Hàn Băng nằm trong lòng hắn thở dài một hơi, cũng không yêu cầu hắn buông nàng ra nữa, mệt mỏi nhắm mắt lại.

Trong số đan dược mà nàng luyện chế không có thuốc trị bệnh vặt như vậy! Cho dù là Giải Độc Hoàn cũng không thể trị khỏi bướm Tiêu Thiêu cắn!

Có lẽ sau lần này nàng phải luyện chế ra một ít đan dược phòng thân khi mắc bệnh vặt như này!

Buổi tối ngày hôm đó bọn họ đã đến được thành Lạc Gia, A Nhị dẫn theo Nam Thiên Sang đi qua hơn mười y quán mới có thể mua đủ loại thảo dược cần thiết, sau đó về khách điếm mượn phòng bếp nấu thuốc cho Hàn Băng.

Lúc nhận được chén thuốc, Tư Đồ Vũ Thiên giống như sợ nàng nén đổ thuốc đi nên liền trông chừng nàng uống hết rồi mới rời khỏi.

Sau khi uống dược liệu vào, cả người Hàn Băng nóng bừng lên, những nơi bị Tiêu Thiêu đốt qua liền hiện lên vệt màu đen rõ ràng.

Hàn Băng nhìn những vết cắn màu đen đó bốc lên khói xám mờ dần rồi biến mất hẳn, chui ra sau bình phong ngâm nước thuốc nàng đã chuẩn bị trước, đẩy nhanh quá trình loại bỏ chất độc trong người.

................................

"Tỷ tỷ, là hồ lô đường!" Nam Thiên Sang vui vẻ chỉ về phía lão nhân gia đang rao bán hàng.

Hàn Băng gật đầu một cái, Nam Thiên Sang liền chạy đến mua sáu xiên kẹo, sau khi trả tiền liền chạy về đưa cho mỗi người một xiên.

"Cho các huynh nè! Đây là tiền của đệ đấy, không được từ chối đâu!"

A Nhất, A Nhị và A Ngũ lần đầu tiên được nhận kẹo hồ lô, sáu mắt nhìn nhau, không muốn ăn nhưng cũng không dám vứt bỏ.

Tư Đồ Vũ Thiên càng không phải nói! Nhìn hồ lô bóng bảy dính dính mà trong lòng dâng lên một hồi ghét bỏ, hơi nhíu mày lại.

Hàn Băng mỉm cười nhận lấy, nhẹ nhàng cắn một cái. Hồ lồ chua chua ngọt ngọt, rất kích thích vị giác, lại giòn giòn mọng nước, thật sự không tệ!

"Mọi người không ăn sao? Ngon lắm mà! Đây là hồ lô ngon nhất mà đệ từng ăn đấy, mọi người ăn thử đi!" Nam Thiên Sang ăn hết hai viên hồ lô, nhìn thấy mấy người họ chưa ăn liền cười nói.

Tư Đồ Vũ Thiên nhìn Hàn Băng ăn ngon lành liền cắn thử một miếng, vị chua ngọt của hồ lô cũng không quá tệ như hắn nghĩ.

Hàn Băng nhìn Tư Đồ Vũ Thiên mỉm cười, sau lại theo Nam Thiên Sang đi dạo phố. Tiểu tử đó vô cùng vui vẻ, mỗi nơi đều ghé qua một chút, thấy thứ gì ăn được liền mua cho mỗi người bọn họ ăn thử.

Tư Đồ Vũ Thiên và tam A (A Nhất, A Nhị, A Ngũ) lần đầu tiên trong đời trải nghiệm cảm giác được một tiểu hài tử bao ăn!

Sau khi lượn một vòng trở về, Nam Thiên Sang vui vẻ tiến về phòng hắn, yên tĩnh học tập và tu luyện.

Hàn Băng vừa vào phòng liền lên giường ngồi xếp bằng, lấy đá Tinh Tử ra tiếp tục hấp thu.

Lần hấp thu này dừng lại khi Tư Đồ Vũ Thiên gõ cửa phòng và gọi nàng cùng xuống ăn tối.

"Ta biết rồi!" Hàn Băng thu lại nguyên khí của đá Tinh Tử, chỉnh trang lại một chút liền ra mở cửa phòng, cùng Tư Đồ Vũ Thiên đi ăn.

"Thành Lạc Gia khoảng bốn ngày nữa sẽ tổ chức lễ hội, nghe nói là lễ hội ẩm thực, nên mấy ngày tới nàng có thể đi tham quan nơi này!"

Hàn Băng sóng vai cùng Tư Đồ Vũ Thiên đi xuống dưới đại sảnh, vừa nghe hắn nói vừa gật đầu.

Có lẽ là vì sắp đến lễ hội ẩm thực nên ngoài đường mở rất nhiều hàng quán ăn vặt, tiểu tử kia hôm nay mới có thể mua và ăn nhiều như vậy, cũng không thấy lộ vẻ tiếc tiền như ngày trước.

Tam A và Nam Thiên Sang đi trước hai người, chủ động chọn vị trí và kêu món.

