Vào Thanh Vương, dù bạn có buôn bán ma túy, thuốc phiện, thuốc lắc hay cả mua súng hoặc tệ hơn là giết người đi chăng nữa, cũng sẽ không bị công an bắt vào tù! Vì thế nên nơi này còn là nơi tập hợp của những thành phần khủng bố và nguy hiểm, mỗi một người trong đây đều không dễ chọc, kể cả là nhân viên phục vụ!
Ánh đèn nhấp nháy, tiếng nhạc sập sình, các vũ công người mẫu trên sân khấu thi nhau khoe cơ thể xinh đẹp thon gọn của mình, tỏa ra nét đẹp quyến rũ nhằm thu hút ánh mắt của bọn đàn ông phía dưới.
Có một vài cô nàng bạo dạn, tháo luôn cả áo ngực vứt xuống khiến mọi người nhốn nháo, nhiều người đàn ông chảy nước miếng, thậm chí là chảy máu mũi rồi điên cuồng la hét, ủng hộ cởi luôn cả chiếc quần hình tam giác còn lại.
Nhiều cặp đôi "yêu đương" ở bên dưới hôn hít, sờ soạng nhau không thèm để ý xung quanh. Thậm chí, có vài cặp đôi không chờ đến lúc vào phòng, liền làm trên ghế sô pha giữa sảnh dẫn đến nhiều người chậc lưỡi hít hà. Cô gái bị mọi người nhìn cũng không có vẻ gì là xấu hổ, tiếng rên càng lúc càng to khiến tiểu đệ đệ của bọn đàn ông xung quanh dần ngóc đầu dậy.
Ánh mắt màu đen tràn đầy lạnh lùng và cơ trí khẽ quan sát xung quanh, như tìm kiếm một ai đó. Đôi môi đỏ căng mọng nhẹ nhấc lên vài độ tạo ra một nụ cười như có như không.
Từ ngoài cửa chậm rãi tiến vào một nhóm người. Người đi đầu là một người đàn ông khoảng 30 tuổi. Trên người anh ta tỏa ra khí chất lạnh lẽo khó gần, kết hợp với đó là một khuôn mặt lạnh lùng đầy sát khí khiến không ai dám đến gần.
Theo sau anh ta là sáu người đàn ông cao to lực lưỡng, toàn thân toát ra hơi thở tử vong, cho biết họ không phải kẻ dễ bị đùa giỡn.
Cô gái nhỏ nhắn ngồi trong góc tối khẽ đứng dậy, nhẹ mỉm cười đi về phía họ.
Cô gái nhỏ nhắn bước đi có phần hơi loạng choạng, nghiêng nghiêng đổ đổ như say rượu đi về phía trước. Khi khoảng cách của nhóm người và cô gái được kéo gần lại với nhau thì một việc bất ngờ xảy ra!
"Tạch! Tạch! Tạch!..."
Tất cả đèn điện trong phòng lần lượt tắt đi, nhưng lạ là tiếng nhạc vẫn sập sình như cũ, vẫn theo những chiếc loa không ngừng phát ra, những tay trống tay đàn như không có việc gì vẫn tiếp tục công việc của mình khiến mọi người nghi hoặc không thôi.
"Hôm nay chúng tôi sẽ đem đấu giá một món đồ vô cùng thú vị, mong mọi người nhiệt tình đón tiếp." Tiếng nói trầm ấm dịu dàng bỗng vang lên khiến mọi người khẽ giật mình nhưng ngay sau đó, tiếng la hét liền liên tục vang lên.
Những tiếng cổ vũ không ngừng được phát ra khiến căn phòng như sôi trào lên.
Cô gái nhỏ nhắn vẫn như cũ đi về phía trước không ngừng lại, nghiêng ngả đi qua nhóm người vừa bước vào. Tay đặt trên nắm cửa khẽ quay đầu, nhìn bảy người vẫn đi chậm rãi bình thường kia nhẹ cười, dùng sức khéo cánh cửa, đi ra bên ngoài.
"Aaaaaaáa.... giết người..." không biết ai là người đầu tiên hét lên nhưng sau tiếng hét đó mọi người liền nhốn nháo, xô đẩy nhau chạy ra ngoài.
Đi ra khỏi Thanh Vương, tiếng chuông điện thoại của cô liền reo lên.
"Alo."
"Alo, Tiểu Băng, em xong nhiệm vụ chưa? Mau về nhà nào, anh có bất ngờ dành cho em!" Bên trong điện thoại truyền ra tiếng một người con trai, giọng nói vô cùng nhẹ nhàng, dịu dàng.
"Được ạ, em về ngay." Hàn Băng giọng nói như dịu hơn, nhẹ trả lời. Trong ánh mắt lạnh lùng hiện lên ý cười nhỏ khó phát hiện.
Ngồi trong xe, Hàn Băng tò mò nghi hoặc tự hỏi món quà mà người vừa gọi cho cô_Tiêu Lý chuẩn bị cho mình rốt cuộc sẽ là gì?!
........................
Mang theo tâm tình chờ mong về đến nhà, Hàn Băng vui vẻ mở cửa bước vào. Trong nhà tối vô cùng, rất khó để có thể nhìn thấy mọi thứ, Hàn Băng dựa theo trí nhớ đi đến cạnh tường mò mẫn công tắc bật đèn.
Tạch!
Lúc đèn bật lên cũng là lúc một tấm lưới từ trên đầu rơi xuống, bao trùm lấy Hàn Băng.
Hàn Băng bất ngờ, nghiêng người ra đằng sau một cái liền tránh thoát tấm lưới kia. Nhưng không để cô kịp thở một hơi, vô số kim châm màu đen nhanh chóng bắn về phía cô, không những vậy, vô số tấm lưới từ trên trần nhà tiếp tục chụp xuống khiến Hàn Băng chật vật né tránh.
Chuyện gì đang xảy ra thế này?! Chẳng lẽ.... Không thể nào!
Hàn Băng vừa tránh né vừa phân tích tình hình hiện tại mà trong lòng kinh hãi không thôi.
Đúng lúc này, Hàn Băng dường như giẫm phải một loại chất nhớt gì đó dưới sàn nhà khiến cô không thể nào nhấc chân lên được. Cùng lúc đó, 3 cây ngân châm liền hướng cô bay tới, dưới tình hình này, Hàn Băng rất nhanh tay cởi bỏ chiếc áo khoác trên người, xoay vòng mấy cái trước mặt liền thu hết ngân châm vào áo của mình.