"Tình cảm của phu thê hai người thật khiến người khác phải ngưỡng mộ a!" Vũ Uy Nghị nhìn màn trao đổi tình cảm nồng nàn của Hưng Công không nhịn được mà trêu đùa một câu.

"Cửu hoàng tử rồi sẽ tìm được ý trung nhân thôi."

"Ha ha, ta cũng hi vọng là nàng ấy sẽ thích ta." Vũ Uy Nghị vừa nói vừa nhìn về phía Hàn Ân Ý, ánh mắt rõ ràng đến ai cũng phải nhận ra.

Hưng Công hơi siết chặt bàn tay lại, khuôn mặt vẫn nở một nụ cười nhẹ nhàng, trong lòng có chút khinh thường đối phương không biết tự lượng sức mình.

Hàn Trịnh tất nhiên cũng nhận ra ẩn ý của Vũ Uy Nghị, ngay lập tức đưa tay xoa đầu muội muội hắn.

"Ý Nhi đi nghỉ ngơi sớm đi, tranh thủ dưỡng sức nếu không chặng đường tiếp theo sẽ rất mệt, đến khi về tới nhà lại ốm thì mẫu thân sẽ trách người ca ca vô dụng này là ta mất!"

"Mẫu thân mới không trách huynh đâu!" Hàn Ân Ý mỉm cười nhẹ nhàng, hiểu ý tốt của hắn liền xoay người hạ thân hành lễ với ba người đối diện. "Tiểu nữ xin phép lui về phòng nghỉ ngơi, hai vị hoàng tử cùng hoàng tử phi nói chuyện vui vẻ."

"Hàn tiểu thư xin mời cứ tự nhiên." Hưng Công ngay lập tức trả lời, muốn nàng ta nhanh rời đi tránh cho Vũ Uy Nghị ngày nhớ đêm mong.

Hàn Trịnh cũng theo đó lấy lý do về nghỉ ngơi mà rời đi, Vũ Uy Nghị cũng chẳng có lý do gì để ở lại liền cáo từ, nhanh chóng chạy về hành cung của mẫu phi hắn, tìm người bàn bạc một số kế hoạch tương lai.

Mà hai huynh muội Hàn gia sau khi rời đi cũng không về phòng mà đi tìm Hàn Hải Nguyên, mỗi người một câu kể lại chuyện hôm qua chưa kịp kể.

Hàn Hải Nguyên dù sao cũng là một con cáo già, sau khi nghe hết toàn bộ cũng không thể hiện ra sắc thái biểu cảm gì, chỉ nhàn nhạt vuốt chòm râu dài, nhấm nháp ly trà thơm vừa được nha hoàn mang lên.

"Phụ thân, người nói xem, người đó có phải đại tỷ không? Nếu quả thật đúng là nàng, chúng ta nên làm gì bây giờ?" Hàn Ân Ý lo lắng vò vò chiếc khăn tay trắng tinh thêu mẫu đơn của nàng ta, trong ánh mắt ngập tràn không cam lòng.

Sao ả ta có thể chấp nhận được chuyện đó cơ chứ?! Rõ ràng là ả gặp được nam nhân kia sớm hơn Hàn Băng, vậy mà tại sao Hàn Băng lại dám ngang nhiên cướp đi vị trí vốn thuộc về ả?

"Phụ thân, Tư Đồ tông chủ chính là ân nhân cứu mạng của nữ nhi năm đó, nếu không có chàng ấy, chỉ sợ bây giờ con đã thành một cái xác khô rồi! Phụ thân, người...."

Cạnh!

Hàn Hải Nguyên đặt mạnh tách trà xuống dưới mặt bàn, ngăn lại những lời nói tiếp theo của Hàn Ân Ý. Hàn Trịnh hiểu ý của cha mình, nhẹ nhàng vỗ vai nàng ta hai cái, nhỏ giọng nhắc nhở.

"Ý Nhi, nơi này không phải Tể tướng phủ của chúng ta, những chuyện như này tốt nhất không nên nói ở đây, tránh cho những kẻ có ý đồ nghe thấy được!"

"Vâng, là do Ý Nhi hồ đồ mất bình tĩnh, không suy nghĩ chu toàn, mong phụ thân thứ lỗi." Hàn Ân Ý cũng biết bản thân mình quá nóng vội dẫn đến mất kiểm soát, ngay lập tức cúi đầu nhận sai.

"Chuyện mà hai đứa nói, sau khi trở về ta sẽ cho người đi điều tra, sau khi điều tra có kết quả sẽ tính tiếp. Hiện tại cứ coi như không biết gì, đừng để người khác bắt được nhược điểm."

"Vâng thưa phụ thân."

Hàn Ân Ý cuối cùng vẫn không được như ý mà trở về phòng, sau khi bị Hàn Hải Nguyên răn dạy cũng đã bình tĩnh lại rất nhiều, đầu óc vận chuyển một hồi nảy sinh ra một kế hoạch nho nhỏ, ngay sau đó lập tức kêu gọi nha hoàn thân cận vào, ở bên tai nàng ta thì thầm giao phó.

"Vâng, nô tỳ sẽ đi làm ngay lập tức, tiểu thư cứ yên tâm."

................................

Tư Đồ Vũ Thiên theo Hàn Băng trở về nhà gỗ ở vùng ngoại ô, không ngoài dự đoán của nàng, toàn bộ căn nhà hoàn toàn bị phá nát, vô số mảnh gỗ vỡ tung thành từng mảng nhỏ, dấu vết của linh thú đạp qua vẫn rất rõ ràng mà in ở trên mặt đất.

"Ôi, căn nhà của chúng ta!" Nam Thiên Sang nhanh chân chạy đến, khuôn mặt méo mó như muốn khóc, đau lòng mà nhìn đống hoang tàn trước mặt.

Đây là căn nhà gỗ đầu tiên mà cậu với tỷ tỷ tự tay làm ra a! Bây giờ thành ra như vậy, trong lòng thật sự rất khổ sở.

Đã đoán trước được tình trạng này nên Hàn Băng cũng không thể hiện ra bao nhiêu cảm xúc, sau khi xác nhận được tình huống liền quay đầu muốn trèo lên xe ngựa, chuẩn bị vào thành thuê một căn nhà nho nhỏ rồi ở tạm.

Từ xa, một con chim bồ câu nhanh chóng bay tới, Vu Cầm nhìn một cái liền biết đây là thư tín của tông môn, ngay lập tức lôi ra một chiếc còi dài đưa lên miệng thổi. Chim đưa thư nhận được tiếng còi triệu tập liền bay vòng tròn hai vòng rồi sà dần xuống, chuẩn xác đậu trên tay phải của Vu Cầm.

"Chủ nhân." Động tác thuần thục tháo chiếc vòng nhỏ trên cổ chim rồi đổ ra một mẩu giấy nhỏ, Vu Cầm cẩn thận dâng lên cho Tư Đồ Vũ Thiên.

Nhìn tin tức được viết bên trên, là tin do A Nhất gửi đến.

Chậm rãi vò lá thư lại trong tay nắm chặt, đến lúc mở bàn tay ra chỉ còn lại bột phấn mịn, theo ngọn gió thổi qua mà cuốn bay đi. Tư Đồ Vũ Thiên vỗ vỗ tay cho sạch bụi, tiến lên ôm eo Hàn Băng nhẹ nhàng nhảy lên xa ngựa, chớp mắt đã chui vào bên trong thùng xe.

Nam Thiên Sang mang theo vô vàn tiếc nuối, gương mặt bầu bĩnh buồn rượi leo lên ngồi bên ngoài xe ngựa, Vu Cầm cùng Tố Phụng chia nhau hai bên mà an vị.

"Tiểu Sang đừng buồn, sau này ta sẽ giúp đệ dựng lại một nhà gỗ lớn hơn như này nhé!" Tố Phụng mỉm cười xoa đầu cậu nhóc an ủi.

"Vâng." Nam Thiên Sang thở dài một hơi rồi gật đầu, mím môi nhìn ngôi nhà đổ nát kia một lần cuối cùng.

Vu Cầm đánh xe ngựa chầm chậm chạy qua cổng thành, binh lính canh gác chỉ nhìn qua bọn họ một cái liền phất tay thả đi.

Bá tánh sinh sống gần cổng thành không còn ồn ào náo nhiệt giống mọi hôm, mỗi người ai làm việc nấy thu dọn đồ đạc bị hủy hoại do chạy nạn, những mảnh gỗ vỡ nát rơi vãi đầy trên mặt đất.

Rất nhiều người mặt ủ mày chau lưng cúi thật thấp mà làm việc, những tiểu hài tử cũng chẳng còn chạy nhảy vui đùa, ôm nhau mếu máo khóc thút thít.

Nam Thiên Sang nhìn khung cảnh có chút điêu tàn thê lương này khe khẽ thở dài, cánh đồng lúa bên ngoài bởi vì trận thủy triều linh thú hôm qua mà hoàn toàn bị phá hỏng, những cây lúa đang ra đòng chuẩn bị lên bông đều bị dẫm đến nát bét không một nơi nào nguyên vẹn.

Tố Phụng liếc nhìn hài tử ngồi cạnh mình đang thở dài có chút buồn cười, vỗ vỗ đầu y nhỏ giọng khuyên. "Đệ a, đừng cứ như ông cụ non thở dài mãi như vậy! Mặc dù có thể năm nay bọn họ đói kém thiếu thốn cái ăn đồ mặc nhưng triều đình chắc chắn sẽ lập quỹ thiên tai cứu nạn, sẽ không để bá tánh chết đói trên đường đâu."

"Đệ biết, nhưng nhìn bọn họ vẫn thật đáng thương." Nam Thiên Sang gãi sóng mũi trả lời, lại đột nhiên quay sang hỏi Tố Phụng. "Tố Phụng tỷ tỷ, nếu bây giờ đệ muốn giúp đỡ bọn họ một chút thì có thể làm như thế nào?"

Beta lần 1: 21/01/2023.

Kết thúc bão ngày m1 nhoa, ngày mai lại có chap của m2, chúc mn ngày đầu năm mới mọi sự thuận lợi!!!! O(^^o)(o^^o)(o^^o)(o^^)o

.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play