"Ồ?! Tư ca sao lại nói như vậy?" Hàn Băng nhướn mày hơi bất ngờ.

"Không phải nói rằng mở các chi nhánh lớn ở các quốc gia sao? Lần đó bên Ngạo Hùng quốc do ta phụ trách!" Tư Gia Lâm đặt tách trà xuống, liếc nhìn xung quanh rồi hạ giọng thật thấp.

"Hàn Ân Ý kia là một trong những vị khách của hội đấu giá. Đệ biết không, để có thể trở thành một trong những người ngồi trong phòng chữ mà nàng ta đã lợi dụng một tiểu công tử thế gia, bỏ cả trăm lượng vàng chỉ để đặt chỗ ngồi cho ả! Sau khi nhận được thẻ khách cao cấp liền âm thầm cho thân tín trộn thuốc xổ vào thức ăn của vị công tử đó, hại hắn muốn tham dự hội đấu giá cũng không thể!"

"Sau đó thì sao nữa?" Kha Vũ cầm lấy điểm tâm trên bàn vừa nhâm nhi vừa tò mò hỏi.

"Sau đó nàng ta đưa một lúc bốn năm vị công tử thế gia giàu có khác đến phòng đấu giá đã lấy được đấy, thấy thích món đồ nào liền giả đò nũng nịu khiến mấy kẻ ngu ngốc kia đâm đầu vì ả mà tiêu tiền như nước!"

"Thật đúng là một nữ nhân mưu mẹo đáng sợ mà!" Kha Vũ nhíu mày lắc đầu thất vọng.

"Cũng không phải lần một lần hai mà là lần nào cũng vậy! Ta nhìn những kẻ ngốc nhiều tiền kia vì nàng ta mà xả tiền cũng thấy đau lòng hộ nữa mà!" Tư Gia Lâm cũng lắc đầu thở dài. "Nhưng vì kế sinh nhai, bản thiếu chọn cách nhắm mắt bỏ qua, ha ha ha!"

"..."

Hoàng Tiêu Dương ngồi gần đó nhìn thấy Hàn Băng, trong lòng ngổn ngang cảm xúc, muốn tiến đến chào hỏi bắt chuyện nhưng cuối cùng vẫn đè lại ý muốn, ngồi im tại chỗ.

Đã hơn hai năm không gặp kể từ lần nói chuyện đó, tiểu hài tử ngày nào bây giờ đã trưởng thành hơn rất nhiều, khí chất toát ra càng thêm thanh tịnh thuần khiết khiến hắn khó lòng dời mắt.

Hàn Băng cảm nhận được tầm mắt của hắn liền nhìn qua, sau khi biết được chủ nhân ánh mắt là ai liền gật đầu hữu nghị một cái xem như thay lời chào hỏi.

Hoàng Tiêu Dương cũng nở một nụ cười rồi gật đầu với nàng, âm thầm ghi nhớ lại từng hình ảnh của đối phương vào trong đầu.

"Sứ giả Minh Thần quốc đến!"

Nhị hoàng tử Minh Vương Nguyên mỉm cười bước vào, phía sau là những cận thần được điều động đi theo lần này.

"Tam hoàng tử, đã lâu không gặp! Thời gian qua ngài vẫn khỏe chứ?" Vị trí của y ngay sát bên cạnh Hoàng Tiêu Dương nên liền nhân cơ hội nghiêng người bắt chuyện.

"Đa tạ Nhị hoàng tử quan tâm, ta vẫn rất khỏe!" Hoàng Tiêu Dương khách khí đáp lời. "Nghe nói Nhị hoàng tử khoảng thời gian gần đây vừa lấy thêm một trắc phi, tại đây ta chúc ngài trăm năm hạnh phúc nhé."

"Ha ha, ta xin nhận lời chúc phúc của Tam hoàng tử!" Nhị hoàng tử Minh Vương Nguyên cười giả lả đáp lại, tầm mắt tùy ý đảo qua phía bên nữ quyến.

Đẹp mày đẹp mặt đẹp tay chân

Đẹp dáng đẹp lưng đẹp toàn thân...*

*Trích "Đẹp" trong những bài thơ miêu tả về sắc đẹp. Riêng mik thì thấy bài thơ này khá hay, nhưng chỉ lấy 2 câu để hợp cảnh thôi, mọi người có thể tra gg để đọc cả bài nhé!

"Quả nhiên Thiên Linh quốc là nơi có nhiều mỹ nhân nhất trong ngũ quốc a!" Minh Vương Nguyên phe phẩy chiết phiến trong tay cảm thán. "Chỉ nhìn riêng làn da kia thôi cũng đã cảm thấy vô cùng mịn màng rồi! Tam hoàng tử, ngài cảm thấy ta nói đúng không?"

"Nhị hoàng tử thật biết nói đùa! Những thiên kim tiểu thư lá ngọc cành vàng thì có mấy ai là da dẻ thô ráp sần sùi?!" Hoàng Tiêu Dương hạ mắt nhàn nhạt trả lời.

"Nói vậy cũng đúng! Bất quá ta có nghe đồn rằng, Tam hoàng tử ngài đây là một kẻ đoạn tụ, vậy... mùi vị của nam nhân như thế nào, Tam hoàng tử có thể chia sẻ cho ta biết được không?"

"..." Hoàng Tiêu Dương mỉm cười liếc nhìn hắn một cái. "Nếu Nhị hoàng tử cảm thấy tò mò như vậy, ta có thể cho người đưa đến một vài tiểu mỹ nam sạch sẽ cho ngài từ, từ, tìm, hiểu!"

"Ha ha, đa tạ ý tốt của Tam hoàng tử, ta nghĩ rằng ta không cần như vậy đâu. Khẩu vị nặng nề đó, ta.. nuốt không trôi a!" Minh Vương Nguyên lắc đầu từ chối, sâu trong ánh mắt là dò sét đánh giá.1

Đúng là nhân vật có thể chỉ huy cả trăm vạn đại quân có khác, cho dù có bị chọc tức đến thế nào đi nữa vẫn giữ được lý trí bình tĩnh!

Hoàng Tiêu Dương cũng không muốn nói chuyện gì thêm với người mang ý đồ bất minh với bản thân, trầm mặc quay đầu nhìn về một hướng khác yên lặng phẩm trà.

"Sứ giả Vân Tinh quốc đến!"

Huyền Thụy Lâm lạnh nhạt bước vào, ánh mắt sắc sảo liếc sơ qua bốn phía, thu vào mọi cảnh vật yến hội, yên lặng theo sau thái giám đến vị trí của mình. Sứ giả đi theo y cũng đồng dạng mà lạnh lùng tiến thẳng, cả một đoàn người đều trầm ngâm cứng ngắc.

"Huyền Thụy Lâm kia đúng là ngày càng lạnh lùng, thật giống như quốc gia của hắn, quanh năm tuyết phủ trắng xóa lạnh lẽo cùng cực!" Minh Vương Nguyên phe phẩy chiết phiến nhỏ giọng bình luận.

Hoàng Tiêu Dương chỉ đơn giản nhìn qua hắn một cái rồi rời mắt, cũng không để đối phương ở trong lòng. Những người trong hoàng tộc các quốc ít nhiều gì cũng đều biết về mặt sau đen tối ở Vân Tinh quốc. Dưới mạng lưới tình báo của chính mình, Hoàng Tiêu Dương lại càng biết sâu hơn bộ mặt đen tối đó!

Bên ngoài hào nhoáng sa hoa bao nhiêu thì bên trong mục nát thối rữa đến bấy nhiêu! Mặc cho hoàng đế Vân Tinh quốc Huyền Mạc Bằng dùng biện pháp mạnh mẽ như nào thì việc bắt người biếm thành nô lệ vẫn luôn âm thầm xảy ra.

Một quốc gia như vậy không biết còn có thể tồn tại bao lâu nữa!

Hàn Băng nhìn đoàn sứ giả vừa tiến vào khẽ nhíu mày. Trong mắt nàng, không gian xung quanh đoàn người như đang bốc lên một luồng khí đen đáng sợ đầy tàn ác, mà hắc khí ở trên người kẻ dẫn đầu kia lại càng thêm nồng đậm rõ ràng.

Chuyện gì vậy? Tại sao nàng lại có cảm giác bài xích với khí đen của bọn họ như vậy?

"Tiểu Phong, đệ làm sao vậy? Thấy khó chịu sao?" Kha Vũ thấy nàng nhíu mày liền quan tâm hỏi thăm.

"Không." Hàn Băng lắc đầu, chỉ về phía đoàn sứ giả của Vân Tinh quốc. "Những người đó huynh biết không?"

Bốn người đồng loạt nhìn về phía Huyền Thụy Lâm, lần lượt gật đầu.

"Đệ từng đi qua Vân Tinh rồi phải không?" Mạc La thấp giọng nói. "Nếu từng đi qua rồi hẳn là đệ đã thấy những thứ như thang cuốn, bàn bay hay đại loại như những thứ khác! Thật ra chúng đều.."

"Đệ biết! Là hoạt động bắt giữ nô lệ và khai thác nhân lực bất hợp pháp đúng không?" Hàn Băng gật đầu.

"Đúng vậy! Ta cũng không ngờ Vân Tinh là một quốc gia như thế! Haizz.. Ta cũng chỉ là vô tình biết được khi giao tiếp với một thương nhân ở Vân Tinh quốc, sau khi biết liền vô cùng kinh hãi trong lòng, lập tức từ chối phương pháp tàn ác đó, xây dựng hội đấu giá ở một nơi không có đường hầm chứa đựng nô lệ."

"Thời gian gần đây hoàng đế Huyền Mạc Bằng mạnh mẽ tra xét vấn đề bắt người làm nô lệ lao động, đóng cửa vô số tửu lâu khách điếm, giải quyết nội bộ nhũng loạn vô cùng dứt khoát, mà người dẫn đầu cuộc biến đổi đó chính là y, Đại hoàng tử Huyền Thụy Lâm." Tư Gia Lâm chỉ về phía đoàn người.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play