Mười giờ rưỡi đêm.

Bữa tiệc từ thiện tại khu vườn khách sạn cuối cùng cũng kết thúc.

Lâm Hoài Sơ vừa đi về phía cửa, vừa liếc nhìn người đàn ông bên cạnh.

Anh vẫn lạnh lùng như mọi khi, và có thể thấy rõ sự tức giận từ hai đầu lông mày anh.

Lâm Hoài Sơ có chút tò mò khi nghĩ đến cái cách anh giả vờ yếu đuối trước mặt Sanh Ca khi nãy.

"Em cứ tưởng anh họ thay đổi rồi, nhưng hóa ra anh họ chỉ thay đổi trước mặt ai đó mà thôi. Em thực sự rất tò mò, không biết rốt cuộc là anh chỉ đang diễn kịch trước mặt cô ta, hay là thích cô ta thật."

Phong Ngự Niên cơ lưng thẳng tắp, âu phục chỉnh tề, như không nghe cô ta nói gì mà bước đi không nói lời nào.

Bị phớt lờ, Lâm Hoài Sơ cũng không cảm thấy xấu hổ mà tiếp tục đi về phía trước rồi cùng anh lên xe.

Tự Niên như nhân kem của một chiếc bánh quy, anh ta ngồi giữa hai người ở hàng ghế sau.

Bởi vì bản thân Phong Ngự Niên từ chối ngồi cùng Lâm Hoài Sơ, nên anh ta buộc phải trở thành vách ngăn hình người.

Tốc độ xe rất nhanh, chỉ cần tám phút là có thể tới ngoại ô.

Đó là một nơi hoang vu, nhà gỗ nhỏ cũng rất tinh xảo.

Cùng với những vệ sĩ mà Lâm Hoài Sơ mang theo, cả bốn cùng nhau bước vào ngôi nhà gỗ nhỏ.

Trong căn nhà gỗ chỉ thắp một ngọn đèn dầu, ánh sáng rất mờ ảo.

Phong Ngự Niên nhìn quanh ngôi nhà và thấy rằng dù là ga trải giường, chăn gối đệm hay tủ đầu giường, chúng đều sạch sẽ và có dấu vết đã có người từng ở.

Có vẻ như Mộ Chỉ Ninh đã sống ở đây kể từ khi cô ta được đưa ra khỏi tù.

Nghĩ tới, Phong Ngự Niên liếc nhìn Lâm Hoài Sơ chế nhạo: "Không ngờ nhà họ Lâm còn có khả năng đem người ra khỏi tù mà thần không biết quỷ không hay."

Lâm Hoài Sơ mỉm cười: "Đó là đương nhiên, cô ấy là người trong lòng của anh họ, em cứu cô ấy cũng giống như đang giúp anh họ."

“Cô ta không phải.” Tới giờ cô ta vẫn không phải người trong lòng của anh. Phong Ngự Niên trả lời không chút do dự.

Giờ phút này, Mộ Chỉ Ninh đang ngồi trên giường gỗ, không còn đầu bù tóc rối, điên điên khùng khùng như lúc ở bữa tiệc, ngoại trừ vết thương trên mặt, cô dường như đã trở thành một người khác.

Nghe được lời phủ nhận không chút do dự của Phong Ngự Niên, Mộ Chỉ Ninh khóc không thành tiếng, nước mắt cứ từng giọt tuôn rơi.

"Sao vậy A Ngự? Rõ ràng lúc trước anh rất yêu em mà, rốt cuộc Sanh Ca đã làm gì cho anh! Anh quên lời hứa anh đã hứa với em rồi sao? Anh cũng đã quên luôn ân tình em cứu anh mấy chục năm trước rồi sao?"

Ngay khi vừa nhắc đến chuyện này, cơn giận của Phong Ngự Niên toát lên toàn thân một cách đáng sợ.

Bởi vì cái gọi là lời hứa, anh đã phớt lờ tình yêu mà Sanh Ca đã dành cho anh trong suốt những năm ấy, đồng thời còn đổ oan cho cô, nói lời xúc phạm cô.

Nghĩ đến những lời mình đã từng xúc phạm Sanh Ca, anh chỉ muốn tự tát mình vài cái thật đau.

Anh cúi đầu để che giấu cảm giác tội lỗi đột ngột dâng lên trong đáy mắt, và phớt lờ lời nói của Mộ Chỉ Ninh.

Tự Niên trả lời thay anh: "Cô Mộ Chỉ Ninh nè, Boss đã biết cô không phải cô gái lúc trước đã cứu anh ấy. Bây giờ cô lấy cái ân tình ảo đó ra mà nói, bộ không thấy rất ngu xuẩn sao?"

Mộ Chỉ Ninh sững sờ một lúc, đột nhiên quỳ rạp xuống dưới chân Phong Ngự Niên một cách yếu ớt như không có xương.

"A Ngự, anh bị cô ta lừa rồi! Hồi đó thật sự là em đã cứu anh. Em có mặt ngay tại hiện trường vụ tai nạn. Nhưng lúc đó em còn nhỏ, em rất sợ nên không vội chạy lên ngay, có một cô gái lôi anh ra khỏi xe trước rồi đi ngay, cuối cùng vẫn là em tới cứu anh, thật sự là em mà! "

Cô ta khóc lóc thảm thiết, ánh mắt rất chân thành.

Phong Ngự Niên không nói.

Lâm Hoài Sơ đưa một văn kiện đến trước mặt anh.

"Anh họ, những gì cô ấy nói là sự thật. Em đã cử người đến điều tra sự việc của anh năm đó. Nếu không tin thì anh xem đi."

Anh nhận lấy, nghiêm túc lật qua lật lại, khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị không chút thay đổi, đôi mắt đen sâu như vực thẳm.

"Thì ra là vậy, tôi tưởng người cứu tôi là Sanh Ca chứ, xem ra tôi đã bị cô ta lừa rồi."

Nghe xong, Mộ Chỉ Ninh thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục khóc: "A Ngự, cô ta là một ả đàn bà ti tiện lòng dạ rắn rết, chính ả đã hại em thành ra thế này, anh nhất định không được tha cho ả!"

Lâm Hoài Sơ cũng nói: "Anh họ, em nghe nói từ khi anh ký hợp đồng lao động với cô ta, cô ta thường xuyên ngược đãi, hành hạ anh. Cô ta hại cô Mộ - người đã cứu anh, còn hại cả nhà họ Phong và anh thành ra như vậy, anh không định tìm cô ta tính sổ sao? "

Đôi mắt đen của Phong Ngự Niên càng lúc càng sâu.

Anh nhìn xuống mớ tài liệu trong tay, cố che đậy sự tức giận nơi đáy mắt.

Giọng điệu lạnh lùng hỏi: "Cô muốn thế nào?"

Lâm Hoài Sơ cười như được mùa: "Chi bằng chúng ta liên thủ, anh tiếp tục lấy lòng tin của cô ta, rồi nói cho em biết nhất cử nhất động của ả, chúng ta nội ứng ngoại hợp, chờ cơ hội giết chết ả."

"Không! Không nên giết ngay!"

Mộ Chỉ Ninh hét lên, sự ác độc trong mắt dần dần lộ ra: "Giao ả cho tôi, tôi muốn ả phải chịu tất cả tội lỗi mà tôi đã chịu trong tù! Tôi muốn cô ta trải qua đau đớn tột cùng, cuối cùng là ôm hận mà chết!"

Phong Ngự Niên khẽ nhếch môi, trên mặt không chút biểu cảm, nhưng hai tay trong tay áo đã nắm chặt, đốt ngón tay trắng bệch.

Anh nhìn Lâm Hoài Sơ và hỏi một cách bình tĩnh: "Tự tôi cũng làm được mà, mắc gì phải liên thủ với các cô?"

