“Nếu không có tôi, tập đoàn Phong Thị chỉ sợ sau này sẽ đổi thành họ Lâm rồi, bà không cảm ơn tôi thì thôi còn muốn chọc giận tôi sao?”
“Cô có ý gì?”
Giao Phong Thị cho cô chẳng khác nào giao cho người ngoài.
Lý Phi ngây người, lại hiểu ra gì đó, giọng nói dịu dàng: “Lẽ nào… cô muốn tái hôn với con trai tôi sao?”
Nếu tái hôn, cô vẫn được xem là người nhà họ Phong, vậy Phong Thị đương nhiên cũng là của nhà họ Phong rồi.
Ánh mắt Sanh Ca lạnh lẽo, giọng điệu không được xía vào: “Tái hôn là điều không thể, cả đời này cũng không thể nào.”
Dù sao, anh cũng không xứng.
“Vậy rốt cuộc cô muốn làm gì?” Lý Phi khó hiểu.
“Nể mặt ông cụ Phong, phương châm hoạt động của công ty không đổi, tên tập đoàn tôi cũng giữ lại, vẫn để là Tập đoàn Phong Thị, nếu các người có năng lực thì mua lại Phong Thị từ trên tay tôi đi.”
“Điều này…”
Lý Phi ngây người, vừa mới mắng cô bị thiên lôi đánh xuống, không ngờ rõ ràng đã chiếm được Phong Thị nhưng bởi vì ông cụ mà có thể làm đến mức đó.
Sanh Ca phớt lờ vẻ mặt của bà ta, nhìn Tư Vũ đang yên lặng đứng bên cạnh, phân phó: “Cho người đi trấn an đội kỹ sư đang gây sự dưới lầu, ngoài ra, trong vòng hai ngày nhổ hết toàn bộ tai mắt ngầm mà Lâm Hoài Sơ đã sắp trong trong mỗi bộ phận ở công ty đi.”
“Vâng.”
Tư Vũ lập tức lui xuống đi sắp xếp.
Sanh Ca quét một vòng nhìn quanh phòng làm việc của chủ tịch, phân phó vệ sĩ: “Vứt hết toàn bộ tất cả đồ cũ trong phòng làm việc này thay mới cho tôi, bao gồm cả ghế và tranh vẽ trên tường, không giữ lại cái nào cả.”
Vệ sĩ nhanh chóng hành động, dưới ánh mắt kinh ngạc của Lý Phi, bọn họ bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Thứ đầu tiên chính là chiếc ghế mà Lý Phi đang ngồi.
Lý Phi chỉ có thể bị ép đứng dậy.
Nghĩ đến tình cảnh khốn khó của bản thân sau khi mất hết tất cả, bà ta không thể không vứt bỏ dáng vẻ kiêu ngạo của bà chủ nhà giàu và mẹ chồng mà lấy lòng nói với cô.
“Sênh Ca à, dù sao trước kia chúng ta cũng từng có quan hệ mẹ chồng con dâu, cô có thể trả nhà cổ cho tôi không, cô không thể đứng nhìn tôi và Thanh Thanh lưu lạc đầu đường xó chợ chứ?”
Sênh Ca dịu dàng mỉm cười: “Bà muốn đương nhiên là được rồi, lấy tiền mua đi.”
Lý Phi lúng túng nói: “Cô biết mà tiền của tôi bị con khốn Lâm Hoài Sơ lừa mất hết rồi, nào có tiền nữa chứ…”
“Không thể trả không cho bà như thế được, nhưng mà tôi có thể cung cấp cho bà một chỗ ở tốt đấy.”
Lý Phi khó hiểu.
Mặc dù không tin cô thực sự có lòng tốt như vậy nhưng trước mắt ngoại trừ tin tưởng cô, bà ta không còn cách nào.
Sanh Ca dẫn bà ta ra khỏi Phong Thị, trực tiếp đi đến nhà cổ.
“Đây là?” Lý Phi lờ mờ.
Sanh Ca mỉm cười: “Rất nhanh bà sẽ biết được thôi.”
Cô gọi tất cả người giúp việc trong biệt thự đứng thành mấy hàng trên khu đất trống trong vườn hoa.
“Tin tức của Phong Thị, các người đã biết hết rồi nhỉ.”
Đám giúp việc cúi đầu, đưa mắt nhìn nhau.
Sanh Ca tiếp tục nói: “Sau này, Lý Phi và Phong Thanh Thanh không còn là chủ nhân của khu biệt thự này nữa mà là người giúp việc bậc thấp nhất!”
Lời này vừa dứt, đám người hầu bắt đầu thì thầm to nhỏ.
Sắc mặt Lý Phi xanh mét: “Cô, sao cô có thể làm như vậy chứ!”
Sanh Ca phớt lờ ánh mắt lên án của bà ta, tiếp tục phân phó: “Những người đã từng bị bọn họ bắt nạt sau này có thể sai khiến bọn họ làm bất cứ chuyện gì, nếu bọn họ không làm việc theo quy định thì bất cứ lúc nào cũng có thể tố giác với tôi.”
Tiếng ồn ào phía dưới càng to hơn.
Sắc mặt Lý Phi lúc xanh lúc trắng, để cho những người hầu đẳng cấp thấp kia có thể trèo lên đầu bà ta mà tác oai tác quái sao, không bằng giết bà ta còn hơn!”
“Sanh Ca, cô quá đáng lắm rồi đấy!”
Sanh Ca quay đầu chống lại ánh mắt hận không thể giết người của bà ta, cười lạnh nói: “Tôi có thể để cho các người tiếp tục ở lại nhà cổ nhưng tên đời này nào có bữa cơm nào miễn phí chứ, điều này hẳn là bà rất rõ ràng.”
Sự thật như vậy, Lý Phi không còn lời nào để nói, nhưng điều này đối với bà ta mà chính là sự nhục nhã!
Chết cũng không thể nào!
Sanh Ca biết bà ta sẽ không dễ dàng cúi đầu.
“Trước kia bà kiêu ngạo ngang ngược, đắc tội người nhà mẹ đẻ, lần này âm mưu của nhà họ Lâm lại không thể đạt được, đoán chừng trong lòng cũng nghẹn một bụng tức, nếu đến nhờ cậy anh trai Lý Lâu của bà, bà cảm thấy ông ta có bỏ đá xuống giếng khiến tình cảnh của bà còn khốn khổ hơn bây giờ không?”
Bị nói trúng, Lý Phi cắn môi, á khẩu không trả lời được.
“Trừ tôi ra, bà không còn sự lựa chọn nào khác.”
Sanh Ca mỉm cười, tiếp tục nói: “Tôi có thể để cho bà và Phong Thanh Thanh lấy thân phận là người giúp việc mà tiếp tục ở lại ở nhà họ Phong, không lo ăn uống, thậm chí còn có thể trả thù lao bà nên có, đợi bà dành đủ tiền bất cứ lúc nào cũng có thể tìm tôi chuộc lại biệt thự. Muốn ở biệt thự hay là ở dưới hầm cầu, bà tự chọn đi.”
Lý Phi hung hăng nắm chặt lòng bàn tay, dùng sức khiến cả cánh tay run rẩy.
Con trai không biết đã đi đâu rồi, bà ta và con gái không một xu dính túi, nếu ở gần cầu, Thanh Thanh chắc chắn sẽ sụp đổ mất!
Nhưng nếu để cho những người giúp việc này sau này giẫm lên đầu bà ta, Thanh Thanh hẳn cũng không chịu nổi.
Phải chọn thế nào đây…
Bà ta xoắn xuýt rất lâu.
Sanh Ca cũng không vội, cho bà ta đủ thời gian suy nghĩ.
“Được, tôi đồng ý với cô.”
Nhận được đáp án, Sanh Ca mỉm cười nhướng mày nhìn Tiểu Tuệ, người có địa vị cao nhất trong đám giúp việc nữ: “Bắt đầu từ hôm nay, ngôi biệt thự này do cô quản lý, nhớ ký, Lý Phi và Phong Thanh Thanh sau này không còn là chủ nhân của căn biệt thự này nữa, cô không cần phải sợ hãi bọn họ như trước đây nữa.”
Tiểu Tuệ được sủng ái mà lo sợ: “Vâng cô Sanh Ca, sau này ngài chính là chủ nhân duy nhất ở đây!”
Sanh Ca hài lòng gật gật đầu, điện thoại đột nhiên vang lên tin nhắn nhắc nhở.
Sau khi nhìn thấy, đáy mắt cô càng thêm âm trầm, xoay người rời khỏi nhà cổ nhà họ Phong.
Đợi đến khi cô đi rồi, đám giúp việc mới oán hận trừng mắt nhìn Lý Phi.
Lý Phi bị khí thế hừng hực của họ dọa sợ, nuốt nước bọt giải thích: “Đừng tưởng rằng cô ta nói cái gì thì là cái đó, đất dưới chân các người từ đầu đến cuối đều là của nhà họ Phong ta, không bao lâu nữa, ta sẽ lấy lại nó!”
Nếu như trước kia, lời bà ta có thể còn có chút sức uy hiếp nhưng hiện tại đám người đứng trước mặt bà ta, sớm đã khó chịu bà ta rất lâu rồi, sao có thể bỏ qua cơ hội thu thập bà ta chứ.
Tiểu Tuệ cười lạnh nói: “Đợi bà thực sự có thể lấy lại rồi hẵng nói, ít nhất hiện tại, bà phải nghe theo chúng tôi!”
Một nhóm người bắt lấy Lý Phi muốn kéo bà ta đi.
“Các người muốn làm gì! Muốn làm phản hả!” Lý Phi hoảng sợ, liều mạng giãy dụa.
Tiểu Tuệ giải thích: “Ngại quá bà chủ, chỉ có chủ nhân mới có tư cách ở trong phòng ngủ, bây giờ thân phận của bà là người hầu cấp thấp nhất, chỉ xứng ngủ ở tầng hầm thôi.”
Tầng hầm vừa bẩn vừa lộn xộn vừa lạnh lẽo, không có điều hòa cũng không có máy sưởi, ngay cả giường cũng không có, sao có thể ngủ được chứ!
“Tôi không muốn! Các người buông tôi ra!”
Nhưng sức lực của bà ta căn bản không đọ nổi sức lực của những người giúp việc làm việc quanh năm, cứng rắn bị kéo xuống tầng hầm ngầm.
Tiểu Tuệ còn nói, nếu bà ta không nghe lời thì không cho ăn cơm, lúc nào nghe lời mới thả ra.
Đám người nghe thấy Lý Phi không ngừng đập cửa tầng hầm, không ngừng kêu gào, trong lòng vô cùng thống khoái.
Có người đột nhiên nhớ tới còn thiếu gì đó: “Phong Thanh Thanh vẫn còn đang ngủ ở trong phòng tầng hai, bây giờ chúng ta đi thức cô ta dậy! Trước kia cô ta thích nhất là đánh mắng chúng ta, giờ chúng ta cũng để cô ta nếm thử mùi vị bị bắt nạt, bị làm nhục!”
“Được! Đi tìm Phong Thanh Thanh! Trừng trị cô ta một trận!”
Đám người hô to thay đổi trận địa, giống như vui vẻ giải tỏa áp lực đã lâu vậy.
Buổi chiều.
Phong Ngự Niên kéo theo vết thương ở thắt lưng vẫn chưa lành của mình, cuối cùng cũng hoàn toàn thoát khỏi sự truy sát của đám người kia, thành công đến thành phố Phương.
Suốt mấy ngày liên tiếp tìm người chẳng phân biệt ngày đêm, trốn tránh, gặp mưa gió và bị thương, sắc mặt anh đã trở nên trắng bệch.
Khác với khuôn mặt tuấn tú đẹp trai trước đây, vẻ nhợt nhạt này lại khiến anh thêm yêu mị.
Sau khi trở về thành phố Phương, chuyện đầu tiên là anh trở về chỗ ở tắm nước nóng, thay một bộ tay trang sạch sẽ, cả người lần nữa trở nên ngạo nghễ vô song.
Bởi vì ở trong núi điện thoại không bắt được tín hiệu, để tránh hết pin nên anh đã lựa chọn tắt máy.
Ai biết vừa mở máy, tin nhắn gửi đến máy đã trực tiếp bùng nổ.
Tất cả đều là của anh Triết.
Anh gọi lại, điện thoại ngay lập tức được kết nối.
“Anh Phong Niên, cuối cùng anh cũng nghe máy rồi! Nếu còn không trở về thành phố Phương nữa em cho rằng anh đã chết rồi đấy!”
Phong Ngự Niên nhíu mày: “Sao thế?”
“Anh nhanh trở về Phong Thị đi! Xảy ra chuyện lớn rồi!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT