Lộ Ngọc vẫn luôn ở tại trong phủ chăm sóc cho Hàn Hải Nguyên cùng an ủi Hàn Ân Ý, sau đó âm thầm chờ đợi tin tức của Vô Cố Sinh báo lại, nhưng chờ đợi ngày qua ngày lại cũng không thấy người đâu.
Thời gian cấm túc qua được một tuần, mọi thứ trong phủ cũng ổn định lại như bình thường, Hàn Hải Nguyên mặc dù bị ăn roi nhưng nhờ có kim sang diệu dược cùng các loại thảo dược quý hiếm mà hiện tại đã khôi phục được một nửa thương thế, có thể đi lại một lúc.
Hàn Ân Ý do được mẫu thân cùng ca ca, đệ đệ an ủi dỗ dành nên cũng tìm lại được thần thái vốn có, ngoan ngoãn ở yên trong phòng không bước ra khỏi cửa, nhưng những ngày luyện tập đánh đàn dần dần ít đi, thậm chí ngay cả thời gian chạm vào dây đàn cũng giảm mạnh.
Mỗi một lần ả chạm vào dây đàn là những đầu ngón tay lại nhói lên, mặc dù đã được điều trị khỏi hẳn rồi nhưng không hiểu tại sao, những cảm giác đau đớn cùng hoảng sợ đó đều sẽ ào ào hiện về như thác nước, khiến trái tim ả run rẩy sợ hãi, theo bản năng mà kháng cự lại việc đánh đàn.
Mọi người không ai nhận ra chuyện đó, chỉ nghĩ nhị tiểu thư sau vụ đánh đàn lần trước, đầu ngón tay bị chảy máu đến giờ vẫn đau nên không tiện chạm vào đàn. Hàn Ân Ý cũng không muốn người khác nhìn thấy được nhược điểm của bản thân, cứ vậy mà im ỉm giấu đi, ngay cả Lộ Ngọc cùng Hàn Trịnh cũng không dám kể.
Vào ngày thứ mười năm khi Tể tướng phủ bị cấm túc, Hàn Ân Ý nghe theo lời nha hoàn đi dạo bên trong phủ, lại nhận được thánh chỉ của hoàng đế, nội dung là trưởng công chúa muốn mở hội đố hoa đầu hạ, cần người đánh đàn, lại chỉ đích danh nhị tiểu thư Hàn gia đến tham dự, hoàng đế niệm tình, để nàng ta lấy công chuộc tội, đặc xá miễn cho cấm túc ngày hôm đó, để nàng ta có thể đi dự tiệc vào ba ngày sau.
Hàn Ân Ý vừa mừng vừa lo, dùng thời gian ba ngày không ngừng luyện đàn, nhưng mỗi khi chạm vào dây đàn, ả ta lại thấy cực kỳ sợ hãi, cuối cùng đến ngày cuối cùng, mới miễn cưỡng lấy lại phong thái của ngày xưa.
Ngày yến tiệc diễn ra, Lộ Ngọc tỉ mỉ chăm chút cho nữ nhi, trong lòng ngập tràn sự tự hào cùng kiêu ngạo. Hàn Trịnh vẫn bị cấm túc trong phủ, không thể đi theo liền cẩn thận dặn dò nô tỳ bên cạnh muội muội, cuối cùng đứng ở trước cửa cổng nhìn ả ta leo lên xe ngựa rời đi, mới thở dài một hơi lưu luyến quay người trở lại.
.......................
Khi Hàn Ân Ý đến khuôn viên yến tiệc, vô số ánh mắt chiếu thẳng về phía ả ta, chỉ là trước đây là ánh mắt hâm mộ ghen tỵ si mê, còn hiện tại đều là chán ghét khinh bỉ cùng thương hại.
Sự đối lập này khiến trong lòng Hàn Ân Ý như muốn phát điên lên mà gào thét, muốn mặc kệ tất cả mà xoay người bỏ về nhưng cuối cùng vẫn nhẫn nhịn mà ở lại.
Mặc dù bây giờ ả ta đang thất thế, bị rơi đài nhưng danh hiệu Thiên Nữ vẫn còn đó, vẫn là nhị tiểu thư Tể tướng phủ tiếng tăm đồn xa, chỉ cần ngày hôm nay thể hiện tốt, chắc chắn sẽ lật ngược được thế cờ thua thiệt trước đó.
Trưởng công chúa Hưng Mị Lung là tỷ tỷ ruột của hoàng thượng, trước kia có một phò mã là một vị quan thanh liêm chính trực được nhiều người yêu mến, nhưng số mệnh không dài, chỉ mới hơn ba mươi đã bệnh nặng rồi qua đời, để lại trưởng công chúa một mình ở lại thế gian. Bởi vì hai người không có con nên hoàng thượng thương lòng, để cho Hưng Mị Lung nhận một trong những đứa con của mình làm con nuôi.
Trưởng công chúa Hưng Mị Lung vô cùng cảm động, quyết định nhận tam công chúa Hưng Diệu Nhi do Tả quý phi sinh ra làm nghĩa nữ.
Hàn Ân Ý được đặc cách xuất phủ trước kỳ hạn cấm túc cũng là nhờ vị tam công chúa này năn nỉ cầu xin Hưng Mị Lung cùng phụ hoàng.
Bất quá, Hàn Ân Ý ngược lại cũng chẳng có chút cảm xúc biết ơn nào, ngược lại còn oán giận Hưng Diệu Nhi xen vào chuyện người khác, khiến ả ta phải động vào dây đàn, thứ mà bây giờ ả kỳ thị tránh né nhất.
"Tiểu nữ ra mắt trưởng công chúa cùng tam công chúa, trưởng công chúa cát tường, tam công chúa an khang." Hàn Ân Ý phúc thân hành lễ, quy củ tiêu chuẩn không bắt bẻ đâu được.
"Ân Ý mau đứng lên đi." Hưng Diệu Nhi hoàn toàn coi Hàn Ân Ý là bạn tốt, thấy ả hành lễ liền nhanh chân bước lên đỡ.
Trưởng công chúa là người khôn khéo, sống trong thâm cung nhiều năm, cũng đã gặp Hàn Ân Ý nhiều lần, bất quá lần này gặp mặt, đã mơ hồ nhìn ra tâm tính bực bội, không cam lòng cùng oán giận của ả.
Ngoài mặt trưởng công chúa không chút thay đổi, trong lòng lại thầm lắc đầu tiếc hận, một tiểu cô nương tài sắc như vậy mà...
"Đứng lên đi." Hưng Mị Lung nhàn nhạt giơ tay, giọng nói không nóng không lạnh.
"Tạ trưởng công chúa." Hàn Ân Ý nghe được đối phương miễn lễ mới chậm rãi đứng thẳng người lại, quay sang nở một nụ cười ôn hòa với Hưng Diệu Nhi.
"Nghĩa mẫu, ta mang Ân Ý đi dạo xung quanh một chút nha!" Hưng Diệu Nhi chớp chớp mắt với trưởng công chúa, sau khi nhận được cái gật đầu từ phía nghĩa mẫu liền nhanh chóng kéo Hàn Ân Ý đi về một hướng khác.
Khi đi đến một nơi vắng người, Hưng Diệu Nhi nhìn thấy xung quanh không còn ai nữa liền mím môi quan tâm. "Ân Ý, chuyện hôm đó trên thuyền hoa ta tin tưởng ngươi không phải cố ý, ngươi cũng đừng vì những lời đồn đại bên ngoài mà phiền lòng."
"Tạ công chúa quan tâm cùng tin tưởng, Ý Nhi sẽ cố gắng thật tốt." Hàn Ân Ý hạ mắt trả lời.
"Ngươi đừng lo lắng, xíu nữa ngươi chỉ cần lên đàn một khúc đơn giản nhẹ nhàng, lấy lại phong độ ngày xưa, mọi người chắc chắn sẽ không dám dị nghị ý kiến gì đâu!" Đây là do Hưng Diệu Nhi cố ý cho người sắp xếp, thật lòng muốn giúp đỡ ả ta lấy lại phong quang ngày xưa.
"Vâng." Hàn Ân Ý thầm oán hận trong lòng, ngoài mặt lại mỉm cười cảm kích.
Con người là một loại sinh vật rất khó hiểu, khi bản thân mình làm được thì lại mong ngóng sự trợ giúp từ người khác. Đến khi bản thân không còn làm tốt chuyện đó, người khác có lòng tốt muốn vươn tay giúp đỡ lại oán hận ghét bỏ.
Hưng Diệu Nhi cảm thấy Hàn Ân Ý hôm nay có chút khác lạ, nhưng chỉ nghĩ ả ta buồn trong lòng chuyện trên thuyền hoa lần trước, không suy nghĩ quá nhiều, sau khi tâm sự an ủi vài câu, hai người sóng vai trở lại trung tâm yến tiệc.
Đợi khi mọi người đến dự đông đủ, Hưng Mị Lung đứng lên nói vài câu bắt đầu, sau đó liền nhường chỗ lại cho những người trẻ tuổi thể hiện, mỗi người hái một bông hoa đi dạo xung quanh, thấy ai hợp mắt hoặc thích ai thì có thể tặng hoa cho người đó, người nào được nhiều hoa nhất sẽ là người thắng cuộc, phần thưởng là một bức tranh thủy mặc từ thời kiến quốc vô cùng quý giá.
Hàn Ân Ý không dời đi cùng mọi người, chuyển qua ngồi bên dưới trưởng công chúa, ngón tay run rẩy sờ lên dây đàn, lại cố hít sâu một hơi ép nỗi sợ xuống, từng âm tinh tinh tang tang vui tai vang lên trong yến tiệc, hòa lẫn với không khí sôi nổi xung quanh.
"Ả ta vẫn dám đánh đàn sao? Lần này sẽ không gọi tới loại linh thú kỳ quái đáng sợ nào đó nữa chứ?"
"Ôi, ngươi đừng nói nữa, ngươi nói làm ta sợ hãi này! Nếu mà gọi đến mấy loại côn trùng như lần trước, chắc ta sẽ bị ám ảnh cả một năm mất!"
"Cơ mà, các ngươi có cảm thấy gì không?" Một tiểu cô nương phe phẩy quạt tròn nhỏ giọng hỏi.
"Cảm thấy cái gì cơ?"
"Có cảm thấy tiếng đàn của Hàn cô nương so với trước kia, đã không còn quá linh động nữa không?! Chính là kiểu không còn đi vào lòng người như hồi trước nữa ấy!" Tiểu cô nương nhíu mày tìm từ miêu tả.
"Ồ! Ngươi không nói ta không chú ý nha! Đúng là đã không còn linh động như lúc trước nữa rồi!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT