"Ai da Thái tử, ngài thật là hư quá đi à!" Mỹ nhân trong lòng Vũ Lăng Quang yểu điệu duyên dáng khẽ đánh yêu hắn làm nũng, cơ thể ngược lại càng thêm dán sát vào đối phương.

"Ha ha, Tiểu Cơ Nhi nàng xinh đẹp quá, bản cung thật sự không nhịn được nha!" Vũ Lăng Quang càng được đà ghé sát trêu chọc, ánh mắt dâm tà quét qua một lượt cơ thể nữ nhân.

"Điện hạ cũng thật là, ở nơi này nhiều người lắm, nếu ngài muốn..." Cơ Nhi dùng ngón trỏ vẽ vòng tròn trên ngực hắn, nháy mắt quyến rũ. "... tối nay Cơ Nhi sẽ tận tình hầu hạ ngài a~"

"Hê hê, Tiểu Cơ Nhi miệng nhỏ thật ngọt nha! Đêm nay bản điện hạ nhất định sẽ khiến nàng thần hồn điên đảo, sướng như lên mây!"

Vũ Lăng Quang bóp eo mỹ nhân, lại lần mò xuống xoa nắn bờ mông căng mẩy mịn màng, trong đầu hiện lên những suy nghĩ đồi trụy đen tối nhưng người nằm dưới lại không phải kẻ đang ở trong lòng y.

"Cơ Nhi chờ điện hạ tới sủng ái~"

"Ha ha ha, được được! Bản điện hạ đêm nay sẽ chỉ sủng ái nàng thôi!"

Cơ Nhi vẻ mặt mềm mại ôm chặt eo hắn, trong mắt là một mảnh băng lãnh cùng khinh thường.

Một tên sắc lang như vậy sao có thể sánh với ngôi vị cao thượng kia được! Chỉ có người đó, mới xứng với vị trí đấy mà thôi!

"Nào các ai khanh, uống cạn ly rượu này vì tương lai đầy hứa hẹn!" Vũ Lăng Quang giơ cao ly rượu trong tay hô lên.

"Cạn ly!"

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

"Tông chủ, Thái tử Vũ Lăng Quang đưa đến thư báo rằng cánh tay phải đắc lực của Vũ Tiêu Kỳ đã chết, kế hoạch đang được diễn ra vô cùng suôn sẻ." Phúc Lâm dâng lên phong thư vừa nhận được.

"Tên Thái tử vô dụng đó nói như vậy sao?" Phúc Nhậm Tạ vuốt ve ly máu tươi còn nóng trong tay. "Đã cho người đi chứng thực lại thông tin đó chưa?!"

"Đã chứng thực rồi thưa tông chủ! Người của chúng ta không tìm thấy tung tích của hai phu thê bọn họ, nhưng lại tìm thấy di vật là giá y của Võ Triển Long bị mắc vào một cành cây khô ở đáy núi Cốc Tử."

"Hừ! Hãy cho người đi kiểm tra lại lần nữa, đặc biệt cho người âm thầm giám sát hành tung của Vũ Tiêu Kỳ, xem xem hắn đi những đâu, gặp những ai!" Phúc Nhậm Tạ uống cạn ly máu, phất tay ra lệnh.

"Vâng, thuộc hạ sẽ cho người đi thực hiện."

"Chờ chút!"

"Tông chủ phải chăng muốn căn dặn thêm điều gì?!" Phúc Lâm cúi đầu chờ đợi.

"Việc điều tra về thân phận của Sát Thiên Phượng Tiên đã đến đâu rồi?!" Phúc Nhậm Tạ híp mắt lại nhìn đối phương, đôi môi vì mới uống máu mà đỏ tươi đáng sợ.

"Thưa tông chủ, sự kiện năm đó mặc dù kinh động cả một quốc gia nhưng những người tham dự đều đã không còn tồn tại, muốn tìm ra sự thật có lẽ sẽ mất thời gian hơn dự tính! Mong tông chủ kiên nhẫn chờ đợi thêm vài ngày nữa ạ."

"Hừ!" Phúc Nhậm Tạ phóng ra khí thế của bản thân. "Tốt thôi, bản tông chủ có thể chờ để một lần nuốt trọn bọn họ, ăn ả ta với Tư Đồ Vũ Thiên cùng một lúc để tăng thêm sức mạnh cũng không sao!"1

Phúc Lâm sau khi được lui ra ngoài liền bình tĩnh phân phó người đi làm nhiệm vụ, sau đó tiến đến phòng đang nhốt Hàn Ân Ý xem xét.

"Hàn cô nương mấy ngày nay thế nào?!"

"Dạ thưa trưởng quản, Hàn tiểu thư mấy ngày gần đây ăn ít đi rất nhiều, nhưng cũng không còn đòi thả ra ngoài nữa, yên tĩnh ngoan ngoãn thủ trong phòng." Người dẫn đầu đội đệ tử kính cẩn thông báo.

"Để ý kỹ nàng ta một chút, nếu như người xảy ra mệnh hệ gì, tông chủ sẽ đến hỏi tội các ngươi, sau đó sẽ tiễn các ngươi đi bầu bạn cùng nàng ta!"

"Vâng, đệ tử sẽ trông coi thật cẩn thận, không để Hàn tiểu thư xảy ra chuyện gì bất trắc!"

. . . . . . . . . . . . . . . . . .

"Chủ tử, người kia được bảo vệ rất kỹ, chúng ta không thể ra tay cướp người được!"

"Đó cũng là điều ta đoán trước được. Âm thầm điều tra đến đâu rồi?!" Tư Đồ Vũ Thiên hạ bút điểm một nét vẽ lên giấy trắng.

"Đã điều tra rõ được gia thế đối phương. Là tiểu thư quan gia, con gái thứ hai của Tể tướng đương triều ở Ngạo Hùng quốc, tên là Hàn Ân Ý, vốn là do thiếp thất sinh ra nhưng vì chủ mẫu mất sớm nên được nâng lên làm bình thê, tính ra cũng là một đích nữ." A Nhị cẩn thận đọc lại phong thư được truyền về.

"Đại tiểu thư tên là Hàn... Băng." A Nhị có chút nghi hoặc nhìn lại chữ trên giấy.

"Ồ?!" Tư Đồ Vũ Thiên nhướn mày lên tỏ ý tò mò. "Hàn Băng sao?"

"Vâng, đúng vậy ạ. Đại tiểu thư Hàn Băng cũng cùng ngày sinh với Nhị tiểu thư, nhưng vì chủ mẫu bị băng huyết sau sinh nên có tin đồn nàng là Thiên Sát Cô Tinh, khắc chết người thân ruột thịt. Cách đây gần hai năm đã chết cháy trong tiểu viện, lý do là đế đèn dầu bị đổ ra sàn nhà." A Nhị nghiêm túc thông báo tiếp.

"Tính cách như thế nào?"

"Đại tiểu thư là một người nhát gan nhu nhược, dù bị bắt nạt cũng không dám mắng trả, tự ti yếu đuối không dám tiếp xúc với ai."

"Chân dung thì sao?"

"Dạ có nhưng rất mờ nhạt, có thể là do không được ưu ái quan tâm nên chỉ có bức chân dung lúc bốn năm tuổi."

Tư Đồ Vũ Thiên đặt bút lông trong tay xuống nhận lấy bức vẽ từ tay A Nhị mở ra xem.

Tiểu nữ hài mắt hạnh to tròn môi hồng chúm chím, hai má không có nhiều thịt nhưng rất dễ thương. Y phục trên người là màu lam ngọc, trên cổ đeo một khóa Trường Mệnh bằng bạc, tóc búi cao thả xuống nhìn có chút ngộ nghĩnh tinh nghịch.

"Đã điều tra thật hư cái chết chưa?"

"Dạ rồi ạ! Người làm trong Tể tướng phủ đều xác nhận rằng đó là thi thể của Đại tiểu thư, đặc điểm nhận diện chính là lắc chuông bạc nàng ấy đeo từ nhỏ đến lớn vẫn ở trên thi thể đó."

Tư Đồ Vũ Thiên hạ mắt đăm chiêu suy nghĩ. Hàn Băng và tiểu oa nhi trong tranh này không có một chút nào giống nhau nhưng tại sao hắn lại cảm thấy, nàng và Hàn Băng của Tể tướng phủ kia là cùng một người vậy nhỉ?!

Nhưng cũng không thể như vậy được! Hàn Băng mà hắn quen biết dung mạo khuynh thiên, võ công trác tuyệt, y thuật thần kỳ, sao có thể là một tiểu nữ hài nhu nhược nhút nhát kia!

Trên người của Hàn Băng hắn nhìn thấy khí chất lạnh lùng vô tình của một người liếm máu trên lưỡi dao mà sống, điều mà một tiểu thư khuê các chắc chắn không bao giờ có được!

Hai người này... không phải là một người!1

Tư Đồ Vũ Thiên đốt phong thư đó đi, ngay cả bức họa cũng trực tiếp vứt vào lò lửa. "Nếu người đã chết, lão quái vật kia chắc sẽ nghi ngờ mà giữ lại Hàn Ân Ý kia dù nàng ta có vô dụng đi chăng nữa! Dù sao, kẻ được người người công nhận là Sát Thiên Phượng Tiên hẳn cũng không kém là bao!"

"Vậy bước tiếp theo chúng ta nên làm gì đây chủ tử?!"

"Không cần lo lắng mà hành động vội vàng! Lão quái vật kia hiện tại sẽ không trực tiếp động đến nữ tử đó đâu, dù sao nhược điểm trí mệnh của lão chính là máu của nữ tử thuần âm. Ngoại trừ kẻ mang mệnh cách Sát Thiên Phượng Tiên ra, hắn không thể hấp thụ máu của nữ tử nào khác!" Tư Đồ Vũ Thiên cười lạnh một tiếng.

Hư hư, mọi người biết không, mik thật sự rất dở khoản cung đấu ấy!!! Nếu có điểm hổng nào không rõ ràng thì mn thông cảm đừng thắc mắc nhé! Mik sẽ bổ sung kỹ hơn vào trong bộ Long Ngưng sau nhé!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play