Phong Ngự Niên bị tiếng chim thanh thúy thức tỉnh,
Chịu đựng cơn đau nhức đòi mạng sau lưng, anh cắn răng miễn cưỡng đứng dậy.
Buổi tối còn có chính sự, anh phải tỉnh táo.
Anh đỡ lan can, trở về phòng ở tầng hai, trực tiếp đi vào phòng tắm, bật vòi hoa sen mở nước nóng nhất.
Bởi vì trên áo sơ mi phía sau lưng dính máu, anh lại hôn mê sáu tiếng không kịp thay áo khác nên máu của miệng vết thương dính vào áo sơ mi, nếu như cưỡng ép thay quần áo có thể bóc mất một lớp da cho nên chỉ có thể dùng nước nóng mới có thể nhanh chóng cởi áo được.
Nhưng nước nóng giội vào miệng vết thương sau lưng, không khác nào chịu cực hình lần thứ hai, giống như hàng trăm cây kim châm trên lưng.
Phong Ngự Niên đau đến run rẩy.
Anh cắn chặt răng, nước nóng dội lên người, mặt dù cơ thể đâu nhức nhưng đầu óc lại càng ngày càng tỉnh táo.
Dội khoảng mấy phút thì anh đổi một chiếc áo sạch sẽ, tắt đèn, lợi dụng ví trí mà các vệ sĩ đang ẩn nấp không nhìn thấy, anh giả vờ như nằm trên giường đi ngủ rồi lặng yên không một tiếng động nhét đệm chăn anh đã chuẩn bị trước lên giường, giả vờ như anh đang ngủ trên đấy.
Sau đó lặng lẽ lăn từ bên kia giường xuống chân giường, phần lưng không cẩn thận chạm đất, anh đau đớn cả người run rẩy, trước mắt choáng váng.
Khoảng hai phút sau anh mới từ khe hở cửa phòng đi ra ngoài, đi đến phía điểm mù của vệ sĩ ở bên kia căn phòng, men theo đường ống bên kia cửa sổ đi xuống tầng một.
Vị trí này vừa vặn là cửa sau.
Tự Niên nghe thấy tiếng động bé xíu, cách cửa sắt nhẹ giọng báo cáo.
“Boss, nhà họ Ninh sau năm trước có một cô chủ bị mất tích, nhưng đứa bé gái đã được tìm thấy vào ba năm trước, hơn nữa từ tư liệu trên mạng có thể tìm được ảnh chụp của cô ấy, chắc chắn không phải là cô Sênh Ca, ngoài ra, thời gian cũng không trùng khớp.”
Phong Ngự Niên nghe xong, con ngươi vốn nhịn đau từ từ trở nên tối tăm.
Tự Niên tiếp tục nói: “Nhưng tôi đến thăm nhà giam thì biết được, lúc đó cô Sênh Ca bay đến thành phố Lâm là đích thân đi tìm bác sĩ chữa bệnh cho Mộ Ngôn Tâm, tôi đã tập hợp tất cả đàn em đi sàng lọc điều tra, cuối cùng phát hiện bác sĩ mà cô ấy muốn tìm là … Lộc Mặc.”
Lộc Mặc sao?
Phong Ngự Niên ngớ người.
Lộc Mặc là người có ảnh hưởng rất lớn trong giới y khoa, địa vị vững chắc, nhưng nghe nói anh ta tính tình quái gở cao ngạo, trầm mặc ít nói, còn là một bác sĩ gàn dở chưa bao giờ thấy phụ nữ bên cạnh anh ta.
Người như vậy, Sênh Ca lại có thể mời anh ta được chứ?
Ba người con trai, gia chủ duy nhất của nhà họ Lộc đều có mối quan hệ không thể nói thành lời với Sênh Ca! Thậm chí còn thật lòng thật dạ giúp đỡ cô!
Nhà họ Trác có vẻ cũng là họ hàng xa của nhà họ Lộc, mới dám diễu võ dương oai ở thành phố Phương.
Quan hệ giữa cô và nhà họ Lộc, không hề đơn giản…
Cô là người nhà họ Lộc sao?
Vẻ mặt của Phong Ngự Niên càng ngày càng lạnh lùng: “Điều tra nhà họ Lộc! Bất luận là nhánh bên Lộc Thị hay là bà con xa của Lộc Thị, chỉ cần khớp thời gian thì báo cáo toàn bộ cho tôi!”
Tự Niên suy nghĩ một chút: “Boss, anh có nhớ sáu năm trước, cô chủ nhỏ nhất của gia chủ nhà họ Lộc hình như…”
Tíc tic.
Anh ta còn chưa nói xong, đột nhiên có đèn xe sáng lên.
Là Sênh Ca trở về rồi!
Sao cô lại đột nhiên trở về giờ này chứ?
“Boss, anh quay lại nhớ cẩn thận, phải bảo trọng nhé! Tôi nhất định sẽ điều tra rõ ràng!”
Tự Niên lo lắng nhìn anh một cái, xoay người nhanh chóng biến mất trong màn đêm.
Mé nó, chuồn nhanh thật đấy!
Phong Ngự Niên lập tức xoay người, muốn từ vườn hoa đi vào cửa chính phòng khác nhưng trước mắt, Sênh Ca đã xuống xe rồi, vườn hoa lại có đèn, anh chắc chắn bị lộ!
Không còn cách nào, Phong Ngự Niên bất đắc dĩ nhìn ống dẫn nước trên vách tường mà anh vừa leo xuống, đầy là con đường duy nhất.
Anh bất chấp đau đớn trên lưng, lập tức bất đầu động thủ trèo lên trên.
