Một nữ tử tay trói gà không chặt phải lăn lộn bên ngoài giang hồ có biết bao nhiêu nguy hiểm rình rập, nếu như không muốn mất mạng chỉ có thể lệ thuộc vào người khác có sức mạnh cùng quyền lực cao lớn, hèn hạ mà phục vụ dưới thân nam nhân để đổi lấy vinh hoa phú quý hoặc cả đời bình yên.

Nói thẳng ra thì không khác gái bán thân là bao nhiêu!

Hàn Băng sao có thể không nghe ra ẩn ý trong lời nói của nàng ta, khinh thường cười lạnh một tiếng, ngay lập tức đáp trả.

"Vị tiểu thư này lời nói ẩn ý thâm sâu, ta lại học thức hạn hẹp không thể hiểu hết, không biết tiểu thư có thể giải thích cho ta đây hiểu ẩn ý của tiểu thư không?"

"Cô nương nói đùa, ta chỉ là đang thật lòng nhớ thương đại tỷ của ta, sao có thể có ẩn ý gì được cơ chứ?!" Hàn Ân Ý bày ra vẻ mặt bị tổn thương miễn cưỡng nở nụ cười trả lời, đắp nặn hình tượng mỹ nhân đa sầu đa cảm yếu đuối.

"Ra là vậy!" Hàn Băng khẽ nâng mày liễu, nhìn thẳng vào đôi mắt đen ngòm đầy tạp chất cùng tham vọng xấu xa của nàng ta, giọng nói lạnh nhạt.

"Hàn tiểu thư đúng là tình nghĩa sâu nặng a! Đại tỷ của tiểu thư nếu biết ngươi lo lắng cho nàng như vậy hẳn sẽ vô cùng vui sướng, thậm chí nếu không may mắn mà qua đời, cũng sẽ cảm động đến mức hiện hồn về tìm ngươi ôn chuyện tình cảm a!"

Chỉ một câu nói dường như vô tình nhưng Hàn Ân Ý sắc mặt bỗng nhiên chuyển sang trắng bệch tái nhợt, ngoài mặt mỉm cười nhưng trong lòng lại có chút sợ hãi.

Nàng ta nào có đối xử tốt với vị đại tỷ phế vật đó, càng đừng nói đến hai chữ quan tâm lo lắng.

Nói thật lòng thì nếu đại tỷ chết đi, nàng ta chắc chắn sẽ là người vui vẻ nhất! Vị trí đích nữ thuộc về nàng ta, dung nhan đệ nhất mỹ nhân cũng thuộc về nàng ta, ngay cả số phận được người người truy phủng nâng niu do mệnh cách đặc biệt cũng càng không lo lắng sẽ bị cướp đi!

Nhưng hiện tại, chỉ một câu 'tìm về ôn chuyện' lại khiến nàng ta sợ hãi.

Nếu Hàn Băng hiện hồn về biết được tất cả chân tướng, liệu sẽ để nàng ta ở lại hay lôi nàng ta đi cùng? Chỉ cần nghĩ đến bản thân sẽ chết đi, mất hết tất cả mọi thứ, Hàn Ân Ý liền khó có thể giữ được khuôn mặt ôn nhu thanh thuần, hơi méo miệng cười trừ. "Vị tiểu thư này cũng thật biết nói đùa!"

"Vậy sao?" Hàn Băng lạnh nhạt nhìn khuôn mặt tái nhợt vì hoảng sợ của Hàn Ân Ý. "Quả thật là ta đang nói đùa thôi, Hàn tiểu thư đừng để tâm quá nhé!"

"Sẽ không đâu!" Hàn Ân Ý trong lòng có sợ hãi, không dám nhìn Hàn Băng mà trả lời.

Hàn Băng cười như không cười nhìn nàng ta, trong lòng cảm thấy nữ nhân này lá gan cũng quá nhỏ đi?! Mới chỉ đơn giản hù dọa bóng gió một câu đã sợ đến xanh mặt như này, hẳn là trong lòng thật sự nghĩ ban đêm sẽ có ma đến gõ cửa thăm hỏi a!