"Tỷ tỷ! Hôm qua đi mua dược liệu, đệ đã bán đi hai nhánh Thủy Tinh Hoa. Hôm nay mua đồ còn dư lại một ít, tỷ giữ giúp đệ nhé?!" Nam Thiên Sang để một túi tiền lên bàn rồi vẻ mặt lấy lòng hướng Hàn Băng nói.

"Được thôi! Đến lễ hội ta sẽ đưa lại túi tiền cho đệ, vậy có được không?!" Hàn Băng mở ra xem, ước chừng gần ba mươi lượng bạc trắng. Thì ra là tiêu xài tiền bán thảo dược, hèn chi không thấy tiểu tử keo kiệt này tỏ vẻ tiếc tiền!

"Vâng, sao cũng được ạ! A Ngũ ca ca có rất nhiều tiền!" Nam Thiên Sang cười híp mắt nhìn qua A Ngũ ngồi cạnh mình.

"..." Tiền của ta nhiều thì liên quan quái gì đến tiểu tử nhà ngươi chứ, xú tiểu tử này!

A Ngũ đột nhiên cảm thấy nơi giấu tiền của hắn lạnh đi, giống như bạc trắng đột nhiên mọc ra một đôi cánh lớn, 'vèo' phát bay xa rồi biến mất.

Tư Đồ Vũ Thiên nhìn món ăn lần lượt được đưa lên, chủ động gắp cho Hàn Băng một miếng thịt kho, Nam Thiên Sang thì lại gắp cho nàng một miếng nấm.

Tam A yên tĩnh ngồi ăn, mặc dù cảnh tượng trước mắt đã không còn mới mẻ nhưng đối với bọn họ, hình tượng chủ tử lạnh lùng cao quý của ngày xưa và dáng vẻ ấm áp dịu dàng hiện tại vẫn khiến họ không tiếp thụ nổi!

Càng đừng nói đến việc có thể ngồi ăn chung một bàn như vậy, thuộc hạ bọn họ thật chưa từng suy nghĩ tới!

Trong tiềm thức cùng suy nghĩ của họ, Tư Đồ Vũ Thiên chính là một vị lãnh chúa cao thượng vĩ đại, lãnh khốc tàn nhẫn, sát phạt quyết đoán! Chỉ cần nghe tên của chủ tử cũng khiến lòng người sợ hãi, không dám khinh nhờn!

Những hình ảnh dịu dàng ôn nhu săn sóc giống như hiện tại hoàn toàn làm chúng thuộc hạ bọn họ chấn kinh* cùng ngây ngốc!

*chấn kinh: chấn động + kinh ngạc.

Không phải họ cảm thấy chủ mẫu yếu đuối cần che chở, cũng không phải họ nghĩ sợi dây tình cảm của chủ tử lúc trước bị đứt! Có lẽ đơn giản vì nhìn không quen mà thôi!

*giống tui nè, toàn mặc đồ màu đen+man lì, đến lúc mình bánh bèo 1 tí là bọn bạn lại.... Hahahaha!

Hàn Băng ăn no bảy phần liền buông bát không ăn nữa, Nam Thiên Sang cũng ăn nốt miếng thịt trong bát của hắn rồi dừng lại.

"Tỷ tỷ, đệ ăn no rồi!"

"Ừm, vậy xíu nữa theo ta đến một nơi." Hàn Băng gật đầu tự rót cho bản thân một ly trà.

"Vâng, tỷ tỷ!"

"Nàng muốn đi đâu?! Ta đi với nàng!" Tư Đồ Vũ Thiên ăn không nhiều, nàng vừa buông đũa hắn cũng dừng tay.

"Ta có việc cần ra ngoài. Sẽ trở về." Hàn Băng nhìn hắn từ chối, lại cam đoan không chạy trốn hoặc mất tích.

"Ta không an tâm, biết đâu xảy ra chuyện gì đó thì sao?!"

"Ta không yếu đuối như vậy!"

Nhìn ánh mắt hắc bạch phân minh của nàng, Tư Đồ Vũ Thiên biết dù hắn có lấy lý do gì đi chăng nữa thì nàng cũng đều sẽ từ chối. Quả thật nàng rất mạnh, ngay cả huyệt đạo của hắn nàng còn giải được, thì sẽ có chuyện nguy hiểm gì cơ chứ?!

"Được rồi! Nàng có thể đi nhưng phải trở về trước khi trời tối!"

Hàn Băng gật đầu đồng ý, sau khi về phòng thay trang phục mới liền dẫn theo Nam Thiên Sang đi về một hướng.

Tư Đồ Vũ Thiên từ cửa sổ tầng trên nhìn bóng dáng nhỏ bé cưỡi ngựa của nàng, im lặng dõi theo.

"Chủ nhân, ngài có cần thuộc hạ đi theo chủ mẫu không?" A Nhất nhìn chủ tử của mình lưu luyến như vậy, không đành lòng hỏi.

Chúc mọi người một buổi tối vui vẻ! Xíu nữa có một giấc ngủ that ngon nhoa! Nếu mình sai sót ở đâu thì mong mọi người thông cảm 🤣

Còn có, ngày lễ tình nhân muộn vui vẻ nhá, hahaha!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play