Sênh Ca đang từ vườn hoa đi vào trong phòng khách, vừa đi vừa hỏi vệ sĩ Lộc Thập Thất: “Mấy ngày nay anh ta có an phận không?”
Thập Thất thành thật trả lời: “Ngài Phong có hai lần muốn ra ngoài, sau khi bị chúng tôi từ chối thì không còn hỏi nữa, bây giờ anh ấy đã lên giường đi ngủ rồi.”
Sênh Ca nhíu mày.
Nhìn thời gian, lúc này mới chín rưỡi, sao anh ta lại ngủ sớm như vậy chứ?
“Tôi không tin anh ta thực sự nghe lời như vậy!”
Sênh Ca vừa nói vừa đi lên lầu, Lộc Thập Thất và Thập Bát đi phía sau cô.
Của phòng Phong Ngự Niên không đóng, Sênh Ca cảm thấy hơi kỳ quái nhưng cũng không nghĩ nhiều.
Cô đẩu cánh cửa, nương theo ánh đèn trong hành lang, nhìn Phong Ngự Niên đang đưa lưng về phía cửa, nằm trên giường quả thực đang ngủ.
Là cô nghĩ nhiều sao?
Sênh Ca đóng cửa lại, Thập Thất và Thập Bát thấy cô không phát hiện ra điều gì, lặng lẽ thở phào một hơi.
Sau đó, Sênh Ca vừa đi ra ngoài được hai bước thì đột nhiên dừng lại.
Vừa rồi lúc cô mở cửa, hình như nhìn thấy áo sơ mi của Phong Ngự Niên hơi đậm…
Bị ướt sao?
Anh chảy mồ hôi sao?
Có vấn đề!
Sênh Ca lập tức quay lại, lúc này cô không chút do dự bật đèn lên, nhìn thấy người đàn ông cuộn mình đưa lưng về phía cửa nằm trên giường.
Cô đi đến bên giường, xác định phía sau lưng anh quả thực bị ướt, khóe miệng nhếch lên trào phúng.
“Phong Ngự Niên, anh ngủ cũng thật khổ cực nhỉ, vậy mà có thể mệt đến mức chảy mồ hôi đấy.”
Người đàn ông trên giường nhắm chặt mắt, không trả lời cô.
Sênh Ca có chút tức giận: “Đừng giả vờ nữa, tôi biết anh chưa ngủ, chảy nhiều mồ hôi như vậy, vừa rồi rốt cuộc anh đã làm gì?”
Lộ tẩy rồi.
Phong Ngự Niên trầm mặc không lên tiếng, đột nhiên nhíu chặt mày.
Anh khàn giọng nỉ non: “Đau quá…”
“Đau? Đang yên đang lành, anh diễn khổ nhục kế gì đây!”
Sênh Ca vừa nói, bàn tay trong lúc vô ý đẩy lưng anh.
“A đau…”
Người đàn ông từ trong kẽ răng hét thảm một tiếng, đột nhiên mồ hôi lạnh đầm đìa, ngũ quan nhíu chặt, vẻ mặt đau đớn.
Lộc Thập Thất và Lộc Thập Bát đang đứng phía sau Sênh Ca: “???”
Ban ngày lúc hai người họ ở bên ngoài, nghe thấy tiếng roi mây rít gào, nhiều lần còn nghe thấy tiếng đánh vào da thịt, bọn họ nghe thấy mà kinh hồn bạt vía.
Nhưng người đàn ông này lại kiên cường chịu đựng, không kêu một tiếng.
Ban ngày vẫn rất tốt mà lúc này lại kêu la thảm thiết, cố ý giả vờ yếu đuối sao?
Mẹ nó, kỹ thuật diễn xuất này nên giành được giải Oscar đấy!
Ảnh đế cũng không thể giả vờ giỏi như ngài đâu!
Đây không phải là công khai tố cáo cậu ba sao!
Lộc Thập Thất, Lộc Thập Bát bị chọc tức suýt thổ huyết, nhưng họ không thể lộ ra biểu cảm gì trước mặt Sênh Ca được.
Sênh Ca đứng trước mặt, cũng không phát hiện ra tâm lý lay động của hai người bọn họ.
Tình trạng của Phong Ngự Niên quả thực khá kém không giống như đang giả vờ.
Cô cởi hai cúc áo sơ mi của anh xuống, khẽ kéo phía sau.
Đập vào mắt là từng mảng xanh tím chằng chịt, gần như không có chỗ nào lành lạnh, có vài chỗ đánh nặng, vết sẹo đã biến thành vệt máu tím đen, thậm chí còn có vết thương bị rách da, loang lổ máu.
Lộc Thập Thất và Lộc Thập Bát thấy sắc mặt cô càng ngày càng lạnh, biết rằng một giây sau cô sẽ bùng nổ, bọn họ đã chuẩn bị quỳ xuống rồi.
Ai biết, giọng nói Sênh Ca rất bình tĩnh: “Là ai đánh?”
Hai người nhất thời không đoán ra được rốt cuộc cô có tức giận không, chỉ đành thành thật trả lời.
“Là cậu ba.”
“Dùng cái gì đánh.”
“Dùng… roi mây, đánh chín mươi cái.” Thập Thất dừng lại, vội vàng bênh vực cậu chủ nhà mình: “Cô chủ, cậu ba đau lòng ngài bị thương, nhất thời nóng giận, mới…”
Vẻ mặt Sênh Ca thản nhiên: “Biết rồi, nếu đã là do ngài Lộc ra tay thì anh ta xứng đáng phải nhận lấy.”
Nghe thấy vậy, bàn tay Phong Ngự Niên ở trong chăn thoáng chốc siết chặt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT