Nhỏ nhất bằng một cái vòng tay, lớn nhất bằng một cổ thụ ba người ôm. Độc Sa là một linh thú biến dị, ngoại trừ độc tố là sức mạnh chính ra còn có thể phun ra lửa nóng.
Có một lần kia, Nam Thiên Sang thử dùng dị hỏa của tiểu bạch xà để nướng thịt, bị nó thổi cho cháy cả áo, thịt thỏ trong tay nháy mắt biến thành than cứng, từ đó về sau tiểu tử ngốc đó không dám yêu cầu Độc Sa dùng lửa loạn nữa.
Lễ hội lớn này tổ chức liên tục trong vòng một tuần, ngày cuối cùng là hội đố đèn ngâm thơ, nghe nói phần thưởng sẽ do đích thân thái tử hoặc Ngũ hoàng tử trao tặng, thu hút rất nhiều người tham dự.
"Ca ca, món khoai nướng kia thật thơm! Ca ca muốn ăn không?" Nam Thiên Sang nhìn sạp hàng nhỏ phía trước nuốt nước miếng.
"Ta không ăn đâu, đệ muốn ăn thì mau đến mua đi." Hàn Băng lắc đầu.
"Vâng, vậy ca ca đợi đệ một chút, đệ sẽ quay lại ngay."
Nam Thiên Sang hớn hở chạy đi, A Ngũ nhíu mày hạ mắt, bước tới gần nàng nhỏ giọng thông báo.
"Ta biết rồi, ngươi hãy bảo vệ Tiểu Sang thật kỹ là được." Hàn Băng cũng phát hiện ra từ lâu, bắt đầu từ lúc ba người tiến vào lễ hội, đã có một nhóm người liên tục bám theo bọn họ.
"Được." A Ngũ vờ như không có chuyện gì, khuôn mặt lạnh tanh xách đồ mà Nam Thiên Sang mua dọc đường đi.
"Ở phía ngã rẽ tách ra, gặp lại ở tứ hợp viện." Hàn Băng phe phẩy cây quạt trong tay, dùng âm lượng đủ để A Ngũ nghe thấy.
"Thuộc hạ đã biết, công tử cẩn thận." Mỗi lời nói của chủ mẫu đều là mệnh lệnh cần phải hoàn thành, không được phản đối và làm ngược lại! Đây là tuyên thệ trong lòng của A Ngũ.
*ư ư, bạn mình góp ý rằng nên để A Ngũ nảy sinh tình cảm với nu9, và sau khi mình suy nghĩ thì thấy thật... đáng sợ, hơ hơ hơ.
Nam Thiên Sang cầm khoai nướng trở lại, ôm trong tay ủ ấm rồi phù phù thổi cho bớt nóng, chậm rãi cắn một miếng.
"Ca ca, rất ngọt rất thơm! Ca ca muốn ăn không? Đệ mua những bốn củ lận!"
"Ừm, đệ ăn đi, ta hiện tại không muốn ăn, đã no rồi!" Hàn Băng xoa nhẹ đầu tiểu tử.
Ba người xuyên qua dòng người, đến gã ba liền tự động tách ra. A Ngũ kéo Nam Thiên Sang đi về một hướng, Hàn Băng cũng rẽ sang đường khác rồi đi thẳng.
Đám người phía sau nhìn mục tiêu tách ra có chút bất ngờ, nhưng rất nhanh liền đồng loạt bám theo bóng trắng nhỏ bé kia.
Mục tiêu của bọn họ là Hàn Băng, những kẻ khác không quan trọng.
Sau khi xác nhận được người đối phương theo dõi là mình, Hàn Băng liền mỉm cười đẩy nhanh tốc độ, di chuyển đến một địa điểm hoang vắng thưa thớt.
"Ra đây đi."
Biết bản thân đã bị lộ, đám người liền không trốn tránh nữa, tản ra bao vây Hàn Băng ở giữa.
"Hừ!"
Không nói chuyện dư thừa, Hàn Băng mở chiết phiến trong tay ra làm vũ khí, xông thẳng về một phía.
Đối phương cứ ngỡ sẽ phải nói vài câu trao đổi, tìm kiếm thông tin như ai là người phái họ đến chẳng hạn, lại không ngờ mục tiêu chẳng nói chẳng rằng gì, trực tiếp tiến lên tấn công.
Quạt giấy trong tay Hàn Băng giống như lưỡi hái của tử thần, chạm vào đao kiếm của đám người liền lóe lên tia lửa vàng, tiếng keng keng liên tục từ trong bóng đêm phát ra.
Đám người lần lượt ngã xuống, mỗi một đường quyền mà Hàn Băng đánh qua đều ngửi thấy vị máu tanh ngọt ấm áp, mỗi một vết thương đều là một nhát trí mạng, chết trong vô thanh vô thức.
"Bịch!"
Hàn Băng giẫm một người dưới chân, chiết phiến trong tay chảy xuống từng giọt máu đỏ. "Ai phái ngươi tới?"
"Chúng ta... chỉ muốn cướp..." Sát thủ bị nàng đạp dưới chân, cảm nhận từng giọt máu trên quạt giấy rơi xuống mặt mình, cảm giác sợ hãi liên tục dâng trào trong lòng.
"A!?" Hàn Băng hơi nhướn mi cười nhẹ, quạt giấy trong tay gập lại, nâng cằm hắn lên. "Nếu không nói ra người đứng đằng sau, vậy thì ta chỉ có thể tiễn ngươi một đoạn đường, sớm đi gặp tổ tiên thôi!"
"Aaa! Đừng! Đừng, ta nói! Đừng giết ta, đừng giết ta!" Sát thủ hoảng sợ hét lên, cảm giác bàn chân đặt trên ngực hắn giống như ngọn núi lớn, chỉ cần dùng nhẹ sức thôi cũng đủ để đè bẹp hắn!
"Ừ, nói đi, ai?" Hàn Băng cắm chiết phiến đầy máu ngay sát tai hắn, giọng nói thanh thanh thản thản.
"Là, là Kiều đại phu nhân! Kiều đại phu nhân vì muốn trả thù cho nữ nhi, nên... nên mới sai bọn ta đến, đến diệt trừ ngươi! Lý do sâu hơn ta không biết, bọn ta chỉ nhận tiền làm việc!"
Hàn Băng lạnh nhạt nhìn sát thủ đang hoảng loạn dưới đất, phiền chán đá hắn qua một bên, chậm rãi rút khăn tay ra lau vết máu bị bắn lên lúc nãy.
Phiền phức cứ liên tục kéo đến, chẳng lẽ là do nàng không hợp phong thủy với Thiên Linh quốc?!
Sát thủ sau khi đập người vào thân cây liền phun ra một ngụm máu, chật vật bò dậy quay đầu bỏ chạy. Hàn Băng nghe động tĩnh phía sau cũng không thèm quay đầu nhìn, dưới chân đá ngược một đường, quạt giấy cắm dưới đất chớp mắt bay lên, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tay đâm xuyên qua lồng ngực đối phương.
Nếu mọi chuyện giải quyết được bằng tiền thì nàng sẽ đưa tiền ra, nhưng nếu chỉ giải quyết được bằng bạo lực, nàng sẽ không để bất cứ một người nào sống sót!
Hàn Băng nàng không muốn nuôi thả một con rắn độc vô hình có thể quay lại cắn mình bất cứ lúc nào đâu!
Vứt khăn tay trắng tinh xuống dưới đất, Hàn Băng lấy bột phấn ra rắc đều lên đống thi thể dưới đất, nhìn bọn họ dần biến thành những đống máu loãng mới theo hướng nội thành mà bay đi.
Lúc trở lại tứ hợp viện, A Ngũ và Nam Thiên Sang đã trở về từ lâu, hai người đang yên lặng ngồi trong sân chờ nàng trở lại.
"Ca ca! Ca về rồi!" Nam Thiên Sang vui vẻ chạy đến.
"Ừm, sao chưa đi ngủ mà còn ngồi đây?" Hàn Băng xoa đầu tiểu tử, hơi mỉm cười.
"Đệ... đệ có đồ này muốn đưa cho huynh." Nam Thiên Sang gãi đầu ngây ngốc cười, đưa đến cho nàng một hộp gỗ vuông. "Vậy đệ đi ngủ trước đây, ca ca cũng đi ngủ sớm nhé!"
"Được, đệ đi đi."
Hàn Băng nhận lấy hộp gỗ từ tay tiểu tử, nhìn hắn nhanh nhẹn chui vào trong phòng mới mở ra xem.
Trong hộp đựng một chiếc mặt nạ tinh xảo, được làm bằng bạch ngọc thượng đẳng, trạm trổ hoa văn mẫu đơn cực kỳ sống động tinh tế, trọng lượng cũng khá nhẹ, không nặng như các loại ngọc khác.
So với mặt nạ bạc nàng đang đeo trên mặt thì mặt nạ ngọc này nhỏ hơn một chút, gần như vừa vặn ôm sát lấy khuôn mặt nàng.
"Tiểu tử ngốc này chắc phải tốn nhiều tiền vào món đồ này lắm đây!" Hàn Băng cảm thán, lại quay sang nói với A Ngũ. "A Ngũ, huynh giúp ta lấy ít nước nóng để tắm rửa nhé!?"
"Được."
A Ngũ gật đầu rời đi, Hàn Băng cũng quay về phòng của mình, đặt hộp gỗ Nam Thiên Sang tặng lên mặt bàn mà không cất vào trữ nạp giới.
Lòng thành của tiểu đồ đệ, nàng sao lỡ lòng từ chối được đây?.
Ngôn Tình SắcÂy chù, mình cũng muốn có một tiểu đồ đệ a! Kkkkk, mọi người nhớ ngủ sớm nhóa, ngủ muộn không tốt đâu nè! 🍀🍀🍀