Bất quá nguyên nhân cũng dễ hiểu thôi, dù sao nhân khí của Hàn Ân Ý có được đến bây giờ đều là dựa vào lời đạo sĩ và nhà sư, lại còn là xã hội cổ đại chuyên quyền, ít nhiều gì nàng ta cũng tin một phần nào đó về thuyết hư vô.

Hàn Trịnh đăm chiêu nhìn chằm chằm vào Hàn Băng lại chỉ đổi lại một nụ cười mờ nhạt cùng ánh mắt hờ hững của nàng, ngay sau đó chính là ý tứ cảnh cáo của Tư Ðồ Vũ Thiên khiến gã không thể không thu hồi tầm mắt trên người nàng về, yên lặng đứng bên cạnh không dám nói gì.

Chính ngay lúc này, vô số bá tánh bên ngoài bỗng nhiên ồn ào bỏ chạy, tình cảnh giống như có thứ gì đó vô cùng đáng sợ ở phía sau lưng truy đuổi bọn họ. Hàn Băng khẽ nhíu mày khó hiểu, Tố Phụng ngay lập tức tiến ra bên ngoài đỡ lấy một lão bá tánh bị xô ngã bên thềm.

"Lão bá, mọi người sao lại có vẻ hoảng hốt như vậy? Phía bên kia đã xảy ra chuyện gì nguyên trọng sao?"

Có lẽ vì nhận được sự giúp đỡ từ Tố Phụng, lão bá hơi thở nặng nề kho khan hai tiếng xua tay tỏ ý không sao, sau khi lấy đủ hơi liền lớn tiếng thúc giục.

"Mau... mau chạy đi! Phía bên ngoài linh thú đột nhiên nổi loạn, cả một thủy... thủy triều linh thú đang điên cuồng chạy đến nơi này! Tiểu cô nương hãy mau chạy đi!"

Tố Phụng nghe xong tin tức ngay lập tức thay đổi sắc mặt, cũng không quan tâm đến lão bá mà quay lại bẩm báo với Tư Ðồ Vũ Thiên.

Bởi vì hỗn loạn nên gần như tất cả mọi người đều tiến ra phía ngoài cửa tiệm, những lời mà lão bá bọn họ cũng nghe không sót một chữ nào.

Vũ Uy Nghị là người phản ứng đầu tiên sau khi nghe thấy lời nói, vươn tay ra bắt lấy một nữ nhân đang hoảng loạn chạy từ phía cổng thành vào. "Bên ngoài có phải đang có thủy triều linh thú tiến công hay không?!"

"Aaa!" Nữ nhân đột nhiên bị kéo lại đầu tiên là hoảng hốt, cũng không nhìn rõ người kéo nàng ta là ai liền kịch liệt vùng vẫy gào lên. "Tên điên này, buông ta ra! Nếu đã biết bên ngoài có thủy triều linh thú còn đứng đây ngăn cản người khác làm gì?! Buông ta ra, thả ta ra!"

Vũ Uy Nghị sau khi có được đáp án bản thân muốn liền thả lỏng lực đạo, nữ tử đó cũng ngay lập tức chạy đi mà không quay đầu lấy một cái. Hàn Ân Ý khuôn mặt lo lắng sợ hãi bám tay áo Hàn Trịnh run rẩy. "Ca ca, Ý Nhi sợ!"

"Ý Nhi ngoan đừng sợ, ca ca sẽ bảo vệ muội!" Hàn Trịnh ôm lấy cơ thể nhỏ nhắn đang run rẩy của nàng ta khẽ vỗ về an ủi.

Hưng Công nhíu mày, bàn tính trong lòng liên tục nảy số, ánh mắt như có như không liếc nhìn Tư Ðồ Vũ Thiên.

Vương Minh Nguyên biết chuyện này là vô cùng nghiêm trọng, biểu cảm ngả ngớn trên mặt cũng dần thu lại hiện lên vẻ nghiêm túc.

"Ta muốn tiến đến cổng thành xem một chút." Hàn Băng nhìn thẳng Tư Ðồ Vũ Thiên mím môi. "Ngươi có thể trở về trạm dịch..."

"Ta đi cùng nàng!" Tư Ðồ Vũ Thiên không để nàng nói hết liền hiểu ý cắt ngang, dứt khoát đưa ra quyết định. "Ta đã nói rồi, nàng ở đâu ta ở đó, một tấc cũng không rời!"

Thình thịch! Thình thịch! Thình thịch!

Nhìn vào đôi mắt nghiêm túc đầy bá đạo của hắn, trái tim Hàn Băng đột nhiên mất khống chế mà đập lên lợi hại, hai tai có chút nóng lên, trái tim giống như có một dòng nước ấm chảy qua, để che dấu sự thay đổi bất thường của bản thân, Hàn Băng ngay lập tức quay đầu đi né tránh.

"Nếu ngươi muốn vậy thì cùng đi đi."

"Ca ca, đệ cũng muốn đi!" Nam Thiên Sang níu lấy tay áo nàng, gương mặt nghiêm túc chưa từng có.

"Được, nhưng đệ phải chú ý an toàn của bản thân, không được làm chuyện liều lĩnh nguy hiểm."

"Ðệ sẽ ngoan ngoãn không làm ai phải vướng bận!"

Vu Cầm và Tố Phụng vốn muốn lên tiếng can ngăn, lại bị một ánh mắt cảnh cáo ra lệnh của Tư Ðồ Vũ Thiên đình chỉ lại, cúi đầu không dám nói một lời.

Hoàng Tiêu Dương ngay khi thấy hai người bước đi liền lên tiếng. "Ta cũng muốn đi, chúng ta đi chung đi."

Hàn Băng vừa bước ra khỏi cửa tiệm, dưới chân liền hiện lên một khế ước trận sáng chói đầy hoa văn tinh xảo, ngay sau đó một Phi Mã linh thú cao quý thanh thuần liền xuất hiện, hai chi trước nhấc cao vỗ cánh một cái đem cơ thể lơ lửng trên không trung, tránh đi những bá tánh đang hoảng loạn chạy bên dưới.

Tư Ðồ Vũ Thiên cực kỳ tự nhiên ôm eo Hàn Băng nhún chân nhảy lên lưng Tiểu Mã, Vu Cầm ôm theo Nam Thiên Sang cùng Tố Phụng cũng theo đó mà bay lên.

Hàn Băng hạ mắt nhìn Hoàng Tiêu Dương ở bên dưới không mặn không nhạt nói hai chữ. "Lên đi."

Ngay sau khi đối phương nhảy lên lưng mình, Tiểu Mã liền đập cánh một cái thật mạnh, nháy mắt liền đưa bọn họ theo hướng cổng thành mà bay đi.

Hoàng Tiêu Dương chưa kịp đứng vững đã bị cuồng phong suýt chút thổi bay, cũng may là Nam Thiên Sang nhanh tay lẹ mắt kịp kéo tay hắn lại.

Mà những người bên dưới bị biến cố bất ngờ phát sinh dọa sợ.

Ai ai cũng biết Phi Mã linh thú thanh cao quý hiếm luôn luôn chướng mắt nhân loại, dù có tự bạo cũng không chấp nhận làm linh thú của người nào, nhưng vừa rồi bọn họ tận mắt nhìn thấy một Phi Mã linh thú cúi đầu thuần phục trước một tiểu cô nương!

Nhiêu đây thui nha, mai lại tặng mn 1 chap nữa, chúc mn cả ngày hôm nay đều vui vẻ nhé!!!1

Beta lần 1: 01/2023

...

Truyện chưa hoàn, tác giả đang cố gắng sáng tác

Đề xuất liên quan

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play