"Nhân lão giả, ý của ngươi là gì?" Tứ công chúa tò mò hỏi.

"Băng Phong công tử là ai?" Nhân lão giả cũng không trả lời câu bỏi của Tứ công chúa ngay lập tức mà quay về phía dưới hỏi.

Lúc thái tử lên tiếng mời Nhân lão giả đã thu hút sự tập trung của mọi người, giờ lại gọi tên thí sinh càng làm cho mọi người kinh ngạc không thôi.

Hàn Băng đang ngồi nghe Phạm Minh Thuận kể chuyện của kinh thành một cách chăm chú nên cũng không để ý có người gọi mình. Cái tên Băng Phong chỉ là khi Hàn Băng giả nam mới sử dụng mà số lần nàng giả nam lại có thể đếm trên đầu ngón tay nên rất không để ý.

Phạm Minh Thuận thì càng hăng hơn, thì thầm to nhỏ kể đủ thứ chuyện trên trời dưới đất cho Hàn Băng nghe, giống như chim oanh hót không ngừng.

"Băng Phong huynh, Nhân lão giả gọi huynh kìa!"

Không biết từ khi nào mà Tứ công chúa đã ngồi đối diện với hai người, phá vỡ cuộc thì thầm.

"A, tại hạ Băng Phong. Không biết tiền bối có gì chỉ giáo?" Hàn Băng nhanh chóng đứng dậy, hai tay ôm quyền hữu lễ hỏi.

"Băng Phong tiểu bối hữu lễ rồi! Làm phiền ngươi đọc một bài thơ Phật về liên hoa cho lão già ta đây mở mang thêm được không?" Nhân lão giả cười hòa ái.

Hàn Băng nghi hoặc, mày hơi nhíu lại đến nỗi khó nhận ra hỏi.

"Đây là bài thi sao?"

"Ha ha ha... Đúng vậy! Bài thi lão già ta giành riêng cho công tử. Mời!" Nhân lão giả cười ha ha hứng thú nhìn nàng.

"Vậy vãn bối cung kính không bằng tuân lệnh. Mong tiền bối không chê cười!" Hàn Băng hơi gật đầu nói. Mặc dù trong lòng nghi hoặc nhưng vẫn dọc ra một đoạn thơ.

"Vô Nhiễm – không dính mắc trần

Trừng Thanh – cảnh giới trong lành an nhiên

Kiên Nhẫn – duyên khởi đạo thiền

Viên Dung – vô ngại cảnh miền sắc không

Thanh Lương – bể khổ hóa công

Hành Trực – Ngay thẳng pháp trông một đường

Ngẫu Không – hỷ xả cúng dường

Bồng Thực – nhân quả duyên nương bóng hình*."

*(Trích HOA SEN BIỂU TƯỢNG ĐẠO PHẬT.)

Tiếng của Hàn Băng thực sự rất chi là dễ nghe khiến mọi người lâm vào mê mộng. Nhân lão giả lặng im nghe Hàn Băng đọc thơ mà trong lòng rung động không thôi.

Đến khi Hàn Băng đọc xong, người đầu tiên khen nàng lại là Phạm Minh Thuận.

"Băng huynh đệ, ngươi có thể chia cho ta chút ít tài trí của ngươi không? Ta cảm thấy mình thật tủi thân mà!"

Lời nói của Phạm Minh Thuận làm Hàn Băng bật cười, tiếng cười trong trẻo như ngột rửa lòng người vậy!

"Nhân lão giả tiền bối, tại hạ múa rìu qua mắt thợ rồi!"

Hàn Băng hướng Nhân lão giả nói, cũng không trả lời Phạm Minh Thuận. Qua lời kể của Phạm Minh Thuận, Hàn Băng biết Nhân lão giả này quanh năm ở chùa, thích nhất là yên tĩnh cùng không khí ở phật môn. Khi Nhân lão giả ra đề với nàng khiến nàng khá kinh ngạc nhưng nàng vẫn làm theo lời hắn nói.

"Ha ha ha..." Nhân lão giả giống như vô cùng vui vẻ cười to.

"Vô Nhiễm, Trừng Thanh, Kiên Nhẫn, Viên Dung, Thanh Lương, Hành Trực, Ngẫu Không, Bồng Thực!(1) Thật không ngờ tám đặc tính tuyệt diệu của liên hoa lại được Băng công tử đây nói ra một cách hoàn chỉnh như vậy! Ha ha.. "

Tiếng Nhân lão giả vang vọng cả một trang viên, trong giọng nói biểu lộ rõ tâm tình vui vẻ của ông không một chút giấu diếm nào.

"Thái tử, ngươi đã hiểu rồi chứ? Ý nghĩa đó cũng chính là như vậy a!" Nhân lão giả quay sang nói với thái tử Minh Khang Chiêu.

"Bổn cung đã hiểu! Đa tạ Nhân lão giả đã chỉ điểm."

"Ha ha ha... Vậy thần xin phép về chỗ!" Nhân lão giả ôm quyền cung kính, lui về chỗ ngồi của mình.

Sự việc thu hút ánh mắt mọi người khiến họ mất tập trung, Nghiêm Thanh ho hai tiếng nhắc nhở khiến họ tỉnh lại, viết nhanh như gió.

Thái tử Minh Khang Chiêu ý vị thâm tường nhìn về phía Hàn Băng, trong lòng bắt đầu suy tính. Tam hoàng tử Hoàng Tiêu Dương cũng giống thái tử Minh Khang Chiêu, đăm chiêu nhìn nàng.

Hàn Băng sau khi an tọa trên ghế lại tiếp tục nghe Phạm Minh Thuận lải nhải.

"Vừa nãy đến đâu rồi nhỉ? A, đúng rồi, là Ngọc Bích hồ! Bởi vì hiện tại là mùa xuân nên Ngọc Bích hồ hiện có rất nhiều hoa súng nở, nếu ngươi muốn, ngày mai ta sẽ dẫn ngươi đi! Ngươi biết không, Ngọc Bích hồ còn có truyền thuyết.."

Hàn Băng chăm chú nghe Phạm Minh Thuận nói, trong lòng thầm cảm thán.

Tứ công chúa Minh Thư Nhi hai tay chống cằm nhìn hai người ngươi nói ta nghe, chớp mắt đồng dạng chăm chú nghe.

........................

"Tùng tùng!"

Hai tiếng trống vang lên, các thư đồng nhanh tay thu lại liên đăng, đem lên cho các ban giám khảo.

Bởi vì có bài thi của Hàn Băng trước đó khiến các ban giám khảo chấm điểm khắt khe hơn.

Nhìn thời gian hiện tại, Hàn Băng thầm nhẩm, tính ra bây giờ khoảng hơn tám giờ tối.

"Trong lúc chờ các vị ban giám khảo chấm điểm, chúng ta lại liền chơi một trò chơi đố vui nho nhỏ đi!"

Nghiêm Thanh lại vui vẻ cười nói, tổ chức một trò chơi nhỏ.

"Trong tay Nghiêm mỗ hiện là một bộ bài bao gồm các số từ số một đến số chín. Bây giờ Nghiêm mỗ sẽ xáo bộ bài lên, bốc ra ba lá bài, đọc số ở trên đó ra! Ví dụ như Nghiêm mỗ bốc được ba con số một hai ba, vậy liền mời người số mười hai bàn số ba bên các công tử đứng lên! Công tử được chọn sẽ phải đứng dậy, đối lại thơ của một trong các vị hoàng tử, công chúa ở đây!"

Mọi người bên dưới gật gù đầu tỏ ý hiểu, trong lòng lại bắt đầu ảo tưởng.

Giao tiếp với hoàng thất đó! Mơ cũng không thấy chứ đừng nói là đối thơ a!

Hàn Băng, Phạm Minh Thuận cũng nghe thấy lời Nghiêm Thanh nói, hai mắt nhìn về Tứ công chúa ngồi trước mặt, gãi đầu.

"Tứ công chúa, ngài không về chỗ sao? Chỗ này là cho thí sinh..."

Không đợi Phạm Minh Thuận nói hết, Tứ công chúa đã cắt ngang.

"Bổn công chúa muốn ngồi thì sao chứ?! Ngươi muốn đuổi ta?"

"Ta... Thần nào dám đuổi công chúa chứ! Chỉ là..."

Phạm Minh Thuận hơi gãi trán, vẻ mặt có phần lúng túng nhưng không có sợ hãi.

"Mặc dù không đúng phép tắc cho lắm nhưng nếu công chúa muốn ngồi vậy liền ngồi đi."

Lúc này đây, Hàn Băng mới chậm rãi mở miệng, giọng lạnh nhạt.

Phạm Minh Thuận thấy Hàn Băng không ngại ngùng hay lo sợ vì có một công chúa hoàng thất ngồi chung liền thầm tán thưởng, khen ngợi.

Đối với một người đến từ thế giới nam nữ bình đẳng như Hàn Băng thì tứ công chúa trong mắt nàng chẳng qua chỉ là một đứa trẻ nhà giàu, một cô bé học tiểu học mà thôi.

Thấy Hàn Băng mở lời, Phạm Minh Thuận cũng không lên tiếng nữa, bắt đầu tập trung về phía Nghiêm Thanh.

Nghiêm Thanh cầm một sấp bài hình vuông trên tay, nhẹ nhàng xáo trộn rồi rút ba lá bất kì.

"Số bảy chín hai. Mời vị công tử vị trí số bảy hai bàn số chín từ chỗ thảm đỏ đếm đi! Là vị công tử lam y kia!"

Nghiêm Thanh vừa nói vừa đếm, rất nhanh liền chỉ định được người cần tìm.

........................

(1) Vô Nhiễm: gần bùn ko hôi tanh

Trừng Thanh: nơi có hoa sen mọc nước nơi đó trong sạch

Kiên Nhẫn: củ nằm trong bùn, đợi hội đủ nhân duyên nảy mầm

Viên Dung: cánh hoa bao quanh gương đài tượng trưng tánh viên giác bao bọc bên trong nhân hột ( nhân quả). Hoa sen ko có bị loài ong bướm hư hoại thể hiện tính viên giác của con người sắn có là vô ngại.

Thanh Lương: Sen nở vào mùa Hạ nóng bức, ý nghĩa: giữa bể đời ô trược có bồ tát độ chúng sinh.

Hành Trực: sen mọc thẳng chỉ tính ngay thẳng và cũng là chỉ một pháp môn tu duy nhất, ko nghiêng ngả ( lệch tà) để chỉ ra duy nhất một con đường Giải Thoát là Như Lai Thanh Tịnh Thiền.

Ngẫu Không: thân sen rỗng không, rút ra tơ chỉ sự hỷ xả là đạo hạnh cúng dường, đứng đầu các hạnh Ba-la-mật ( hạnh bố thí), có công năng chế ngự và loại bỏ mọi tư tưởng vị kỷ ( bụng rỗng an lạc của đức Phật Di – lặc)

Bồng Thực: gương sen và hột sen. Chỉ nhân quả sẵn có. Một triết lí của đạo Phật. Nhân quả như hình với bóng là qui luật của luân hồi trong vô thường.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play