***我们这一生的主要目的是帮助他人。如果你不能帮助他们,至少不要伤害他们
Wǒmen zhè yīshēng de zhǔyào mùdì shì bāngzhù tārén. Rúguǒ nǐ bùnéng bāngzhù tāmen, zhì shào bùyào shānghài tāmen.
Mục đích chính của chúng ta trong cuộc sống này là giúp đỡ người khác. Và nếu bạn không thể giúp họ, ít nhất đừng làm họ bị thương***
"Hừ, nếu ta muốn ngươi từ bỏ người ngồi bên cạnh ngươi, ngươi có dám không?" Hàn Băng di chuyển ánh mắt nhìn về nữ tử yên lặng kia.
Tĩnh Khả Ngưng đột nhiên bị chỉ điểm có chút giật mình nhìn lên, nhìn vào ánh mắt trầm tĩnh của Hàn Băng bỗng thấy bối rối.
"Không thể!"
Chưa kịp để Tĩnh Khả Ngưng suy nghĩ lung tung, Võ Triển Long đã ngay lập tức trả lời. "Ngoại trừ chuyện này ra, chuyện gì ta cũng có thể đáp ứng thần y."
"Hừ! Vậy nếu ta muốn ngươi để lại một cánh tay trái, ngươi có dám không?" Hàn Băng cười lạnh một tiếng.
"Được."
"Hửm?!"
Võ Triển Long rút một con dao găm ngắn từ dưới ủng giày lên, không chút do dự đâm thẳng vào bả vai mình.
"Đừng!" Tĩnh Khả Ngưng hoảng hốt nhìn dao găm đâm sâu vào trong thịt, sâu trong ánh mắt là đau lòng, vội vàng giữ chặt tay hắn.
Võ Triển Long giống như không biết đau là gì, di chuyển mũi dao cắt lên đỉnh vai, ý đồ cắt bỏ cánh tay trái của mình xuống.
"Võ tướng quân, ngài... Ngài đừng di chuyển lưỡi dao!" Tĩnh Khả Ngưng rơi xuống nước mắt, nắm chặt lấy tay của hắn.
Hàn Băng lạnh lùng nhìn cảnh tượng trước mắt, cảm thấy bản thân giống như đang gậy đánh uyên ương, chia loan rẽ thúy mà thở dài một hơi.
"Thôi được rồi." Mở lời kêu nam nhân dừng tay lại, Hàn Băng tự rót trà cho bản thân. "Nếu ngươi mang về cho ta năm gốc Diệp Tinh Thảo, năm gốc Hỏa Liên Ma quả, chuyện chữa trị cho người mà ngươi nói ta sẽ đồng ý. Về chi phí chữa bệnh cho nương tử nhà ngươi, ta muốn mười vạn lượng hoàng kim, chuyển thành ngân phiếu rồi đem đến đây.".
Truyện Dị Năng"Được." Võ Triển Long dừng tay lại, tự điểm huyệt cầm máu cho bản thân rồi mới rút dao găm ra, cả quá trình đều không nhăn mày lấy một cái.
"Hai người có thể đi được rồi." Hàn Băng không chút khách khí đuổi người.
Tĩnh Khả Ngưng vội vàng cúi chào nàng, lo lắng nhìn vết thương trên vai Võ Triển Long, lại do dự không dám bước lên đỡ hắn.
Ai da, đúng là tình yêu mờ mắt mà! Rõ là cũng có cảm giác với đối phương, lại tự dằn lòng ngăn cách làm gì không biết?! Hàn Băng nhìn đôi phu thê rời đi cảm thán trong lòng.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
"Khả Khả lo lắng cho ta, ta rất vui." Võ Triển Long ở trên xe ngựa cởi áo cho Tĩnh Khả Ngưng băng bó, ánh mắt dịu dàng trìu mến, so với lúc ở trong phòng Hàn Băng giống như hai người khác nhau.
"Võ tướng quân nói đùa, Khả Ngưng không hề lo lắng một chút nào cả." Nữ tử mím môi, hơi dừng động tác băng bó trong tay.
"Thật vậy sao? Nhưng ta thấy nàng vì lo lắng cho ta mà rơi nước mắt, lại còn nói đừng nữa mà."
"Khả Ngưng đấy là... sợ máu của tướng quân rơi xuống, làm.. làm bẩn phòng của thần y mà thôi."
Nhìn tiểu dối lòng đang cẩn thận băng bó cho mình, Võ Triển Long mỉm cười thật nhẹ, trong lòng tràn đầy ngọt ngào. "Nếu chảy một ít máu mà có thể đổi lấy sự quan tâm lo lắng từ nàng, ta nguyện ý mất cả cánh tay cũng không hối tiếc!"
"Tướng quân không nên nói những lời vô trách nhiệm như vậy! Dưới ngài còn có vô vàn binh sĩ cùng lê dân bá tánh cần ngài bảo vệ, bảo vệ bản thân thật tốt cũng chính là bảo vệ mọi người thật tốt, hi vọng sau này tướng quân sẽ không đưa ra nhưng quyết định hấp tấp như vậy nữa." Tĩnh Khả Ngưng rũ mắt xuống dưới, ngón tay thon dài thuần thục buộc thắt nút băng gạc trên vai đối phương.
Chậm rãi kéo y phục lên chỉnh sửa gọn gàng, ý cười dịu dàng trên môi của Võ Triển Long chưa từng biến mất.
"Tướng quân, đã về đến phủ tướng quân rồi." Thuộc hạ tâm phúc kính cẩn bẩm báo.
"Ta biết rồi!' Võ Triển Long lãnh đạm trả lời một câu. "Khả khả, nàng trở vào phủ trước nhé, ta còn có chút việc cần làm, nàng..."
"Vâng, tướng quân đi thong thả." Tĩnh Khả Ngưng gật đầu, không chờ hắn nói hết đã xoay người bước xuống xe ngựa.
Sa Nhi nhanh chân nhanh tay chạy đến đỡ nàng xuống, hai người dưới sự hộ tống của hai ma ma cùng các tỳ nữ tiến vào tướng quân phủ.
Võ Triển Long nhìn bóng dáng giai nhân đến khi biến mất mới buông rèm cửa sổ xuống, cho xa phu đánh tuấn mã chạy đi.
"Đến phủ Ngũ hoàng tử."
Xe ngựa chạy trên đường lớn nhộn nhịp đông đúc, lại rẽ vào nhiều lối nhỏ thưa người, đến khi dừng lại hẳn thì đã ở trong một hẻm nhỏ không người qua lại.
Võ Triển Long nhảy xuống xe, trên đầu đội đấu lạp*, cả người bật nhảy vài cái liền biến mất sau những bức tường cũ kỹ loang lổ rêu phủ.
*đấu lạp: mũ vải voan che.
"Cộc cộc, cộc cộc cộc."
Tiếng gõ cửa theo tiết tấu nhanh chậm khác nhau vang lên, kẻ đứng gác bên hông nghe được tín hiệu ngay lập tức mở cửa ra.
"Chủ tử chờ ngài ở trong Phượng Vân các, để nô tài dẫn ngài đi." Hộ vệ nghiêm chỉnh giơ tay mời.
"Đi thôi."
Dưới sự dẫn dắt của hộ vệ, chẳng mấy chốc Võ Triển Long đã bước vào một phân viện thanh lịch yên tĩnh, giữa sân là một đình hóng mát lợp ngói uốn cong trang nhã.
"Chủ tử, Võ tướng quân đã đến." Hộ vệ sau khi bẩm báo xong liền nhanh nhẹn lui xuống, để lại vị trí cho hai nhân vật chủ tử.
"Ngũ hoàng tử vạn phúc." Võ Triển Long chắp tay cúi đầu.
"Võ huynh không cần phải câu lệ tiểu tiết như vậy, với sự quen biết của chúng ta, huynh làm vậy là muốn phân định rạch ròi sao? Mau lại đây ngồi uống chén trà Sâm Cương ta vừa pha chế nào!" Vũ Tiêu Kỳ giọng nói ôn hòa mang chút trêu chọc hướng nam tử luôn mang dáng vẻ nghiêm túc quy củ kia.
"Vâng." Võ Triển Long gật đầu đứng thẳng người dậy, đi thẳng đến vị trí đối diện Vũ Tiêu Kỳ ngồi xuống.
"Nào nào, uống thử xem có ngon không?!" Vũ Tiêu Kỳ mỉm cười rót cho hắn một chén trà nhỏ, hơi nóng bay lên mang theo một mùi hương dịu nhẹ thơm mát.
"Tạ Ngũ hoàng tử." Võ Triển Long nâng chén trà nhấp một ngụm, cảm nhận vị đắng ngọt nơi đầu lưỡi, sau khi nuốt xuống lại ngập tràn mùi nhân sâm thanh mát, khen một câu. "Trà rất ngon, tay nghề của điện hạ lại tiến bộ thêm một bậc rồi."
"Ha ha ha, Võ huynh lại khen ta rồi! Vậy hôm nay huynh đến là có chuyện gì sao?" Vũ Tiêu Kỳ thoải mái cười hỏi.
Dù sao thì nếu không có chuyện gì quan trọng, nam nhân trước mắt sẽ không tự thân vận động tới gặp hắn a!
"Chuyện về nội thương lần trước, thần đã tìm được một đại phu chữa trị cho điện hạ, đối phương tên là Băng Phong. Đã điều tra được một vài thông tin rằng dịch bệnh bùng phát ở thành Phong Dương là do vị đại phu này ra tay ngăn lại, còn đưa ra rất nhiều y phương giúp đỡ những đại phu khác, là một người có tài năng." Võ Triển Long nhìn vào khuôn mặt có chút tái nhợt của Vũ Tiêu Kỳ hơi ngừng lại.
***Aaaaa, có bạn khuyên mình nên ra chap thường xuyên vào mùa hè này bị mn thường có thgian rảnh hơn, mình cũng xin tiếp thu ý kiến của bạn nha! Nhưng hiện tại lịch đăng của mình cũng đã rút ngắn hơn so với tháng trước là 2 và 3 ngày mình sẽ đăng 1 chương, mn đừng giục mình nữa mừ, hư hư!
Hình như dạo này truyện của mình máu me bê bết bạo lực quá hay gì mà Manga thông báo qua kiểm duyệt, thật sợ quá đi mất! 🤧🤧***