Hai mắt Mạch Chúc lấp lánh đầy vui vẻ, cảm nhận vị thịt ngọt ngọt thơm thơm trong miệng, lập tức muốn học hỏi.
Hàn Băng móc từ trong tay áo ra một gói gia vị nhỏ, vứt cho Mạch Chúc.
"Đây là gia vị hỗn hợp, bao gồm nghệ, muối, đường, tiêu, ớt mịn..."
Mạch Chúc một bên cẩn thận mở gói gia vị đó ra, một bên yên lặng ghi nhớ những gia vị mà Hàn Băng nói, gật gật đầu.
"... trong lúc nướng thì nên trộn đều gia vị với nước vừa đủ, cứ nửa khắc thì lại quét lên bề mặt đồ nướng một lần, đến lúc cuối cùng thì quét lên một lớp dầu hoặc mỡ là được."
"Ta biết rồi cảm ơn ngươi nhiều nha huynh đệ!" Mạch Chúc cất gói gia vị cẩn thận trong vạt áo ngực, tiếp tục xử lý nốt cái đùi thỏ trong tay đầy thỏa mãn.
"Tay nghề của ngươi tuyệt vời như vậy hèn chi linh thú sẽ đi theo ngươi, nếu là ta, ta cũng sẽ theo ngươi ngay! Tiếc là không được rồi!"
Mạch Chúc để gọn đống xương lại một chỗ, lấy tay áo lau miệng đầy dầu mỡ của mình cười tươi.
"Cảm ơn vì bữa ăn nhé! Sau này nếu đến Phong Dương thành hãy đến thăm ta nhé! Đây, đưa ngươi thẻ thành cùng lệnh bài chỗ ta!"
Mạch Chúc đưa cho Hàn Băng hai tấm thẻ kỳ quái rồi luyến tiếc nhìn cục bông kia, sau đó đứng dậy về chỗ ngồi cùng Tầm Niệm.
Hàn Băng thu hai tấm thẻ vào trữ nạp giới, nghĩ rằng sau này có lẽ sẽ cần đến chúng.
"Ca ca!"
Hàn Băng quay sang nhìn Nam Thiên Sang, ý muốn hỏi "sao thế".
"Hình như đệ vừa nhìn thấy đằng kia động đậy!"
Theo hướng Nam Thiên Sang chỉ, Hàn Băng nhìn thấy một ngọn núi cao vút, giữa lưng núi đầy đá lô nhô sắc nhọn, nhìn qua vô cùng nguy hiểm.
Tất cả mọi người đều đồng loạt đứng dậy, theo hướng nhọn núi mà đi, Hàn Băng cũng trèo lên ngựa, giữ khoảng cách đi theo sau bọn họ.
"Ca ca, tại sao họ lại đi tới nơi đó? Nhìn thật đáng sợ!"
"Rồi đệ sẽ biết thôi!"
Di chuyển tầm hai khắc, cuối cùng cũng nhìn rõ ngọn núi trước mặt. Ngọn núi rất cao, độ dốc càng không phải bàn, đựng đứng thẳng tắp, những hòn đá nhô ra cũng đều nhọn hoắt, nếu vô tình rơi vào, chính là một đi không bao giờ trở lại!
"Ngọn núi này có tên là núi Tử Thần! Đơn giản vì nơi này có rất ít người vượt qua được, đều bỏ mạng tại nơi này!" Mạch Chúc đi đến bên cạnh nàng, nhỏ giọng giải thích.
"Cứ hai năm một lần, trên đỉnh núi Tử Thần sẽ liên tục mọc ra kỳ trân dị thảo, vô số những loại cây quý hiếm khó cầu! Chỉ cần một gốc thảo dược đó cũng đủ để sống cả đời an nhàn sung sướng!"
Hàn Băng gật đầu tỏ ý đã hiểu, nhìn những người tham gia nơi này, không dưới một trăm người, liệu có bao nhiêu người sống sót trở về đây?
"Ngươi tới đây vì chúng sao?" Hàn Băng nghiêng đầu nhìn Mạch Chúc hỏi.
"Hả? Không, ta chỉ tiện đường qua đây, nên nán lại nhìn xem mà thôi! Ta không phải kiểu người ham tiền mà bán mạng như họ!"
Mạch Chúc lắc đầu phủ nhận, đứng khoanh tay dựa vào thân cây ngay đó nhìn những kẻ mạo hiểm kia rồi lại nhìn nàng.
"Vậy còn ngươi thì sao? Ngươi đến đây vì chỗ thảo dược kia sao?"
"Ta như ngươi thôi, thấy mọi người tụ tập liền đến xem có chuyện bát quái gì!"
"Ha ha, huynh đệ, ta kết ngươi rồi đấy! Mau xuống ngựa và cột chắc chúng lại đi!" Mạch Chúc vỗ vỗ đầu tuấn mã của Hàn Băng nghiêm túc nói.
"Thảo dược đó không chỉ thu hút nhân loại, ngay cả những linh thú cũng sẽ bị thu hút, nếu cứ ở nơi này mãi sẽ bị linh thú tấn công, nếu ngươi muốn xem kịch bát quái thì phải tìm nơi ẩn nấp đã!"
Hàn Băng gật đầu hiểu ý, sau đó buộc chắc con ngựa của mình cùng con lừa của Nam Thiên Sang lại một chỗ, túm cổ áo của Nam Thiên Sang nhún một cái, cả hai đã an vị trên một cành cây to của gốc đại thụ ngay đó.
Mạch Chúc nhìn nàng một cái, cũng nhún người nhảy lên cây bên cạnh, lấy kiếm chém bớt cành lá rậm rạp, mở ra cho bản thân một tầm nhìn mới. Tầm Niệm tất nhiên sẽ ở ngay bên cạnh nàng, nhưng chỉ nhắm mắt dưỡng thần.
Bên dưới những kẻ mạo hiểm bắt đầu tìm cách leo lên trên núi Tử Thần. Người thì dùng khinh công, người thì bắt đầu ngưng thần triệu hồi giấy khế ước.
Vô số ánh sáng dần được ngưng kết và tạo ra, những tờ giấy khế ước trôi nổi trên không trung, sau đó là những linh thú kỳ lạ theo ánh sáng mà xuất hiện.
Mỗi khi linh thú khế ước được triệu hồi thành công đều mang theo khí thế ngất trời cùng tiếng gầm vang dội mà đến.
Nam Thiên Sang nhìn cảnh tượng đồ sộ trước mắt trong lòng càng mong muốn trở lên mạnh mẽ hơn nữa!
Sau khi tất cả triệu hồi được linh thú khế ước rồi thì trên đỉnh núi bắt đầu phát ra đủ loại ánh sáng đẹp đẽ cùng mùi hương thơm ngát, theo gió bay đi bốn phương tám hướng.
Ngửi vào hương thơm ấy, tinh thần liền trở lên nhẹ nhàng thoải mái, mọi mệt mỏi cũng tan biến dần đi.
Hàn Băng cảm nhận mùi hương trong không khí và đoán xem nơi đó bao gồm những loại thảo dược nào rồi khẽ mỉm cười, quay sang Nam Thiên Sang dạy.
"Đệ thử cảm nhận xem, có những loại thảo dược gì trên kia!"
Nam Thiên Sang gật gật đầu sau đó tập trung lại, cảm nhận từ mùi hương đến quan sát ánh sáng phát ra trên đỉnh núi kia, chậm rãi đọc ra tên thảo dược.
"Gia Tinh Thảo, công dụng phụ trợ gia tăng nội lực. Mộc Huyết Dương, công dụng bổ máu hồi máu. Tra Huế hoa, công dụng giữ dung nhan tăng tuổi thọ..."
Hàn Băng nghe rồi gật đầu, trong lòng cảm thấy vui vì Nam Thiên Sang học tốt và chăm chỉ như vậy.
Tưởng chừng Gia Tinh Thảo chỉ phụ trợ tăng nội lực đơn giản như vậy nhưng khi kết hợp lại với Thiên Tinh Hoa, Quỷ Hoàng Quả, Sa Quỳnh Xà và Huyết Liên liền có thể tăng mười năm nội công!
Từ phía xa nhanh chóng truyền đến gầm rú rung động mặt đất, vô số tiếng bước chân nặng nề giẫm trên mặt đất, theo phương hướng núi Tử Thần mà tiến tới.
Rất nhiều loại linh thú theo bốn phương tám hướng mà tụ hội về, dường như cực kỳ mê muội hương thơm kia, đờ đẫn mà đến.
Mà trên đỉnh núi Tử Thần, những loại thảo dược xanh mơn mởn thi nhau trưởng thành mà lớn lên, lấy mắt thường có thể thấy bọn chúng phát triển như vũ bão!
Thậm trí có một vài loại thảo dược mọc hẳn trên vách núi treo leo đầy đá cứng, nở rộ khoe sắc dụ dỗ những tín đồ của chính nó.
Những kẻ mạo hiểm có linh thú khế ước là linh thú phi hành đều nhanh chóng bay lên, tìm cơ hội đáp xuống đỉnh núi.
Đọc truyện vui vẻ nha các đọc giả của tui, chúc các cậu một ngày tràn đầy năng lượng và may mắn! 🍀🍀🍀
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT