"..." Hàn Băng điều chỉnh hơi thở của bản thân, nhìn nam nhân đang ở phía trên giữ chặt nàng, cảm xúc khó chịu không biết tên dâng lên.
Lần giao thủ vừa rồi là do Tư Đồ Vũ Thiên nhường nàng, hắn vẫn chưa dùng hết toàn bộ sức mạnh của mình để đánh với nàng, Hàn Băng hiểu điều đó!
"Băng Nhi ghét ta đến vậy sao?"
"..." Hàn Băng quay đầu qua một bên không thèm trả lời hắn.
Tư Đồ Vũ Thiên lấy ra một con dao găm dưới ủng giày, sau đó chậm rãi đặt vào lòng bàn tay nàng siết lại, giữ chặt tay Hàn Băng chĩa mũi dao về lồng ngực mình.
"Nếu Băng Nhi đã muốn giết ta như thế, vậy hãy làm ngay bây giờ đi!"
"Ngươi điên rồi!"
Hàn Băng mở to mắt nhìn hắn, cảm nhận một lực kéo không hề nhẹ truyền đến tay mình liền hoảng hốt giữ chặt dao găm đang đâm đến trái tim của Tư Đồ Vũ Thiên.
"Không phải nàng ghét ta sao? Hãy kết liễu ta đi, được chết trong tay nàng, ta rất vui vẻ!" Tư Đồ Vũ Thiên mỉm cười nhìn nữ tử lo lắng mím môi trước mắt.
Bởi vì dựa vào lực kéo của Tư Đồ Vũ Thiên nên Hàn Băng cũng theo đó mà ngồi dậy, đối diện với lời thủ thỉ dụ hoặc của hắn nhắm mắt lại.
Ở khoảng khắc vừa rồi khi mũi dao sắp đâm vào trái tim của Tư Đồ Vũ Thiên, nàng cảm nhận được trái tim nhói lên đau đớn, cánh tay đã vô thức căng cứng lên giữ chặt lại con dao không để nó di chuyển thêm dù chỉ một chút.
Hàn Băng biết, nàng chính là không lỡ giết hắn! Nhưng tại sao lại như vậy?! Nàng thích nam nhân phúc hắc này sao? Không thể nào đâu!
Tư Đồ Vũ Thiên nhìn thấy sự bối rối do dự của Hàn Băng liền buông tay nàng ra đoạt lấy dao găm ném qua một bên, vòng tay ra sau nhẹ nhàng ôm chặt nàng vào trong lòng.
"Nàng có phải là rất không lỡ để ta chết đúng không? Thật ra nàng cũng để ý ta đúng không? Băng Nhi, không cần gấp gáp trả lời ta, hãy từ từ suy nghĩ thật kỹ. Ta sẽ luôn chờ nàng!"
Cả cơ thể nàng bị Tư Đồ Vũ Thiên ôm chặt trong lòng, lẳng lặng nghe tiếng tim mạnh mẽ đập của hắn, hai tay không biết nên để ở đâu.
"Ta..." Hàn Băng do dự mở lời, lại không biết nên nói gì. "Ngươi buông ta ra trước đã."
Tư Đồ Vũ Thiên nghe lời mà buông nàng ra, nhìn khuôn mặt của Hàn Băng không biết vì ngại ngùng hay tức giận mà có chút đỏ lên liền mỉm cười, cẩn thận đỡ nàng đứng dậy.
Hàn Băng sau khi đứng thẳng người liền theo thói quen mà lùi lại một bước giữ khoảng cách với hắn, không nói gì mà tiến về phía gốc cây có thanh kiếm của nàng, dùng lực rút mũi kiếm ra.
"Ngươi... có thể dùng linh lực sao?" Hàn Băng hỏi ra nghi vấn trong lòng nàng.
"Phải, từ khi sinh ra đã có thể sử dụng rồi. Linh lực của ta sẽ luôn tự động phục hồi." Tư Đồ Vũ Thiên đưa vỏ kiếm cho nàng.
*có thể mn sẽ thắc mắc tại sao anh nhà lại dùng đc linh khí, nhưng đến phần 2 qua Linh Pháp đảo thì sẽ tự động được giải đáp nha! Hi hi, mik sẽ cố gắng viết đoạn hai anh chị đánh nhau thật kịch tính ở phần 2 cho mn chiêm ngưỡng!!! Hahahahhahaha!
Hàn Băng không nói gì nữa trầm mặc nhận lấy, cảm thấy bản thân hôm nay dùng quá nhiều linh lực, liền quyết định trở về nhà tranh tu luyện để phục hồi linh khí trong cơ thể.
Khi nàng mang một thân quần áo lấm len đất bẩn trở về đã nhìn thấy Hoàng Tiêu Dương đang ngồi ở bàn gỗ bên ngoài nhà tranh uống trà.
Hoàng Tiêu Dương nghe thấy tiếng động liền quay đầu nhìn lại. Thấy Hàn Băng song song trở về cùng một nam nhân đeo mặt nạ khí thế mạnh mẽ áp bức khiến người khác khó chịu.
"Ca ca!" Nam Thiên Sang nhìn thấy hàng trở về liền chạy đến. "Người đó... sau khi huynh rời đi không lâu đã tìm đến. Đệ nhìn có chút quen mắt nhưng không nhớ ra y là ai."
Hàn Băng gật đầu, sau đó nhờ tiểu tử đi nấu cho nàng một ít nước nóng, quay sang bên cạnh nói với Tư Đồ Vũ Thiên. "Ta... ta nhớ bản thân còn một chuyện phải làm, sẽ quay lại ngay, ngươi ở đây đợi..."
"..." Tư Đồ Vũ Thiên nhìn nàng dịu dàng cười, khẽ chỉnh lại sợi tóc rối trên đầu nàng. "Được, nàng đi đi, ta sẽ ở đây đợi nàng quay lại."
Hàn Băng có chút hoảng loạn mà tránh đi ánh mắt của hắn, xoay người nhanh chóng trở lại rừng, trong lòng loạn thành một đống.
Tại sao nàng lại thông báo việc cần làm của bản thân và bảo hắn đợi chứ?! Đây rõ ràng không phải tác phong của nàng, chắc chắn là do... do sợ hắn bám theo nên nàng mới nói vậy! Đúng, chính là như vậy!
Tự thôi miên chính bản thân mình, Hàn Băng dùng tốc độ nhanh nhất quay trở lại nơi nàng đánh nhau với Hắc Trư Nanh Hoàng, sau khi chắc chắn không có ai theo dõi liền thu bọn chúng vào không gian, đồng thời nàng cũng tiến vào bên trong nhắc nhở một vài vấn đề cần thiết.
Bên này sau khi Hàn Băng rời đi, Tư Đồ Vũ Thiên liền quang minh chính đại bước vào trong nhà tranh, muốn bỏ mặc Hoàng Tiêu Dương đang ngồi ở bên ngoài.
"Làm phiền công tử dừng bước!" Hoàng Tiêu Dương đặt ly trà xuống bàn, ngay khi Tư Đồ Vũ Thiên chuẩn bị vào trong liền lên tiếng. "Mạn phép xin hỏi tôn tính đại danh của công tử là gì? Với nam tử vừa rồi phải chăng là bằng hữu?"
Tư Đồ Vũ Thiên quay lại nheo mắt nhìn đối phương, quyết định không tiến vào bên trong nữa mà đổi hướng, đi đến ngồi đối diện với Hoàng Tiêu Dương.
"Ta không phải là bằng hữu của nàng ấy."
Hoàng Tiêu Dương nhìn nam nhân tràn ngập bá khí trước mặt, trong lòng ngoài trừ kinh ngạc tán thưởng chính là đề phòng. "Không phải bằng hữu sao? Vậy công tử với y là...?"
"Là quan hệ mật thiết đến mức người ngoài sẽ chẳng bao giờ xen vào được."
Nghe ra lời ám chỉ ngầm của Tư Đồ Vũ Thiên, Hoàng Tiêu Dương liên tục suy nghĩ trong đầu.
Mối quan hệ mật thiết đến mức người ngoài không thể nào xen vào giữa là như thế nào? Huynh đệ ruột thịt? Đồng môn sư huynh sư đệ? Biểu ca biểu đệ? Hay là...!?
Hoàng Tiêu Dương không dám nghĩ đến kết quả cuối cùng, sau khi lướt qua hàng loạt những suy nghĩ liền tự thôi miên chính bản thân mình.
"Ngươi là gì với nàng ấy?" Tư Đồ Vũ Thiên híp mắt nhìn Hoàng Tiêu Dương, trong lòng cũng đã đoán ra được phần nào tâm ý của hắn ta.
"Tại hạ với Băng công tử là bằng hữu. Băng công tử đã giúp đỡ tại hạ một chuyện rất quan trọng." Hoàng Tiêu Dương gương mặt cương nghị nghiêm chỉnh. "Tại hạ và y đã cùng nhau sát cánh xử lý những vấn đề nan giải đó."
Nghe ra được đối phương đang nhấn mạnh trọng tâm câu 'cùng nhau sát cánh', Tư Đồ Vũ Thiên hừ lạnh trong lòng, đang định nói điều gì đó thì đã thấy Hàn Băng trở lại liền kéo khóe môi cười nhẹ.
Khi Hàn Băng quay lại liền nhìn thấy hai mỗ nam nhân đang ngồi đối diện nhau, không khí xung quanh hai người có chút khác thường mà nàng không hiểu được.
Bước đến gần bàn trà, Hàn Băng nhìn Hoàng Tiêu Dương lạnh nhạt đưa ra câu hỏi. "Không biết hôm nay Tam hoàng tử đến tệ xá là có việc gì muốn chỉ bảo?"
"Băng công tử nói quá rồi, ta hôm nay đến đây thứ nhất là muốn hỏi thăm sức khỏe của công tử, thứ hai là có việc muốn nhờ vả."
Ngay lúc Hàn Băng muốn nói chuyện thì Tư Đồ Vũ Thiên đột nhiên kéo tay nàng về phía hắn, không kịp để Hàn Băng thích ứng liền làm ra một hành động cực kỳ lớn mật.
"Ưm!"
***Dạo gần đây mình tìm trên gg và thấy truyện của mik được đăng trên rất nhiều trang web mà chưa được sự đồng ý của mik, có chút hoài nghi nhân sinh 😶😶
Sau đó mik liên hệ nt cho BTV để hỏi vấn đề bản quyền, xong chị BTV lại trả lời một câu làm mik rất rất bức xúc, chị bảo là "bản quyền nếu là truyện của em chứ"!!!!! Thật.... không biết nên nói gì cho cam, sau khi mik đọc câu trả lời của chị ấy mik thật sự muốn bùng nổ.
Trong khi ngay từ đầu mik đã nói, đây là truyện mik tự viết chứ không phải edit của bất kỳ ai hoặc copy từ người nào, hoàn toàn 100% là mik tự nghĩ và tự viết ra, và mik cũng đã nói vấn đề đó không dưới 1 lần, xong bây giờ....
Phải chăng bây giờ mik ngừng đăng hoặc drop hẳn thì mới chứng minh được đây là truyện mik tự viết?
Mik viết truyện hoàn toàn là dựa theo sở thích cá nhân chứ không muốn câu like hoặc kiếm tiền gì cả, vậy nên mik thật sự hi vọng mọi người tôn trọng truyện của mik và đừng nghi ngờ vì truyện này mik bắt đầu viết và chỉnh sửa từ năm 2019, đến hiện tại cảm thấy ổn áp mới bắt đầu đăng lên! Mik không hi vọng tâm huyết của mik lại bị coi là đạo nhái từ người khác!
Mình xin trân thành cảm ơn, cũng xin lỗi mn, mình sẽ ngừng đăng 2 tuần để bớt cảm xúc tiêu cực trong lòng***.
.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT