Mọi người ồ lên kinh ngạc, không ngờ nữ tử lại dám hoa ngôn xảo ngữ, bịa đặt thân phận ngang ngược lộng hành như vậy. Nay bị người của hội đấu giá bắt được, không biết sẽ giải thích như thế nào.
"Nói! Ngươi là ai? Hay ngươi chính là gian tế của người khác phái đến, ý đồ xấu ăn trộm bí mật Hội đấu giá?" Triệu Sơn thẳng tay rút kiếm chỉ vào nữ tử, ánh mắt sắc bén không chút thương tiếc.
"Không không không! Ta không phải gian tế!" Nữ tử sợ hãi lắc tay phủ nhận, lại nhìn quần thể người vây xem liên tục chỉ trỏ bàn tán, tâm lý không vững vàng lùi lại phía sau hoảng hốt.
Nam Thiên Sang ra hiệu cho Mặc Hoa thu nhỏ lại rồi quấn trên vai tiểu tử, dịu dàng đút cho nó ăn một ít thịt nướng.
"Nếu không phải gián điệp người khác gài vào, vậy sao dám mở miệng nói có quan hệ kết nghĩa với ta? Ngươi đây là muốn phá hoại danh tiếng cùng nhân phẩm của một người bọn ta, sau đó phá hủy uy danh của hội đấu giá đúng không?!" Tư Gia Lâm híp mắt nhìn ả ta, trong giọng nói hoàn toàn là sự lạnh lẽo không chút độ ấm.
"Ta... ta không có! Không phải vậy! Ta chỉ là... chỉ là..." Nữ tử lùi về phía sau, lại vấp thanh chắn ngang dưới chân mà ngã xuống. "Không ai sai tiểu nữ cả! Là do tiểu nữ muốn mọi người ngưỡng mộ nên mới nói như vậy thôi! Tiểu nữ sai rồi, xin các vị đại nhân tha thứ cho tiểu nữ, sau này tiểu nữ không dám nữa đâu!"
"Ta xem cách ngươi thể hiện hôm nay, chắc đã làm không ít lần rồi nhỉ? Loại người như ngươi nên bị trừng phạt thích đáng mới có thể an ủi những người từng bị ngươi lừa gạt!" Triệu Sơn uy nghiêm nhìn nữ tử ngã trên mặt đất đang khóc lóc xin tha.
"Người đâu! Kéo ả này ra ngoài, đi các con phố lớn nhỏ tuyên truyền việc xấu ả ta đã làm. Sau đó giải lên nha môn, để cho quan phụ mẫu làm chủ xét xử!" Dù sao cũng đang ở quốc gia của người khác, bọn họ cũng không thể vuốt mặt bỏ mũi được!
"Không, Triệu gia chủ xin ngài rộng lòng thương xót, tha cho tiểu nữ một lần này!" Nữ tử bị hai nô bộc khỏe khoắn túm lên, mặc cho nàng ta kêu gào mà kéo đi.
"Chuyện hôm nay đã ảnh hưởng đến mọi người, Triệu mỗ thật lòng xin lỗi, cũng mong tất cả những người có mặt ở đây làm chứng cho Triệu mỗ cùng Hội đấu giá, tiểu gia và nữ tử kia hoàn toàn không có quan hệ gì cả!" Triệu Sơn ôm quyền hướng về phía những người đứng vây xem dõng dạc tuyên bố.
"Triệu gia chủ đừng lo lắng, chuyện này bọn ta đều thấy rõ ràng, sẽ không tin lầm kẻ gian dối!"
"Đúng vậy! Bọn ta tin Triệu gia chủ!"
"Triệu gia chủ xử lý thật dứt khoát, đúng là một người quyết đoán! Ta vô cùng khâm phục ngài!"
Những người vây xem liên tục vỗ ngực cam đoan, khen Triệu Sơn là người mạnh mẽ công chính, sau đó thì chậm rãi tản đi.
"Ca ca!" Nam Thiên Sang nhìn thấy Hàn Băng đứng một chỗ sau đám người đang tản đi lập tức vui vẻ chạy đến. "Ca ca, đệ vừa rồi uy vũ không?!"
"... rất giống một tiểu tử lưu manh, nhưng mà nói hay lắm." Hàn Băng âm thầm rút tay về không được đành chấp nhận, dùng tay còn lại xoa đầu cậu nhóc khen gợi.
Tư Đồ Vũ Thiên nhíu mày lại khó chịu, hừ một tiếng nhìn chằm chằm vào bàn tay đang xoa đầu Nam Thiên Sang của nàng.
Hàn Băng nụ cười có chút cứng lại, bất giác thu tay về. "Vậy hôm nay đệ đi Linh Thú các mua được gì không?"
"Hôm nay đệ đi thấy rất nhiều linh thú xinh đẹp, cũng rất thích nhưng mà đệ nhớ lời ca ca nói, nếu như thực lực chưa đầy đủ thì không được tham lam! Đệ bây giờ đã có Bạo Phong rồi, còn có cả Mặc Hoa nữa, nếu như thêm một linh thú khác sẽ dễ dàng mất khống chế, dễ dàng bị phản hệ."
"Ừm, không nên tham lam quá, nếu không người bị thiệt sẽ chính là bản thân mình." Hàn Băng mỉm cười gật đầu, trong lòng rất vui khi đồ đệ nàng dạy dỗ biết tiếp thu và ghi nhớ như vậy.
"Tiểu đệ, buổi đấu giá hôm nay thế nào?" Triệu Sơn nhanh chân bước đến gần nàng, khuôn mặt nghiêm nghị lúc vừa rồi hoàn toàn biến mất không dấu vết.
"Mọi thứ đều rất ổn định, hội đấu giá diễn ra khá suôn sẻ và thành công." Hàn Băng đúng như sự thật trả lời.
"Thôi, chúng ta vào trong trước rồi nói chuyện." Triệu Sơn nhìn xung quanh một chút rồi đề nghị.
ngôn tình hoànHàn Băng cảm nhận được bàn tay Tư Ðồ Vũ Thiên đang làm loạn, trái tim giật thót lên một cái, ngay lập tức lắc đầu từ chối. "Không cần đâu, hiện tại cũng muộn rồi, có gì thì ngày mai nói chuyện cũng không muộn."
Triệu Sơn thấy cũng có lý liền ngỏ lời muốn ba người ở lại, hắn sẽ cho người đi dọn dẹp nhưng Hàn Băng vẫn quyên quyết lắc đầu từ chối.
Nếu ở lại đây nàng sợ tên khốn lưu manh nào đó đang đứng bên cạnh nàng nửa đêm nửa hôm sẽ mò vào không chịu đi.
"Được thôi, vậy để ta cho người đánh xe đưa đệ về." Triệu Sơn không cho Hàn Băng cơ hội từ chối đã xoay người ra lệnh cho cấp dưới.
Tư Ðồ Vũ Thiên đứng bên cạnh nàng yên tĩnh từ đầu đến cuối đột nhiên hơi cúi đầu xuống, bờ môi lạnh lẽo dán sát vào tai Hàn Băng. "Có phải nàng lo lắng nửa đêm ta sẽ mò vào phòng nàng, không cẩn thận bị người khác phát hiện sẽ không biết giải thích như thế nào đúng không?"
Hàn Băng hơi nghiêng đầu né tránh, lại bị tay hắn kéo lại không cho di chuyển. "Băng Nhi rất thông minh đấy, vì ta thật sự đã nghĩ như vậy a!"
Nói xong còn không chút sợ hãi, vươn đầu lưỡi ra liếm vành tai nàng một cái mới lưu luyến mà rời đi, đứng nghiêm chỉnh như vừa rồi kẻ giở trò lưu manh không phải là hắn.
Hàn Băng thật muốn đập chết tên khốn vô sỉ bên cạnh, nhưng nàng không mạnh bằng hắn, trốn cũng không thoát khỏi hắn, ngoại trừ việc chấp nhận thì chẳng còn lựa chọn nào khác.
Khẽ thở dài một hơi, nhìn thấy xe ngựa đang đi đến liền kéo tay hắn bước cùng.
Sau khi yên ổn ngồi trong xe ngựa, Tư Ðồ Vũ Thiên cũng không buông tay nàng ra mà còn trực tiếp giơ lên trước mặt hắn trắng trợn ngắm nghía.
Nam Thiên Sang nhìn cảnh tượng này vốn đã quen nên không có phản ứng gì, vui vẻ kể lại tối nay tiểu tử đã đi những chỗ nào, thấy những thứ gì hay, mua những đồ vật gì các thứ, trên khuôn mặt non nớt hiện lên sự vui vẻ thuần túy đúng tuổi.
"Ca ca, tối nay đệ nhìn thấy một ngọc quan rất đẹp." Nam Thiên Sang móc từ trong tay áo ra một túi quà vải nho nhỏ. "Tặng người này!"
Hàn Băng nhướn mày nhận lấy, trực tiếp mở ra xem. Ngọc quan được chế tác rất tinh xảo, ở chính giữa đằng trước đính một hồng ngọc lớn tầm móng tay, xung quanh là hoa văn thêu dệt tinh xảo tỉ mỉ kéo dài đến tận phía sau.
"Cảm ơn đệ." Hàn Băng mỉm cười với tiểu tử sau đó nhẹ nhàng cất ngọc quan lại vào túi vải, sau lại nhét vào trong tay áo.
Xe ngựa dừng lại, Nam Thiên Sang dẫn đầu đi xuống trước, Tư Ðồ Vũ Thiên ôm eo Hàn Băng nhảy xuống sau, không kéo dài thời gian mà ngay lập tức kéo nàng vào trong phòng.
"Ngươi làm gì vậy?" Hàn Băng nhíu mày bước ngắn bước dài không theo tiết tấu, bị động đi theo sau hắn.
Tư Ðồ Vũ Thiên không nói gì, đẩy nàng ngồi xuống ghế, bản thân hắn lại rút ra một chiếc khăn tay mới tinh, chậm rãi lau đi lau lại bàn tay nhỏ bé của nàng.
Dạo này bận quá, để đoạn giáng sinh mik đăng tặng mn hai chương nhoa!!! Chúc mn đọc truyện vui vẻ nè!1
Còn có, mik đang beta lại một số các chương đầu vì lỗi chính tả cùng thêm chữ, những chương đó mik sẽ ghi chú ngày tháng beta lần 1 và lần 2 nhé! Cảm ơn mn đã đọc nè!