Tố Phụng chuẩn bị xong thức ăn lập tức mang lên, mỗ nam nhân tự tay di chuyển ghế đá sang một vị trí khác, để Hàn Băng ngồi quay lưng về phía nhóm người kia.

Hàn Băng mỉm cười, trong lòng vừa ngọt ngào vừa bất đắc dĩ.

Nam Thiên Sang rất có tính tự giác ngồi xuống yên lặng ăn sáng, tiểu tử đang trong tuổi ăn tuổi lớn nên đói rất nhanh, ăn cũng khá nhiều, Vu Cầm và Tố Phụng nhanh tay nhanh chân buộc cho mấy tên thích khách hôm qua một cái áo bên ngoài sau đó mặc kệ bọn họ vô lực nằm ngổn ngang dưới mặt đất như những con sâu cứng ngắc.

Khôi Tinh Ôn bởi vì “đả kích trầm trọng” của buổi sáng mà không dám ra khỏi cửa, Tô Phụng nhận lệnh của Hàn Băng mang theo một phần thức ăn cùng thuốc uống đưa cho hai chủ tớ trong phòng, cuối cùng nàng bị Tư Đồ Vũ Thiên đặt ngồi lên đùi hắn, ôm chặt trong ngực nhìn Nam Thiên Sang bắt đầu thử thuốc.

Người đầu tiên bị kéo lên khuôn mặt chữ điền, tuổi tác tầm ba mươi, ánh mắt tràn ngập độc ác cùng thù hằn nhìn chằm chằm năm người, nếu không phải trong miệng bị nhét đầy vải giẻ, chắc chắn đã mở lời mắng chửi.

“Tỷ tỷ, đây là Cửu Tuyền Mãn Lộ khiến người ta rơi vào ảo giác phù phiếm hạnh phúc liên tục trong một canh giờ, trong khoảng thời gian độc dược phát tác, người trúng độc sẽ không cảm nhận được đau đớn nhưng theo thời gian dần trôi đi, cơ thể cùng lục phủ ngũ tạng sẽ dần hư thối mục nát, làn da bên ngoài bong tróc thành từng mảng một, càng chìm sâu vào ảo giác thời gian chết càng được rút ngắn lại.” Nam Thiên Sang nhìn ký hiệu đánh dấu dưới đáy lọ gỗ rồi vui vẻ đọc tên độc dược cùng công dụng của nó.

Hắc y nhân bị bắt lên điên cuồng lắc đầu, cơ thể vô lực nằm trên mặt đất cứng ngắc cố gắng từng chút bò đi muốn trốn chạy, lại chẳng thể xê dịch dù chỉ một ly. Nam Thiên Sang đi đến ngồi xổm xuống trước mặt gã, mở nắp lọ gốm để dưới mũi đối phương để gã tự hít vào trong mũi.

Tên hắc y nhân cố gắng nín thở nhưng chẳng được bao lâu liền không chịu nổi, cả khuôn mặt nghẹt thở đến đỏ bừng, cuối cùng vẫn chấp nhận số phận mà thở ra hít vào một hơi thật sâu, ánh mắt tuyệt vọng phẫn hận trừng tiểu tử.

Mùi hương của Cửu Tuyền Mãn Lộ dịu nhẹ như hương thơm của một loài hoa quý khiến người ta trầm mê vào bên trong không thể dứt ra, tựa như một liều thuốc phiện hạng nặng, chỉ cần một liều đã khiến con người sung sướng đến điên đảo không biết trời trăng mây đất gì nữa.

Nam Thiên Sang nhanh tay đóng nắp lọ thuốc lại, sau đó lui về sau vài bước bắt đầu quan sát các dấu hiệu cùng triệu chứng của gã.

Từ trong cuống họng tên hắc y nhân tràn ra âm thanh vụn vỡ trầm thấp tựa như một con dã thú đang rên rỉ, ánh mắt dần chuyển thành mê mang mơ hồ gắng gượng chống đỡ, sau mười phút liền bắt đầu chìm đắm trong ảo giác ngọt ngào hạnh phúc, hai mắt trắng dã, cổ họng “ư ư ô ô” mà chuyển động, cả người bắt đầu quằn quại theo nhiều tư thế khác nhau trông vô cùng đau đớn nhưng âm thanh phát ra lại tràn ngập sảng khoái thoải mái.

Có thể nói, đây là một loại độc dược khiến người ta chết trong hạnh phúc không đau khổ, cho dù bên ngoài có đau đớn ra sao thì hệ thần kinh đã hoàn toàn tê liệt chìm sâu vào ảo giác, dù một chút đau đớn cũng không cảm nhận được.

“Tỷ tỷ, Vu Cầm tỷ, như vậy đã chính xác chưa ạ?” Nam Thiên Sang trông mong nhìn hai người.

Hàn Băng mỉm cười gật đầu, về cơ bản thì tiểu tử đã hoàn thành loại độc dược này rất xuất sắc, chỉ không biết tương lai sẽ sử dụng như thế nào mà thôi.

Vu Cầm cũng hài lòng gật đầu, tiến lên xách cổ gã nam nhân mặt chữ điền đó vứt qua một bên, lại đưa tay bắt một tên khác đến.

Nam Thiên Sang liên tục thử độc năm lần với năm người khác nhau, mỗi một lần độc tính đều phát tác rất nhanh, triệu chứng cũng rất đúng với từng loại thuốc, đến người thứ sáu, Hàn Băng mới đưa tay lên chậm rãi cản lại, ra hiệu cho Vu Cầm tháo vải nhét miệng của gã, lạnh lùng hỏi.

“Ngươi cũng nhìn thấy kết cục của đồng bọn rồi, ta hỏi ngươi mấy câu, nếu thành thật trả lời sẽ được thả đi.”

“Khụ khụ khụ…” Tên thích khách vừa được tháo miếng vải trong miệng ra liền liên tục ho ra ngoài, bị nhét vải qua một bên, hiện tại gã đã rất khát cùng mệt mỏi, bên trong khoang miệng còn nổi lên vô số nốt nhiệt đắng chát. “Khụ khụ ngươi… ngươi thật sự sẽ tha cho ta sao?”

“Ta có thể đảm bảo chắc chắn ngươi sẽ không chết.” Hàn Băng lạnh nhạt nhìn gã nam nhân nằm bò trên mặt đất.

Tên thủ lĩnh cầm đầu nghe thấy vậy ngay lập tức gào lên nhưng chỉ có thể phát ra những âm tiết “ưm ư ô a” vô nghĩa khiến Tố Phụng chau mày, tiến qua gia cố thêm mấy vòng buộc chặt miệng gã, ngay cả mũi cũng bị vải quấn qua hai vòng, đến ngay cả việc thở cũng khó khăn nói chi đến lấy hơi la gào.

Gã hắc y bị ném dưới đất cố gắng quay đầu qua nhìn đội trưởng của nhiệm vụ lần này một cái, ánh mắt đỏ bừng tràn ngập thù hận căm ghét, nhìn thấy tình huống thảm hại của đối phương liền trầm khàn mà cười hai tiếng. “Khà khà ngươi hỏi đi, ta biết gì sẽ… khụ khụ, sẽ nói hết.”

“Các ngươi là người của tổ chức nào? Tại sao lại muốn giết ta?” Hàn Băng dựa theo lực ấn của Tư Đồ Vũ Thiên mà dựa vào vai hắn, không mấy quan tâm mà truy vấn.

“Bọn ta là người của Ám Quỷ điện, một tổ chức sát thủ ẩn náu trong giang hồ, chuyên nhận những nhiệm vụ giết người, chỉ cần ký chủ đưa ra số ngân lượng hợp lý, bọn ta sẽ theo thông tin và địa điểm của ký chủ cung cấp mà chấp hành nhiệm vụ. Đầu của ngươi là được một trưởng lão trong tổ chức trực tiếp hạ xuống, chỉ có thông tin sơ bộ và ngoại hình, còn chỗ ở là tự bọn ta đi tìm kiếm, sau nhiều lần mới có thể tìm đến nơi này, ngày hôm qua sau khi xác nhận ngươi là mục tiêu nhiệm vụ, mới quyết định ra tay.”

“Trưởng lão đó là ai, tên gì?” Tư Đồ Vũ Thiên bắt được trọng điểm trong lời nói của gã.

“Trưởng lão tên là Vô Cố Sinh, nghe nói trước kia bị thương nặng ở Ngạo Hùng quốc, được một người dân sống ở quốc gia này cứu giúp, lão ta để lại một tín vật, nói khi nào cần thì tìm lão, còn người cứu gã là ai thì ta không biết, chỉ biết người đó thân phận không quá thấp, hình như… còn là gia chủ hay gia mẫu của phủ đệ nào đó thì phải.”

“Cái đầu của ta đáng giá bao nhiêu?” Hàn Băng có chút tò mò về giá trị của bản thân.

“Năm… năm trăm lượng vàng.” Gã hắc y ho khan hai tiếng mới ngập ngừng đáp trả.

“…” Chỉ ít vậy thôi á? Cái đầu của nàng vậy mà chỉ đáng có năm trăm lượng vàng thôi sao? Ngay cả một nghìn lượng cũng chưa đến!?

“Trưởng lão nói ngươi chỉ là một tiểu nữ tử giỏi đánh đàn, sức mạnh không lớn, yếu ớt như bồ công anh, chỉ cần thổi một cái là sẽ đi đời nhà ma nên giá năm trăm lượng vàng đã rất cao rồi, chỉ có điều bọn ta phải tự đi tìm vị trí cụ thể, về sau liền hoàn thành hơn nửa nhiệm vụ rồi, ai ngờ được…” ai ngờ được nữ tử yếu đuối trong lời lão già kia lại đáng sợ như vậy? Người bên cạnh nàng ta cũng toàn là cao thủ trong cao thủ!

“Được rồi, ngươi có thể đi, bất quá ta sẽ xóa đi một đoạn ký ức trong đầu ngươi về chuyện ngày hôm nay.” Hàn Băng gật đầu một cái, theo đúng như lời nói vừa nãy chuẩn bị ra tay.

“Ta… ta không cần! Ta có thể chết cũng được, ta có thể đổi một yêu cầu khác được không?” Gã hắc y ngay lập tức lắc đầu vội vàng hét lên.

Hàn Băng nhướn mày lên một cái. “Nói xem, chuyện gì mà còn có thể quan trọng hơn mạng sống của bản thân ngươi?”

“Ngươi có thể để ta tự tay giết chết tên khốn Ngọc Mân kia không? Ta muốn tự tay giết chết kẻ thù của mình, sau này mạng của ta đều cho ngươi, dù ngươi muốn ta chết ta cũng sẽ không chối từ!” Gã hắc y nhìn chằm chằm đội trưởng của gã bằng ánh mắt thù hận không thể che giấu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play