"Một nữ tử lạ bất ngờ xuất hiện ngay trước khoảng thời gian mấu chốt như vậy, không nghi ngờ rất khó!" A Nhất miết ngón tay vào vỏ kiếm bên eo. "Quả thật nàng ấy có võ cao cường, dung mạo tuyệt thế nhưng vậy thì sao chứ? Một khi nàng gây hại cho chủ nhân, dù chết ta cũng sẽ giết nàng ta! Ngươi cũng như vậy, không phải sao?"
"Ha! Đúng!" A Ngũ hạ mắt cười lạnh một tiếng. "Nếu chủ mẫu làm hại chủ nhân, ta sẽ chính là người đầu tiên giết chết nàng ấy!"
Mặc dù bọn hắn công nhận tài năng cùng trí thông minh của Hàn Băng, cũng chấp nhận nàng là nữ nhân có tư cách sánh đôi nhất, có thể đứng bên cạnh chủ nhân ở đỉnh cao nhân thế nhưng trong lòng bọn họ, một khi Hàn Băng muốn ám hại chủ nhân, dù phải chết bọn họ cũng phải kéo nàng ấy xuống địa ngục!
Thời điểm nhìn thấy A Nhất ở trong sân, Hàn Băng cũng không có bao nhiêu kinh ngạc, dù sao thì mọi hành động bên ngoài của họ nàng đều nắm đến nhất thanh nhị sở*, chỉ gật đầu một cái coi như chào hỏi.
*nhất thanh nhị sở: hoàn toàn rõ ràng, rõ như ban ngày.
"Chủ mẫu. Chủ nhân sai bảo A Nhất đến để bảo vệ người." A Nhất ôm quyền cúi đầu thông báo.
"Ta biết rồi!" Hàn Băng cũng không có ý kiến gì với việc có thêm một cái đuôi bám theo, dù sao thì nếu nàng đuổi A Nhất đi, Tư Đồ Vũ Thiên sẽ lại đưa đến Nhị Tam Tứ Lục Thất Bát khác!
A Nhất sau khi thông báo xong liền phi thân lên một cái cây ngay trong viện, dùng thân phận ám vệ âm thầm bảo vệ nàng.
Nam Thiên Sang nhìn lên tán cây lại lau mắt nhìn một lần. "Oa, A Nhất ca thật lợi hại, đệ hoàn toàn không nhìn ra vị trí của huynh ấy!"
"Đồ ngốc! Nếu để đệ nhìn thấy vậy A Nhất sợ là đã chết không dưới trăm lần rồi!" Hàn Băng gõ ngón tay xuống y điển trên bàn.
"Ca ca, đệ cũng muốn học ẩn thân!"
"Hửm!? Vậy trước khi học ẩn thân, đệ phải học cho thật tốt khinh công đã."
"Vâng, đệ sẽ cố gắng học thật tốt!"
Kétttttt!
Võ Triển Long từ phòng bên ngoài tiểu viện đẩy cửa vào, sắc mặt có chút tiều tụy trắng bệch, y phục chỗ thì rách nát nơi thì bẩn thỉu đi đến trước mặt Hàn Băng, từ trong ngực lấy ra một hộp gỗ đàm hương.
"Nàng ấy như thế nào rồi?!"
"Sắc thái đã tốt hơn mấy ngày trước rồi! Ngươi có thể thay y phục, tẩy sạch cơ thể rồi đến đây thăm nàng ấy."
"Đa tạ! Ta muốn gặp mặt nàng ấy trước." Võ Triển Long cúi đầu với Hàn Băng xong liền quay người đi tới căn phòng nhỏ bên hông, vốn là phòng của Nam Thiên Sang, nay được nhường lại cho Tĩnh Khả Ngưng.
Ngày hôm đó, lúc mà Võ Triển Long có ý định ra tay thật sự thì bên phe địch bỗng nhiên từng người lần lượt ngã quỵ dưới đất, Băng Phong từ trên dãy núi cao phi thân nhảy xuống, một chưởng đánh bay mặt nạ quỷ nam tử, cướp lấy Tĩnh Khả Ngưng về phía nàng.
"Khụ khụ... ngươi là ai?!" Mặt nạ quỷ nam tử nhìn Hàn Băng mang mặt nạ bạch ngọc đề phòng hỏi, điều động nội lực trong cơ thể.
"Nhuyễn Ngân Huyễn Cốt tán không phải chỉ có tác dụng làm suy yếu cơ thể thôi đâu."
"Cái gì... cơ?!" Mặt nạ quỷ nam tử kinh sợ cảm nhận nội lực trong cơ thể dần dần biến mất, giống như bị sói mòn đi bởi thứ gì đó. "Ngươi đã làm gì?!"
Hàn Băng mặc kệ đối phương, nhíu mày bắt mạch cho Tĩnh Khả Ngưng.
"Đem viên thuốc này cho hắn uống."
"Đa tạ." Tĩnh Khả Ngưng nhận lấy lọ gốm trong tay nàng, lung lay cơ thể tiến tới bên cạnh Võ Triển Long, nước mắt từng giọt từng giọt không kìm chế được mà chảy xuống.
