Sau khi cúp điện thoại, Phong Ngự Niên phân phó đám người Tự Niên tự mình quay lại vị trí cũ, đợi mệnh lệnh, còn mình nhanh chóng quay về Phong Thị.
Đã đến giờ tan ca, trong công ty đã không còn mấy người, anh một đường trực tiếp đi đến phòng làm việc của chủ tịch ở trên tầng cao nhất.
Mở cửa ra, trang thiết bị trong phòng gần như bị thay mới hết.
Không còn là phong cách đen trắng mà trước đây anh yêu thích nữa, sô pha màu xanh, khăn bàn trên bàn nhỏ cũng là màu xanh biếc.
Anh ghét nhất là mày này, gần như theo bản năng nhíu mày lại.
Mà trước bàn làm việc có một bóng dáng mảnh khảnh đang đưa lưng về phía anh.
“Ngài Phong, đã lâu không gặp!”
Dường như nghe thấy tiếng anh đẩy cửa đi vào, người phụ nữ xoay ghế lại, lúc nhìn anh, khuôn mặt tươi như hoa.
“Nhìn thấy tôi ngồi ở vị trí của anh, có kinh ngạc, có bất ngờ không?”
Phong Ngự Niên mím chặt bạc môi, không chớp mắt nhìn chằm chằm người phụ nữ trước mặt.
Hơn một tháng không gặp, khuôn mặt cô càng ngày càng xinh đẹp, da thịt vô cùng mịn màng, lúc mỉm cười đôi môi đỏ mọng hé mở, nhưng đôi mắt nhìn anh chỉ còn lại hàn ý.
Tìm người rất lâu rồi nhưng hôm nay lại bình an vô sự xuất hiện trước mặt anh, anh cho rằng anh sẽ rất vui vẻ nhưng căn bản phát hiện bản thân mình không cười nổi.
Lúc anh đang quan sát Sanh Ca thì cô cũng đang đánh giá anh.
Một khoảng thời gian không gặp, hình như anh gầy gò hơn rất nhiều, cũng không biết khoảng thời gian này đã trải qua những gì.
Thấy vẻ mặt anh u ám nhìn chằm chằm mình, Sanh Ca nhếch môi lạnh lùng châm biếm nói: “Nhìn thấy tôi không chỉ không chết mà còn khiến nhà họ Phong phá sản, trở thành người nắm quyền Tập đoàn Phong Thị, anh cảm thấy rất thất vọng đúng không?”
Sanh Ca bị anh nhìn chằm chằm rất không thoải mái.
Rõ ràng đã hai bàn tay trắng nhưng anh vẫn có thể bày ra dáng vẻ thanh cao không mưu cầu danh lợi này.
Nhưng cô lại muốn đánh nát sự ngông nghênh cứng cỏi này.
“Thực ra không chỉ như vậy mà Mộ Chỉ Ninh vị hôn thê yêu quý của anh và tay sai Lưu Niên của anh đều bị tôi tống vào ăn cơm tù rồi, bây giờ ngay cả nhà cổ nhà họ Phong cũng là của tôi.”
Tay cô chống cằm, khủy tay chống trên bàn làm việc, khuôn mặt tinh xảo khẽ nở nụ cười càn rỡ, đối diện với người đàn ông vẫn luôn bất động đứng cách đó không xa.
Dưới vẻ mặt vừa đơn thuần mị hoặc này là tâm địa vô cùng xấu xa độc ác.
Khuôn mặt Phong Ngự Niên lạnh lùng, vô cùng ngưng trọng.
Vì tìm kiếm cô, anh đã ở trong dãy núi tìm kiếm cô hơn nửa tháng từ thành phố Phương đến thành phố Lâm.
Nhưng cô lại đáp lễ anh thế này sao?
Để Lộc Hoa tìm thủ hạ của Lộc Sâm truy sát anh, tâm tư kín đáo chặt chẽ tính kế khiến nhà họ Phong phá sản.
Quả thực là không thể nói lý!
“Tại sao?”
Lúc mở lời, bởi vì mấy ngày trước phát sốt nên cổ họng có chút khàn, trong đôi mắt đen láy sâu thâm tràn đầy phẫn nộ.
Sanh Ca nhất thời lạnh mặt.
Vừa rồi lúc nói đến nhà họ Phong phá sản anh không nói gì cả.
Quả nhiên chỉ có Mộ Chỉ Ninh anh yêu thương chiều chuộng mới có thể khiến anh có phản ứng khác.
“Anh đã làm chuyện gì, trong lòng anh phải hiểu rõ nhất chứ.”
Phong Ngự Niên không hiểu gì cả, trong mắt tràn đầy phẫn nộ.
Sanh Ca phớt lờ lửa giận trong mắt anh, nghĩ tới bản thân còn chuẩn bị cho anh một lễ vật kinh hỉ, khóe môi lần nữa nhuốm ý cười.
“Để chào mừng anh trở về, trừ nhà họ Phong phá sản, tôi còn đặc biệt chuẩn bị cho anh một lễ vật kinh hỉ đấy!”
Cô thong thả lấy ra một bản thỏa thuận trong ngăn kéo ra, ngón tay mảnh mãi khẽ đẩy về phía Phong Ngự Niên.
Phong Ngự Niên tiến về phía trước, mở bản thỏa thuận, nghiêm túc xem một lần.
Nội dung quả thực quá vô lý!
Anh nhìn đến bật cười, đôi môi tái nhợt mang theo ý chế giễu: “Cô dựa vào cái gì mà cho rằng tôi sẽ ký tên chứ?”
Sanh Ca nhàn nhã nhấp một ngụm cà phê.
“Trước kia tôi làm bà chủ của nhà họ Phong ba năm, bây giờ chỉ cần anh làm giúp việc năm một năm tôi sẽ trả lại Phong Thị và nhà cổ cho anh, thỏa thuận này rất có lợi cho anh mà? Hay là anh cảm thấy, anh không thể gánh vác được?”
Phong Ngự Niên cười lạnh nói: “Không cần đến một năm tôi cũng có thể lấy lại được Phong Thị.”
Sanh Ca vỗ tay: “Nói hay lắm, đương nhiên tôi tin anh có loại năng lực này nhưng mẹ anh và em gái anh đã ký hợp đồng thuê mướn, anh không quan tâm đến sự sống chết của bọn họ sao?”
Sắc mặt anh trở nên lạnh lùng nghiêm khắc.
“Dùng bộn họ để uy hiếp tôi, cô không cảm thấy thủ đoạn này rất hèn hạ sao?”
Khí chất của hai người mạnh mẽ cứng cỏi gần như ngang sức ngang tài.
“Đối với gia đình không nói đạo lý như các người sao tôi phải nói đạo lý chứ? Anh không nghĩ đến vị trí hiện tại của mình ư, anh cho rằng mình có thể nói điều kiện với tôi sao. Ngoại trừ ký tên vào bản thỏa thuận này thì anh không còn sự lựa chọn nào khác. Bởi vì đây là món nợ mà anh nợ tôi trong ba năm.”
Món nợ anh nợ cô sao?
Là bởi vì anh đã từng lạnh lùng, tổn thương đến cô sao.
Sự coi nhẹ của anh đã khiến cho cô bị Lý Phi và Phong Thanh Thanh bắt nạt làm nhục rất nhiều năm, còn có chuyện của Mộ Chỉ Ninh…
Phong Ngự Niên á khẩu.
Trước đây Phong Ngự Niên cho rằng Mộ Chỉ Ninh là cô bé đã cứu mình nhiều năm trước.
Mộ Chỉ Ninh muốn anh làm ô dù cho cô ta, anh đồng ý.
Mộ Chỉ Ninh muốn danh phận, danh chính ngôn thuận trở thành mợ chủ nhà họ Phong anh cũng cho cô ta.
Những chuyện này anh quả thực mắc nợ Sênh Ca.
Anh đã sớm muốn ly hôn với cô rồi, bởi vì ông cụ mà vẫn miễn cưỡng kéo dài, nợ cô ba năm tuổi xuân.
“Được, tôi ký.”
Bàn tay khớp xương rõ ràng nhận lấy bút trên bàn làm việc, không chút do dự ký tên anh trên bản thỏa thuận.
Vốn tưởng rằng như vậy là kết thúc rồi.
Không ngờ Sanh Ca lại rút trong ngăn kéo ra một hộp quà nhỏ tinh xảo, mỉm cười nhướng mày: “Đây cũng là phần quà tặng anh, mở ra xem đi?”
Phong Ngự Niên nghi hoặc nhận lấy, mở hộp quà ra, bên trong là một ống tiêm dài bằng ngón tay út.
Trong ống tiêm đổ đầy chất lỏng trong suốt.
Vừa nhìn đã biết không phải là cái gì tốt đẹp rồi.
Nhìn thấy lông mày anh nhíu chặt, Sanh Ca giải thích: “Tôi biết anh bản lĩnh cao cường, tôi không đánh lại anh, đương nhiên phải đề phòng trước.”
Quả nhiên không phải là đồ tốt đẹp gì.
Vẻ mặt Phong Ngự Niên càng nghiêm trọng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào ống tiêm nhỏ nhắn kia.
Sanh Ca dường như biết được anh đang nghĩ cái gì: “Yên tâm, đây không phải là thuốc độc gì đây, chỉ là khiến thể lực của anh suy yếu trong vòng hai tháng, không đánh thắng được tôi mà thôi, không làm lỡ dở việc quét nhà nấu ăn hàng ngày đâu, lúc tiêm vào cũng chỉ hơi đau mà thôi, hơn nữa hai tháng anh phải tiêm một lần.”
Cô giống như đang tự thuật lại một câu chuyện bình thường không quan trọng hàng ngày vậy.
Nụ cười trên khuôn mặt giống như đang thảo luận xem tối nay ăn gì vậy.
Không chút để ý đến gương mặt Phong Ngự Niên càng ngày càng lạnh lùng, giống như khối băng đông đặc.
Đôi mắt đen của Phong Ngự Niên lóe lên một tia nguy hiểm: “Nếu đã biết không đánh lại tôi, không sợ chọc giận tôi, bây giờ tôi ra tay với cô sao?”
Sanh Ca không thèm để ý khoát khoát tay.
“Bây giờ dưới chân anh là địa bàn của tôi, chỉ cần anh có bất kỳ hành động khác thường nào, toàn bộ vệ sĩ trong tòa nhà này sẽ cùng xông vào, tôi biết anh rất mạnh, có thể một đánh mười, nhưng một đánh hai mươi, ba mươi thì sao?”
Cô ngừng lại một chút, khóe miệng nhếch lên: “Hay là anh thử chút xem?”
Phong Ngự Niên không nói gì.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, tia lửa văng ra khắp nơi, một bước cũng không nhường.
“Một khi thể lực của anh kém đi, bị đánh ngã, tôi sẽ cho người tiêm thuốc vào trong cơ thể anh, đừng quên là, anh đã ký vào bản thỏa thuận rồi, anh phải nghe lời tôi, muốn bị tôi cưỡng chế tiêm hay là anh tự mình làm, quyền lựa chọn này giao cho anh đấy.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT