"Chuyện này..." Hai huynh đệ họ Lý nhìn nhau, không biết nên làm như thế nào. Tiền bọn họ sắp tiêu hết rồi, làm sao có thể trả đủ được.

"Đương gia..."

"Ta không nghe bất cứ một lời biện hộ nào! Muốn sống muốn chết, tất cả nằm trong sự lựa chọn của các ngươi! Ta cho các ngươi thời gian một phút để suy nghĩ, sau một phút không đưa ra số vàng tiền đó, ta lập tức mang các ngươi đi cho chó ăn!"

Triệu Sơn lập tức ngắt lời bọn họ, không nghe thêm bất kì câu giải thích hay cầu xin nào.

Thời gian thoáng đã trôi qua, một phút rất nhanh đã hết mà hai huynh đệ kia vẫn im như thóc chết. Triệu Sơn hất cằm ra hiệu cho mấy tên gia đinh đang giữ họ. Gia đinh hiểu ý, lập tức bắt đầu kéo họ lên chuẩn bị mang đi ra ngoài.

"Aaaa, đương gia, ta giao, ta giao!"

Sau đó, Triệu Sơn để cho vài tên gia đinh theo hắn vào, khiêng những rương tiền ra bên ngoài.

Tất cả là bốn trăm lượng vàng, không hơn không ít.

Triệu Sơn mặc dù tức giận nhưng cũng không làm gì họ, bảo người thả hai người ra, cho họ rời đi.

"Khoan đã!"

Lúc này, Hàn Băng im lặng cả buổi liền lên tiếp. Hai huynh đệ Lý giật thót tim, nhìn về phía phát ra giọng nói, là một tiểu tử?!

"Ngươi là ai? Có quyền gì mà nói ở đây!" Lý Cường chỉ tay vào Hàn Băng quát.

Triệu Sơn nhíu mày, giữ tay hắn gằm giọng.

"Hắn là tiểu đệ của ta!"

Lý Cường kêu đau oai oái, vẻ mặt nhăn nhó vô cùng xấu xí.

Triệu Sơn hừ một tiếng, hất mạnh tay Lý Cường làm hắn ngã chổng võ trên mặt đất, sau đó quay qua nhìn Hàn Băng ý là có thể nói tiếp.

Hàn Băng gật đầu, bước lên hai bước, ngồi xổm xuống trước mặt Lý Cường.

"Nhìn thẳng mắt ta!"

Lý Cường theo lời nàng nhìn vào hai mắt nàng, khó hiểu.

"Các ngươi vẫn còn giấu quỹ riêng đúng không?"

Lý Cường bỗng hoảng hốt, hai mắt chớp chớp, lại vờ bình tĩnh lại, định mở miệng trả lời.

"Ngươi giấu ở đâu?"

"Ta không giấu!"

"Đại sảnh? Tiểu viện? Trong phòng ngủ? Phòng sách?"

Lý Cường càng lúc càng hốt hoảng, khi nghe đúng nơi nàng đọc, con ngươi có chút co rút lại.

"Ra là trong phòng sách. Nơi nào trong phòng sách? Kệ sách? Hộp sách? Tường âm? Dưới đất?"

Lý Cường lúc này thực sự hoảng rồi! Hắn không hề nói câu nào nhưng đối phương lại đoán đúng hết thảy! Đây có phải con người không vậy?

"Tường âm nằm ở hướng nào? Hướng nam? Hướng đông? Hướng tây? Hay hướng bắc?"

"Không! Không! Ta không biết! Ta không biết gì hết!"

Lý Cường ôm đầu vừa lắc vừa la hét, cảm giác giống như gặp ma vậy. Mặt hắn tái mét đầy hoảng sợ, mọi người nhìn hắn phản ứng mạnh mẽ cũng rất bất ngờ.

Không phải chỉ là những câu hỏi đơn giản thôi sao? Sao lại hóa thành người điên như vậy chứ?

Lý Thắng nghe những câu hỏi của Hàn Băng mà tim đập như đánh trống, theo từng câu hỏi mà toàn thân hắn cũng ớn lạnh theo, sợ hãi nhìn em trai mình đang gào thét.

Sau khi có được đáp án mình cần, Hàn Băng phủi tà áo đứng dậy.

"Trong phòng sách, bức tường phía tây có một lỗ tường âm. Bên trong có lẽ vẫn còn một ít tiền."

Triệu Sơn nhìn Mạc La một cái, Mạc La hiểu ý gật đầu rời đi. Rất nhanh sau đó liền mang một tay nải gồm vàng bạc châu báu, trang sức đắt tiền cùng rất nhiều ngân phiếu đi đến.

Lý Thắng nhìn thấy tay nải đó, điên cuồng chạy đến muốn ôm vào lòng.

"Đó là đồ của ta! Của ta! Các ngươi không được động vào! Trả cho ta!"

May là hai gia đinh nhanh chóng giữ chặt hắn lại, không cho hắn lao đến cướp.

"Giỏi lắm! Vẫn còn lừa dối người khác! Người đâu! Tháo bỏ y phục cùng trang sức của hai người này ra, mang đến chợ nô lệ bán!"

"Không! Thả ta ra! Đương gia, hãy tha cho ta, đừng mà!"

Tiếng gào thét nhanh chóng vang xa, mọi người tụ tập bàn tán cuối cùng cũng hiểu ra vấn đề, bắt đầu quay lại chỉ trích huynh đệ họ Lý, khen Triệu Sơn anh minh quyết đoán, làm việc công bằng...

Nhóm Triệu Sơn cũng rất bất ngờ, họ không biết rằng hai người kia lại còn có thể giấu nhiều tiền như vậy! Trong lòng bọn hắn, Hàn Băng đã đi lên một bậc trở thành thần rồi!

Triệu Sơn cho người mang tài sản về Triệu Cư Bảo, sau đó cắt cử và chỉ định người thay thế chức vụ tạm thời, trông coi cửa tiệm rồi tiếp tục dời đi.

Đêm qua sau khi làm theo cách của Hàn Băng chỉ, hắn đã tìm ra được ba cửa tiệm đang biến thủ tiền chung thành tiền riêng. Vậy nên hôm nay hắn cần phải thanh lý môn hộ.

.......................

"Khàaaaa.... Thật sảng khoái!" Chu Hồng uống cạn ly rượu, than một tiếng.

"Đúng, quả thật là quá sảng khoái!"

Tám người ngồi trên một bàn tròn, vừa ăn uống vừa ngắm trăng vừa thưởng rượu.

"Thật may mắn, nhờ có Tiểu Phong mà hôm nay chúng ta mới có thể biết được những kẻ ăn cháo đá bát đó!"

"Tiểu Phong, cảm ơn đệ nhiều lắm! Số tiền này đến thật đúng lúc mà!"

Triệu Sơn tự rót rượu rồi uống một phát hết, lại tự rót thêm.

Nam Thiên Sang im lặng ngồi ăn đồ ăn gần cạnh mình. Hàn Băng ngồi nhìn hắn, lấy một đôi đũa sạch khác gắp cho hắn những món xa hơn.

"À, đây là đồ đệ của đệ đúng không?! Nào, mau gọi một tiếng thúc thúc xem nào!" Triệu Sơn nhìn Nam Thiên Sang cười vui vẻ.

"... Thúc thúc." Nam Thiên Sang ngập ngừng, nhìn Hàn Băng sau đó lại nhìn Triệu Sơn, mấp máy môi.

"Ha ha, tốt! Đây là đứa cháu đầu tiên của ta! Phải có thưởng chứ đúng không? Nào nào, lại đây, thúc thúc cho ngươi quà gặp mặt!"

Nam Thiên Sang đặt đũa đứng dậy, chậm chạp bước tới trước mặt Triệu Sơn. Triệu Sơn từ trong áo lấy ra một hộp gấm, giữ tay hắn rồi đặt chiếc hộp vào.

"Đây là quà gặp mặt của thúc thúc cho ngươi! Ngoan nhé, mau lớn lên nhé!" Triệu Sơn ha hả cười vỗ vai Nam Thiên Sang.

Nam Thiên Sang nhìn chiếc hộp trong tay, lại nhìn Hàn Băng đang cười nhẹ nhìn hai người, khuôn mặt có chút đỏ lên.

Lần đầu hắn có người tặng quà! Không ngờ cảm giác lại tuyệt vời đến vậy!

Nam Thiên Sang luống cuống tay chân, móc từ bên hông ra một lọ gốm sứ, cẩn thận đưa cho Triệu Sơn.

"Thúc thúc... quà.. quà đáp lễ gặp mặt ạ!"

Triệu Sơn cũng có chút bất ngờ, cầm lấy lọ gốm đó rồi lại vỗ vai hắn hai cái, nói "tốt!"

"Tiểu tử, ta cũng có quà gặp mặt cho ngươi nè! Mau qua đây!"

"Ta cũng có! Mau ăn chóng lớn nhé!"

"Quà của ta đây nè! Qua đây qua đây!"

Nam Thiên Sang đi khắp một vòng rồi về lại chỗ ngồi, trên người ôm đầy là những hộp quà to nhỏ khác nhau, mặt mày vui vẻ, cười tươi như hoa. Hắn cũng đáp lễ lại mỗi người một lọ gốm sứ nhỏ hắn mang theo, cũng gọi là có qua có lại.

"Hửm? Đây là thuốc gì? Sao lại nhìn quen mắt đến như vậy?" Kha Vũ tò mò đổ một viên thuốc trong lọ ra.

"Hả? Cái gì cơ? Là thuốc chứ không phải kẹo à?" Tư Gia Lâm ngồi bên cạnh nghiêng đầu qua hỏi lại.

Mọi người tháng mới may mắn và vui vẻ nha! 🍀🍀🍀

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play