"Khả Khả!" Võ Triển Long sau khi nuốt thuốc giải xuống liền yếu ớt giơ tay ôm lấy thê tử vào lòng. "Thật may quá, nàng không sao hết! Thật tốt!"
"Chàng là tên ngốc!" Tĩnh Khả Ngưng đánh vào lưng của hắn, chôn mặt trong lòng đối phương mà mắng.
"Phải, ta ngốc ta ngốc! Khả Khả đừng khóc, ta sai rồi, sau này ta sẽ không như vậy nữa được không?! Nàng đừng khóc!" Võ Triển Long đau lòng vỗ về mái tóc mềm của giai nhân, cảm nhận sức lực dần trở lại, vòng tay ôm Tĩnh Khả Ngưng cũng chặt hơn một chút.
Hàn Băng đạp mặt nạ quỷ nam tử dưới chân. "Thuốc giải đâu?"
"Khụ khụ khụ... ngươi.. sao ngươi biết?!" Đông Thành vô lực phản kháng, nhìn mặt nạ bị đối phương lấy đi. "Không có thuốc giải đâu, tất cả đều sẽ phải chết! Khụ khụ khụ!"
Hàn Băng đột nhiên ngửi thấy trong không khí có mùi hắc của lưu quỳnh, khẽ mím môi kéo lê cơ thể Đông Thành về hướng Võ Triển Long. "Biết người này là ai không?"
"Biết! Ta sẽ cho người mang bọn chúng về tra hỏi, đa tạ ơn cứu mạng của công tử."
Võ Triển Long móc từ bên trong túi gấm ra một chiếc còi dài đưa lên miệng thổi. Chiếc còi không phát ra âm thanh nào nhưng Hàn Băng cảm nhận được, từ lần thổi vừa rồi chiếc còi đã tản ra một phần nội lực không hề nhỏ!
"Chủ nhân." Chỉ chưa tới một phút, mười ám vệ đã tụ tập ở núi Cốc Tử, quỳ gối ôm quyền chờ đợi mệnh lệnh của Võ Triển Long.
"Mang những tên thích khách này về tra khảo."
"Vâng!"
"Võ Triển Long, ngươi tưởng bắt được ta như vậy là xong sao? Ha ha ha, ta cho ngươi hay, cả đời này của ngươi đừng mong sống hạnh phúc! Khụ khụ.."
"Ngươi nói vậy là sao?" Võ Triển Long híp mắt nhìn Đông Thành, sát khí từ trên người tỏa ra bốn phương tám hướng.
"Vốn định để cho phu thê hai người gặp nhau dưới Hoàng Tuyền, không ngờ ngươi lại thoát được, nhưng mà thê tử ngươi sẽ phải cô độc, đi xuống suối vàng một mình không ai bầu bạn rồi!" Đông Thành biết bản thân mình sắp chết liền chẳng chút ngần ngại mà nói ra. "Phu nhân nhà ngươi trước khi được đem đến đã uống vào Mệnh Tiêu Mang Độc tán, chỉ còn sống được ba canh giờ nữa thôi! Ha ha ha!"
Võ Triển Long không chút ngần ngại nắm lấy thanh kiếm rơi ở bên cạnh phi thẳng về phía Đông Thành, chuẩn xác chặt đứt chân bên phải của đối phương. "Mang hắn về đặc biệt tra tấn, không được để chết, chờ đến khi hắn khai ra thuốc giải ở đâu mới dừng lại."
"Dạ!" Ám vệ nắm tóc Đông Thành đang la hét lăn lộn lên, thẳng một đường lôi hắn trên mặt đất, lại bởi vì hắn quá ồn ào liền thô bạo nhét vào miệng hắn một miếng vải bẩn.
"Khả Khả, nàng sao rồi?! Lời hắn nói là thật sao? Khả Khả, nàng mau nói đi!" Võ Triển Long nắm vai Tĩnh Khả Ngưng lo lắng.
Tĩnh Khả Ngưng im lặng cúi gằm mặt xuống đất không nói lời nào, dùng hành động chứng thực lời của Đông Thành.
"Không thể nào! Nàng... nàng... sẽ không đâu! Không sao đâu! Ta sẽ không để nàng chết! Chúng ta sẽ tìm thái y, đúng, thái y!" Võ Triển Long tay chân luống cuống hoảng loạn ôm Tĩnh Khả Ngưng vào lòng, ánh mắt chợt liếc qua hình dáng của Hàn Băng.
"Thần y! Băng công tử, cầu ngài cứu Khả Khả! Cầu xin ngài cứu nàng ấy, dù là ba vạn lượng hay ba mươi vạn lượng, ta đều có thể trả!"
Hàn Băng nhìn nam tử luôn bình tĩnh lạnh lùng giờ đây lại hoảng loạn quỳ dưới chân mình cầu xin, trong lòng ngoại trừ kinh ngạc vẫn là kinh ngạc.
"Võ tướng quân, ta nghĩ ngài nên bình tĩnh lại. Phu nhân tướng quân..."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT