.
Đám đàn ông cao to mặc tây trang đen cầm dao bầu được huấn luyện bài bản xuất hiện.
Đèn đường tối đen, bóng đêm u ám, sát khí tràn lan khắp xung quanh.
Hai đầu đường cầu Hạc Loan bị chặn lại, ba người Sanh Ca bị vây ở giữa cầu, thành tư thế rùa kẹt trong lọ.
Lộc Thập Nhất, Thập Nhị bảo vệ Sanh Ca, chia ra làm hai bên phòng thủ.
Sanh Ca cũng không rảnh rỗi, cô quan sát xung quanh sơ qua một lần, mỗi bên cầu có hai mươi người.
Đếm xong, cô nở nụ cười: “Không ngờ anh ta lại tặng cho tôi một món quà bất ngờ như vậy, dùng bốn mươi sát thủ tinh anh để giết một người phụ nữ yếu đuối như tôi, thật đúng là xem trọng tôi.”
Sát thủ hai bên nghiêm mặt, im lặng không nói gì, vẫn áp sát như cũ.
“Bốn mươi đánh ba, huống hồ tôi còn bị thương ở vai, trận này tôi không thắng nổi.”
Sanh Ca cười rạng rỡ, nụ cười vô cùng nhu mì, giọng nói cũng yếu đuối mềm mại: “Dù sao thì tôi cũng là người sắp chết, tốt xấu gì các anh cũng phải biết anh ta là ai vậy? Để tôi làm ma trắng.”
Tên sát thủ cầm đầu ở bên phải cầu nhịn không được: “Cô Sanh Ca, người muốn cô chết ở nhà họ Lộc cũng không chỉ có một.”
Đây có nghĩ là toàn bộ âm mưu đều là do bọn họ quyết định sau khi bàn bạc xong?
Lông mi dài của cô rũ xuống, khẽ thở dài một hơi, hơi nước mỏng nổi lên đôi mắt sáng như sao, khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt đẹp kia vô cùng uất ức.
“Nhưng tôi không biết rốt cuộc tôi làm sai ở đâu? Vì sao bọn họ lại giết tôi hết lần này đến lần khác, hơn nữa người của tôi cũng đã rời khỏi thành phố S, vì sao vẫn không buông tha cho tôi?”
Tên sát thủ cầm đầu cúi đầu.
Lúc anh ta ngẩng đầu lên, vẻ mặt của anh ta trở nên lạnh lùng vô tình hơn trước.
“Xin lỗi! Ngài tìm Diêm Vương để hỏi mấy chuyện này đi!”