"Có điều, sự xuất hiện của A Ninh tại bữa tiệc từ thiện lần này đã được lên kế hoạch rất hoàn hảo. Có vẻ, không giống với thủ đoạn của em họ. Nếu em họ muốn hợp tác thì phải có thành ý, để tôi thấy giá trị của việc hợp tác với em trước cái đã."

Được gọi là 'em họ' khiến Lâm Hoài Sơ có chút vui mừng.

Cô ta nghĩ nghĩ, rồi cảm thấy khi hợp tác thì cũng nên thành thật, thẳng thắn với nhau.

"Đúng là em không lên kế hoạch cho chuyện này, em chỉ chịu trách nhiệm thực hiện thôi. Nhưng anh họ yên tâm, người lên kế hoạch cho tất cả chuyện này rất chu đáo, và có thể đặt bẫy này nọ dễ như trở bàn tay. Nếu anh họ hợp tác với bọn em, chắc chắn sẽ không lỗ."

"Thật không đó?"

Anh cười nhẹ: "Vậy người này là ai?"

"Bây giờ em chưa thể nói cho anh họ biết. Đợi đến khi anh moi ra chuyện đầu tiên trên người Sanh Ca, để chúng ta có thể tin tưởng lẫn nhau thì em sẽ nói cho anh biết."

Phong Ngự Niên liếc nhìn Tự Niên, sự tức giận dâng trào sâu trong mắt anh cuối cùng không thể che giấu nữa.

"Không, tôi không kiên nhẫn đến lúc đó được, tôi muốn biết ngay bây giờ!"

Vừa dứt lời, tên vệ sĩ phía sau Lâm Hoài Sơ đột nhiên rên rỉ, hai tròng mắt trợn trừng, dữ tợn ôm chặt lấy cổ, máu không ngừng chảy ra từ kẽ ngón tay.

Giãy dụa được chừng một giây, tên vệ sĩ đột ngột chết, ngã xuống đất không thể động đậy.

Tự Niên đứng sau anh ta lấy khăn tay ra, nhẹ nhàng lau con dao nhỏ trên tay, vẻ mặt lạnh toát.

Lâm Hoài Sơ và Mộ Chỉ Ninh đều là phụ nữ, bị sự cố bất thình lình doạ cho sợ hãi.

"A Ngự!"

"Anh họ, anh làm gì vậy!"

Trong mắt Phong Ngự Niên tràn đầy lửa giận, kiêu ngạo xé nát cái gọi là chân tướng trong tay, lạnh lùng nhìn Mộ Chỉ Ninh trên mặt đất.

"Chân tướng năm đó ai đã cứu tôi đã không còn quan trọng nữa. Cho dù thật sự là cô, thì lúc trước tôi cũng đã cho cô tiền ăn học, thỏa mãn mọi yêu cầu hư vinh của cô, ân tình tới đó là hết rồi. Bây giờ, người tôi thích là cô ấy, người tôi muốn bảo vệ cũng là cô ấy, cô hại cô ấy nhiều lần như vậy, giờ đến lúc tính sổ rồi. "

Mộ Chỉ Ninh gục xuống đất, không thể tin mà che miệng khóc lớn.

Lâm Hoài Sơ tức đến nghiến răng nghiến lợi: "Nên khi nãy anh nói muốn hợp tác là cố ý gạt tôi? Anh muốn tôi buông lỏng cảnh giác để giết người của tôi?"

Phong Ngự Niên không phản bác, mà quay đầu căn dặn Tự Niên: "Gom về biệt thự hết đi, giao cho Sanh Ca đích thân giải quyết."

"Tuân lệnh Boss."

Tự Niên lấy khăn tay đã tẩm thuốc ra, đi về phía Lâm Hoài Sơ.

Lâm Hoài Sơ lùi lại hai bước, áp sát vào cửa, cười ha hả.

"Anh họ, anh tưởng người đứng sau kế hoạch của tôi cũng không tính đến chuyện này à? Nếu anh không chịu liên thủ, thì phải xem xem anh có còn mạng để đưa chúng tôi đi không đã!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play