Lộc Thập Nhất nghe ra điều kỳ quái trong lời nói của anh, mỉm cười nói.
“Anh Phong, đắc tội rồi.”
Phong Ngự Niên khẽ “ừ” một tiếng, tự giác đi đến bên tường, đối mặt với bức tường, hai tay chống lên đó.
Vừa đứng xong, một chiếc roi mây mang theo tiếng gió gào thét vụt đến.
Không chút nể tình trực tiếp rơi trên tấm lưng thẳng tắp của anh, phát ra tiếng kêu giòn dã.
“Vụt…”
Phong Ngự Niên cắn chặt răng, hai tay gần như theo bản năng gắt gao nắm chặt thành nắm đấm.
Không kịp tiêu hóa nỗi đau chiếc roi mây kia mang lại, tiếp sau đó là roi thứ hai, thứ ba, trực tiếp đánh trên lưng khiến anh hoàn toàn không có cơ hội thở dốc.
Đau, thực sự rất đau.
Bởi vì bị tiêm thuốc đặc trị nên thế chất của anh trở nên rất yếu, làn da cũng trở nên mỏng manh hơn, mà cảm giác đau đớn lại càng tăng nhiều hơn.
Thuốc đặc trị 023 vốn dùng cho tù binh kẻ bắt cóc phạm tội lỗi cực lớn, sau khi tiêm vào cơ thể sẽ không có năng lực phản kháng, cảm giác đau đớn lúc chịu hình thẩm sẽ tăng lên rất nhiều, cũng sẽ dẫn đến cơ thể và tinh thần chịu tra tấn đến cùng cực.
Không thể ngờ có một ngày 023 cũng được dùng để tra tấn anh, mặc dù là phiên bản thuốc đã được cải tiến.
Ngẫm lại cũng thật là châm chọc!
“Vụt!”
Cơn đau buốt trên lưng kéo suy nghĩ của anh lại.
Hơn hai mươi roi đánh xuống, phía dưới áo sơ mi đã thành một mảng đỏ tím rồi.
Anh nín thở không để bản thân phát ra tiếng hét khuất nhục nào, anh cắn môi dưới đến bật máu, trên trán chảy mồ hôi lạnh, trên cánh tay gân xanh nổi lên.
Lúc đánh tới roi thứ bốn mươi, cánh tay anh chống trên tường bắt đầu mất khống chế mà run rẩy.
Lúc đánh đến roi thứ bảy mươi, trên lưng anh đau đến gần như chết lặng rồi, bởi vì da thịt mỏng manh hơn trước, trên lưng có vài chỗ bị đánh rách da, áo sơ mi trắng loang lổ vết máu.
Cả người cũng bắt đầu choáng váng, đôi chân vốn thon dài thẳng tắp không khống chế nổi mà bắt đầu run rẩy rồi.
Lộc Thập Nhất đứng bên cạnh nhìn, không thể không cảm thán cậu ba nhà mình đúng là đủ gian xảo.
Roi mây này vừa đau lại không thể chết người được.
Hơn nữa bởi vì giấu cô Sênh Ca lặng lẽ đến tìm phiền phức cho Phong Ngự Niên, đánh sau lưng sẽ không ảnh hưởng đến việc đi đứng bình thường, cũng có thể giấu cô Sênh Ca.
Anh ta đang suy nghĩ, đột nhiên nghe thấy “phịch” một tiếng.
Là Phong Ngự Niên ngã trên sàn nhà, đau đến ngất đi tại chỗ.
Hai người “hành hình” vẻ mặt lờ mờ, ngơ ngác nhìn nhau, cúi cũng chỉ có thể cầu cứu Lộc Thập Nhất.
“Anh Thập Nhất, làm sao bây giờ?”
Lộc Thập Nhất nhìn Phong Ngự Niên mặt không có chút máu trên đất, hỏi: “Đánh bao nhiêu rồi?”
“Chín mươi.”
Lộc Thập Nhất “chậc chậc” hai tiếng, đột nhiên có chút kính nể người đàn ông hôn mê bất tỉnh trên mặt đất.
“Anh ta vậy mà có thể không kêu rên một tiếng chịu đựng đến chín mươi roi mới ngất đi, đúng là nam tử hán mà.” Anh ta ngẫm nghĩ, lại bổ sung thêm hỏi: “Hai người các cậu không nương tay đấy chứ?”
Hai người kia cuống quít lắc đầu: “Sức lực cánh tay của bọn em anh cũng biết mà, huống hồ cậu ba phân phó, bọn em sao dám nương tay chứ.”
Hai người họ dừng một chút, tiếp tục nói: “Anh Thập Nhất, bây giờ nên làm sao đây? Mười roi cuối cùng có đánh tiếp không? Nếu đánh nữa chỉ sợ phải dội nước cho anh ta tỉnh rồi tiếp tục đánh thôi?”
Lộc Thập Nhất không nói gì, cúi đầu lần nữa nhìn kỹ Phong Ngự Niên trên đất.
Khuôn mặt anh không một chút máu, trắng bệch như tờ giấy, nhưng môi toàn là vệt máu màu đỏ.
Bởi vì ngũ quan đẹp trai tuấn lãng, dáng vẻ thê thảm như vậy cũng không khiến người ta cảm thấy xấu xí, mà ngược lại có cảm giác đẹp đẽ mỏng manh.
Lộc Thập Nhất cảm thán một câu từ tận đáy lòng.
Tạo hóa đúng là không công bằng chút nào!
Khuôn mặt của người đàn ông này sao lại đẹp trai như vậy chứ!
Chẳng trách cô chủ nhà mình thích giữ lại bên cạnh, ít nhất cũng là cảnh đẹp ý vui.
“Anh Thập Nhất?”
Hai người đang cầm roi mây trong tay lúng túng kêu anh ta một tiếng.
Lúc này Lộc Thập Nhất mới hoàn hồn, ánh mắt nghiêm túc nhìn về tấm lưng thảm không nỡ nhìn của Phong Ngự Niên.
“Thôi bỏ đi, với thể chất của anh ta chống đỡ đến hiện tại cũng đã là cực hạn rồi, dội nước tính rồi đánh tiếp, đoán chừng đánh hai roi nữa anh ta lại ngất mất, cậu ba đã nói là đánh nhanh thắng nhanh rồi, chúng ta đi thôi.”
“Vậy phải nói như thế nào với cậu ba đây?”
Lộc Thấp Nhất nói: “Tôi sẽ nói rõ tình hình thực tế cho ngài ấy.”
Mấy người chuẩn bị lên đường quay về phủ.
Trước khi đi, Lộc Thập Nhất lại gọi Lộc Thập Thất và Lộc Thập Bát ở chỗ tối ra ngoài.
“Vừa rồi hai người nhìn thấy gì?”
Thập Thất và Thập Bát cúi đầu: “Phong Ngự Niên bởi vì làm việc nhà quá mệt mà ngất trong phòng khách, chúng tôi không nhìn thấy gì cả.”
Lộc Thấp Nhất hài lòng gật đầu: “Nếu như cô chủ hỏi, các cậu cứ dựa theo đó mà nói, nếu như cô chủ không hỏi thì cứ xem như không có chuyện gì, hiểu rõ chưa?”
“Hiểu rõ.”
Bọn họ rời đi, Lộc Thập Bát và Lộc Thập Thất nghe xong mệnh lệnh thì trở về chỗ cũ, hoàn toàn không quan tâm đến người đàn ông té xỉu trong phòng khách.
Cô chủ nhà mình chính là tâm can bảo bối của các cậu chủ, dám tổn thương cô, đây là anh ta tự làm tự chịu!
Phong Ngự Niên co quắp nằm trên đá cẩm thạch lạnh như băng.
Đầu từ đầu đến cuối hỗn loạn mê man, bị đau tỉnh rồi lại ngất đi, ngất rồi lại vì đau mà tỉnh lại, chịu hành hạ nhiều lần.
Tự Niên đến trong nhà giam lặng lẽ gặp một người.
Lúc Mộ Chỉ Ninh được JC dẫn ra, Tư Niên sợ ngây người.
Mới vào đây không lao mà tóc của cô ta đã trắng một phần ba rồi, da dẻ cũng rất kém, trông giống như con mụ điên vậy, cả người dường như già thêm chục tuổi, trên mặt trên người đều có vết xanh tím ứ đọng, rõ ràng khoảng thời gian này ở trong này trôi qua không được tốt lắm.
Mộ Chỉ Ninh nhìn thấy anh ta, kích động đến bật khóc.
“A Ngự trở về thành phố Phương rồi sao? Là A Ngự bảo anh tới đây cứu tôi sao? Tôi biết mà, anh ấy sẽ không quên tôi đâu hu hu hu…”
Tự Niên cạn lời, suy nghĩ một chút, cũng không nói Phong Ngự Niên đã biết cô ta lừa đối anh.
Anh ta chỉ nói: “Cô Mộ, lần này tôi đến để hỏi cô vài chuyện, hy vọng cô có thể thành thật nói rõ chân tướng cho tôi biết!”
Mộ Chỉ Ninh ngây người, đột nhiên hét lên như phát điên.
“Không phải anh đến cứu tôi ra ngoài sao? Sao A Ngự lại nhẫn tâm với tôi như vậy chứ! Anh ấy đã đồng ý với tôi rồi, tại sao không giữ lời chứ! Là vì bây giờ tôi vừa già vừa xấu cho nên anh ấy chán ghét tôi đúng không?”
Tự Niên bị dáng vẻ điên cuồng của cô ta dọa im bặt.
Ổn định tâm trạng, vẫn lựa chọn lừa cô ta trước: “Cho nên cô phải nói rõ chân tướng cho tôi biết, như vậy Boss mới có cơ hội giúp cô.”
Mộ Chỉ Ninh nghe thấy lời này, từ từ bình tĩnh lại, bắt đầu nghiêm túc tự thuật lại.
“Tôi vô tội! Là Sênh Ca hại tôi! Cô ta muốn tôi thân bại danh liệt mà đích thân đến bệnh viện thành phố Lâm. Không biết tìm được bác sĩ nào mà thực sự chữa khỏi cho Mộ Ngôn Tâm, sau đó cô ta là Mộ Ngôn Tâm tuyên bố sẽ cùng nhau hợp tác hãm hại tôi, còn…”
“Đợi chút!”
Tự Niên nghe thấy từ mấu chốt, vội vàng ngắt lời cô ta: “Sênh Ca đến bệnh viện nào ở thành phố Lâm? Cô biết bệnh viện đó không?”
Mộ Chỉ Ninh suy nghĩ một chút: “Tôi chỉ biết là bệnh viện lớn nhất thành phố, Mộ Ngôn Tâm đã liệt thành như vậy mà còn có thể làm cho cô ta tỉnh lại, chắc chắn là một bệnh viên vô cùng nổi tiếng!”
Lại hàn huyên thêm một lúc, thấy thực sự không hỏi ra được thứ gì nữa, Tự Niên nói qua loa với Mộ Chỉ Ninh vài cây rồi rời đi gặp Lưu Niên.
Lời nói của Lưu Niên và Mộ Chỉ Ninh về việc Sênh Ca đến bệnh viện thành phố Lâm căn bản là giống nhau.
Sau khi rời khỏi nhà giam, Tự Niên nhanh chóng cho người đến các bệnh viện lớn trong thành phố Lâm, điều tra tất cả các bác sĩ có khả năng thực hiện ca phẫu thuật não lớn và không trực ở bệnh viện vì các lý do khác nhau, điều tra từng người một.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT