"Cũng không phải điều gì rất quan trọng đâu." Hàn Băng mỉm cười nhẹ nhàng lắc đầu. "Không phải sắp tới ở Kính Nguyệt hồ có mở lễ hội sao? Phiền hai vị đại ca nếu hôm đó có đi thì đưa theo tiểu tử này theo vui chơi."
"Chuyện này thì đơn giản thôi, hôm qua ta cũng vừa nhận được thư mời của hoàng cung, ngày tổ chức chắc chắn sẽ mang Tiểu Sang đi theo." Quốc Lôi gật đầu sảng khoái đồng ý.
"Ca ca, người không đi sao?" Nam Thiên Sang nghe nàng nói chỉ mang cậu đi liền nhìn nàng thắc mắc.
"Không, ta là người của Ngạo Hùng quốc, Kính Nguyệt hồ này ta đi đã chán rồi, đệ đi xem cảnh đẹp ở nơi này đi." Hàn Băng mỉm cười nói dối không chớp mắt.
Nhất Tông nhìn nàng im lặng không nói gì.
Quá khứ của vị đại tiểu thư Tể tướng phủ quá truyền kỳ, cho dù bao nhiêu năm trôi qua đi chăng nữa thì vẫn luôn có người đem ra bàn tán, lấy đó làm trò tiêu khiển lúc trà chiều, thậm chí một số người còn viết thành sách mang đi kể trong dân gian.
Bọn họ đã cư ngụ ở Ngạo Hùng quốc hơn hai năm, những chuyện nên nghe và không nên nghe đều biết được không ít!
Một hài tử cha không thương nương không còn như nàng, đến ngay cả cửa sau Tể tướng phủ còn không thể bước ra nói gì đến việc tham gia các lễ hội lớn ở Kính Nguyệt hồ đây?!
Quốc Lôi cảm thấy quá khứ của tiểu đệ kết nghĩa với bọn họ thật sự đáng thương, trong lòng càng thêm ghét bỏ người ở Tể tướng phủ.
Những năm gần đây nhìn thấy một loạt các hành động của Hàn Ân Ý, bọn họ ngoài mặt không biểu lộ cảm xúc nhưng vẫn âm thầm nhắc nhở các huynh đệ phòng tránh cảnh giác huynh muội Hàn gia, đừng ai bị bề ngoài thánh thiện quân tử của hai người đó đánh lừa.
"Nếu vậy đệ hãy ở lại đây với Nhất thúc cùng Quốc thúc đi, sau khi thăm quan ổn rồi thì trở về." Hàn Băng vỗ vai tiểu tử một cái.
"Được đấy, lâu rồi thúc chất (chú cháu) chúng ta mới tụ họp, tiểu tử ngươi ở lại đây với hai bọn ta đi thôi." Quốc Lôi gật đầu tán thành.
"Nhưng mà..."
Thấy Nam Thiên Sang do dự, Quốc Lôi liền nói liên hồi không ngừng lại khiến tiểu tử không thể không đồng ý, cuối cùng trước khi đi Hàn Băng đưa thêm cho bọn họ một lọ đan dược sau mới rời khỏi. Nhất Tông cẩn thận cất giữ lọ đan dược để dành cho lần đấu giá tiếp theo.
Lúc Hàn Băng về tới biệt viện, Tư Đồ Vũ Thiên đã ngồi trên ghế giữa sân chờ nàng nở một nụ cười vui vẻ.
"...." Hàn Băng đột nhiên cảm thấy đối phương có mưu tính đen tối nào đó, tựa như một con sói chờ mục tiêu tự mình rơi vào bẫy sâu nó đào ra.
"Nàng vừa đi đâu về vậy?" Tư Đồ Vũ Thiên vỗ vỗ chiếc ghế trống bên cạnh.
Hiểu rõ Tố Phụng vẫn luôn âm thầm đi theo nên Hàn Băng cũng không giấu giếm, trực tiếp kể lại tuần tự những chuyện hôm nay nàng gặp phải. Mỗ nam nhân nắm lấy tay Hàn Băng dịu dàng hôn một cái, sau khi nghe xong lời của nàng liền híp mắt nhìn.
"Vậy Băng Nhi nói xem, hôm nay nàng có chạm vào người nam nhân khác không?"
"...."
"Nếu vậy thì chạm mấy lần? Mỗi lần bao nhiêu lâu?" Bắt được ánh mắt thoáng chột dạ của Hàn Băng, Tư Đồ Vũ Thiên nhẹ nhàng kéo nàng ôm vào trong lòng, bàn tay bên eo dùng lực siết chặt.
"Hay là Băng Nhi làm nhiều đến nỗi không nhớ nổi nên không trả lời được?"
Hàn Băng mím môi yên lặng nhìn hắn không nói câu nào, hai người cứ như vậy đối mắt thật lâu, cuối cùng Tư Đồ Vũ Thiên thở dài một hơi, chôn đầu vào hõm vai nàng rầu rĩ.
"Băng Nhi, nàng làm như vậy vi phu sẽ ghen đấy! Vi phu chỉ muốn nàng chạm vi phu, thậm chí chỉ nhìn vi phu, cười với vi phu, nói chuyện với mỗi một mình vi phu mà thôi!"
Hai tay Hàn Băng có chút do dự, cuối cùng vẫn chậm chạp giơ lên ôm lấy tấm lưng rộng lớn của người đối diện. "Từ nay về sau ta sẽ chỉ... chạm vào huynh, cười với huynh thôi, vậy có được không?"
Tư Đồ Vũ Thiên khẽ kéo miệng nở một nụ cười đắc thắng, nhưng vì đang cúi đầu nên Hàn Băng không trong thấy được, chỉ nghe thấy hắn giọng điệu hờn dỗi thêm điều kiện.
"Không được phép nhìn nam nhân khác."
"Được."
"Không được tiếp xúc khoảng cách gần với nam nhân khác."
"Ừm."
"Không được sau lưng ta đi với nam nhân khác, giấu ta nói chuyện với nam nhân khác."
"Được, ta sẽ."
Hàn Băng bất đắc dĩ mà đồng ý nhưng hoàn toàn không cảm thấy phiền phức, thậm chí khóe môi còn vô thức cong lên theo từng yêu cầu của Tư Đồ Vũ Thiên, trái tim ấm áp tràn ngập ngọt ngào.
Dù sao thì chỉ khi quan tâm đến và đặt một ai đó trong lòng thì mới có thể lo được lo mất như vậy, điều này chứng minh nàng trong tim hắn có trọng lượng, thậm chí đứng đầu trên tất cả.
Khoảng thời gian không có tiểu tử Nam Thiên Sang ở đây, Tư Đồ Vũ Thiên thường xuyên dẫn nàng ra ngoài dạo chơi thăm thú các nơi, những phong cảnh xinh đẹp hữu tình ở kinh thành Ngạo Hùng quốc hắn và nàng đều nắm tay đi qua một lần.
*cảm giác hai người này gửi con về nhà ngoại rồi trốn đi chơi ghê a, kkkk.
Càng đến gần ngày lễ hội người dân dưới đường càng thêm đông đúc náo nhiệt, đặc biệt là những cửa tiệm chuyên buôn bán trang sức cùng y phục, được các quý phụ cùng tiểu thư ưu ái vào ra liên hồi.
Biệt viện nằm ngay sát nơi tiến vào hồ Kính Nguyệt nên ngày lễ hội diễn ra, không khí bên trong ít nhiều cũng bị lây nhiễm chút vui vẻ hoạt náo.
Những thiên kim tiểu thư cùng các thế gia công tử sau khi đưa ra thiếp mời chứng minh thân phận xong liền cười đùa tiến lên thuyền hoa lộng lẫy neo đỗ ngay sát bờ. Thuyền hoa thật sự vô cùng tráng lệ, chẳng nói đến việc dễ dàng chứa đựng một hai nghìn người ra, chỉ cần nhìn hoa văn chạm trổ điêu khắc trên thân thuyền liền biết được, để làm ra một con thuyền sa hoa quý giá như vậy, những người thợ mộc đã phải bỏ ra biết bao nhiêu tâm huyết cùng công sức.
Nam Thiên Sang ăn mặc gọn gàng sạch sẽ, cả người toát lên khí chất trưởng thành điềm đạm hơn so với số tuổi, người ngoài không biết nhìn vào sẽ tự nghĩ cậu là con trai của một thế gia nghiêm trang đoan chính nào đó.
Nhất Tông cùng Quốc Lôi mang theo tiểu tử tiến đến một bên tìm bàn trống ngồi xuống, trên bàn đã bày sẵn một chút điểm tâm ngọt cùng trà thơm còn nóng. Một bàn ngồi sáu người, tương đương với ngồi cùng bọn họ còn ba người khác.
"Tiểu Sang lúc nãy ăn đã no chưa, có muốn nếm thử một chút điểm tâm của đầu bếp hoàng cung không?" Quốc Lôi vươn tay rót một ly trà cười nhìn cậu nhóc.
"Không cần đâu Quốc thúc, vừa rồi ta đã ăn no rồi." Nam Thiên Sang ngoan ngoãn lắc đầu, ánh mắt lướt qua cách trang trí bày biện trên thuyền.
Thuyền hoa treo rất nhiều đèn lồng, màu sắc cùng kiểu dáng cực kỳ đa dạng phong phú, ngoài ra cũng có đặt thêm các chậu hoa rực rỡ đang nở rộ, dưới ánh nến nhìn lung linh huyền ảo tựa như hoa tiên trên trời.
Nơi đầu thuyền có đặt một sân khấu nhỏ, các nhạc công đang ngồi xếp bằng trên đệm bông đánh đàn thổi sáo, góp thêm không khí náo nhiệt của ngày đặc biệt. Các vũ công có lẽ chưa đến lúc lên hiến nghệ nên chẳng thấy ai, cả sân khấu chỉ tràn ngập âm thanh vui vẻ của các loại nhạc cụ.
Nam Thiên Sang từng thấy Hàn Băng thổi sáo đánh đàn mấy lần cũng dâng trí muốn học hỏi, nhưng có lẽ ở phương diện y thuật cậu quá xuất sắc nên ông trời đa đưa ra phán quyết công bằng, tiểu tử chẳng thể nắm bắt nổi âm vực trong âm nhạc, càng đừng nói đến việc chơi nhạc cụ và đánh đàn.
Oaaaaa, được 250 chương rồi, thật vui quá đi a!!! Chúc mừng các bạn đã nhảy hố của Miki lâu như vậy nha, nhưng k có thưởng đâu ahihihihi, hết bão nhé, mn chờ những chương sau để thấy đc tác dụng của anh nhà nhoa!1
Beta lần 1: 31/01/2023.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT