Vào chính giây phút ấy, hắn chỉ muốn đem hết mọi thứ tốt đẹp nhất đến cho nàng! Muốn bảo vệ nàng tránh khỏi những cạm bẫy đen tối của trần thế! Muốn giữ nàng lại mãi cho bản thân hắn!

Nhưng nếu như hiện tại nàng muốn rời khỏi hắn, hắn không ngại phế đi kinh mạch của nàng, bẻ gãy đôi chân của nàng, giam cầm nàng bên cạnh hắn, vĩnh viễn không rời!

"Tiểu Băng!"

"...." Hàn Băng giả chết không trả lời hắn

"Tiểu Băng! Không được rời khỏi ta! Nếu nàng rời khỏi ta, ta sẽ..."

"...." Hàn Băng hai mắt nhìn chằm chằm phía trước.

"... ta sẽ bẻ gãy chân của nàng, sau đó buộc chặt nàng bên cạnh ta, có chết cũng phải chết bên cạnh ta!" Tư Đồ Vũ Thiên ngẩng đầu từ hõm cổ nàng lên, nhìn thẳng vào mắt nàng mà nói như một điều đương nhiên.

"... đừng gọi ta là Tiểu Băng!"

Tư Đồ Vũ Thiên có chút ngạc nhiên, ánh mắt vẫn dán chặt vào nàng, sau đó gật gật đầu.

"Vậy nàng muốn ta gọi nàng là gì? A Băng? Băng Băng? Bảo bối? Tiểu Bảo?"

".... tùy ngươi!" Hàn Băng hơi nhíu mày, nhắm mắt lại không nhìn hắn nữa.

"Không, ta sẽ gọi nàng là nương tử! Vi phu là phu quân của nàng, vậy nên nàng sẽ là nương tử của ta!"

Khóe miệng Hàn Băng khẽ giật giật nhưng vẫn cam chịu chấp nhận. Hắn gọi là gì thì kệ hắn, nàng chẳng quan tâm! Dù sao tương lai, hắn và nàng sẽ không đi cùng nhau.

Tư Đồ Vũ Thiên vẫn luôn nhìn nàng, hắn biết suy nghĩ của nàng. Nhưng hắn tin tưởng, một ngày nào đó, nàng sẽ yêu hắn! Hắn sẽ làm cho nàng yêu hắn, khiến hắn là quan trọng nhất đối với nàng!

Ôm thật chặt ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng, Tư Đồ Vũ Thiên cảm thấy khoảng thời gian cô độc trước đây đều là đáng giá! Bởi vì hắn đã kiên nhẫn chờ đợi được nàng, chờ nàng tới trong cuộc sống của hắn.

Tư Đồ Vũ Thiên ôm nàng không buông, sau đó nhắm mắt lại yên tĩnh. Hàn Băng cảm nhận được cơ thể nóng hổi, hơi thở cùng vòng tay chắc chắn của hắn có chút ngẩn người.

Tư Đồ Vũ Thiên ôm cơ thể cứng ngắc như khúc gỗ của nàng, trong lòng vừa cảm thấy vui vẻ vừa cảm thấy bối rối.

Hắn vui mừng vì phản ứng của nàng như vậy chứng minh rằng chưa từng có ai ôm nàng giống hắn. Hắn bối rối vì hắn không biết phải làm thế nào để giúp nàng thoải mái hơn.

Tay của Tư Đồ Vũ Thiên đưa lên sau cổ nàng khẽ ấn một cái, điểm vào huyệt ngủ của nàng. Hàn Băng nhíu mày một cái sau đó liền chìm vào giấc ngủ, yên tĩnh như một tinh linh say giấc.

Tư Đồ Vũ Thiên đưa tay lên sờ mặt nàng, nhẹ nhàng mơn trớn hai bên má nàng, sau đó thở dài gỡ xuống một miếng mặt nạ mỏng.

Nhìn gương mặt khuynh thành của giai nhân, tim của Tư Đồ Vũ Thiên bỗng đập lệch một nhịp.

Nàng thật sự rất xinh đẹp! Giống như một đóa hoa mẫu đơn cao quý, lại thánh khiết như bách hợp trắng thuần, mê hoặc lòng người như anh túc, sắc sảo kiêu sa như mạn châu sa!

Một từ miêu tả khuynh quốc khuynh thành cũng không lột trần hết vẻ đẹp của nàng! Nữ tử như vậy, hắn lại càng không muốn mất đi! Sự chiếm hữu của hắn đối với nàng càng thêm mãnh liệt.

Tư Đồ Vũ Thiên chậm chạp cúi xuống hôn nàng, có chút trằn trọc và say đắm. Nhưng hắn dừng lại rất nhanh, hắn không muốn làm nàng thức giấc!

Ôm nàng cẩn thận trong lòng, Tư Đồ Vũ Thiên kéo chăn cẩn thận đắp vào người nàng và hắn, vui vẻ tiến vào mộng đẹp.

Mà Hàn Băng sau khi bị điểm huyệt ngủ liền lâm vào bóng tối. Trong không gian trống trải cô độc như vậy, nàng liền đem bộ kiếm pháp kia luyện lại từng bước từng bước một, chậm chạp lược bỏ những bước dư thừa, thêm vào những chiêu thức của bản thân.

Lúc Hàn Băng tỉnh dậy thì Tư Đồ Vũ Thiên cũng theo đó mà mở mắt. Nhìn gương mặt to tướng phóng đại trước mặt mình, Hàn Băng ngay lập tức có phản ứng, hai tay đưa lên muốn tấn công.

Tư Đồ Vũ Thiên nhẹ nhàng hóa giải tất cả chiêu thức, giữ chặt hai tay nàng để trên đầu, ép nàng dưới người hắn khẽ cười.

"Nương tử, mới thức dậy đã muốn vận động mạnh với vi phu sao?"

Hàn Băng hơi nhíu mày, hai mắt nhìn hắn có chút lạnh lẽo. Nếu như nàng giải được huyệt đạo, lấy lại được nội lực, nàng sẽ cho hắn một bài học!

Tư Đồ Vũ Thiên một tay giữ chặt hai tay Hàn Băng, một tay giữ chặt gáy của nàng, sau đó liền hôn xuống.

Hàn Băng hai mắt trợn lên không tin được bản thân lại bị hắn cưỡng hôn lần nữa, dùng sức rút tay ra.

"Ưm ưm..." Không đúng! Cảm giác tiếp xúc lần này và lần trước khác nhau! Nàng cảm thấy nụ hôn lần này của hắn cực kỳ chân thực, giống như... mặt nạ! Mặt nạ bị tháo ra rồi!

Hiểu được điều này, Hàn Băng càng vùng vẫy nhiều hơn!

"Buông ta ra! Dừng... A!"

Tư Đồ Vũ Thiên cắn vào môi nàng một cái, nhân lúc nàng há miệng kêu lên liền tiến quân thần tốc, công thành đoạt đất.

Khốn nạn! Bỉ ổi! Sở khanh! Đê tiện! Vô số từ ngữ xuất hiện trong đầu Hàn Băng.

Nàng cảm thấy xung quanh tất cả đều là mùi hương riêng biệt của hắn, không khí trong lòng ngực dường như bị hút sạch đi!

Tư Đồ Vũ Thiên nhìn gương mặt nghẹn thở đến đỏ bừng của nàng mới chậm chạm dừng lại, để cơ hội cho nàng thở dốc, lấy lại không khí.

"Ngươi là đồ khốn nạn! Lưu manh! Đê..." Lời còn chưa nói xong đã bị Tư Đồ Vũ Thiên nuốt vào.

Nụ hôn lần này của hắn rất bá đạo! Mang theo ý vị trừng phạt, không chút kiêng nể gì mà khuấy động bên trong nàng, ép buộc nàng dây dưa cùng hắn.

Chẳng biết qua bao lâu, dường như Hàn Băng cảm thấy một lần nữa sắp ngất đi thì hắn mới dừng lại. Tư Đồ Vũ Thiên thở dốc một hơi, nhìn đôi môi hồng hơi sưng lên vì hắn, tâm tình tốt cúi xuống mơn trớn bên ngoài môi nàng.

"Sau này, nàng chửi vi phu một lần, vi phu sẽ hôn nàng một lần! Chửi hai lần sẽ hôn hai lần! Vậy nên nàng hãy chửi nhiều vào, nghe nàng chửi, vi phu rất thích!"

Hàn Băng cắn chặt răng lại, hai mắt nhìn hắn càng thêm tức giận! Nàng sẽ giết hắn! Băm hắn thành trăm mảnh rồi vứt cho linh thú ăn!

Tư Đồ Vũ Thiên nhìn gương mặt đỏ bừng cửa nàng càng thêm vui vẻ, chậm rãi cúi xuống cổ nàng, há miệng cắn một cái.

"Ngươi...! Ngươi là chó à!?"

Trên cổ lại một lần nữa truyền đến cảm giác đau đớn tê dại, Hàn Băng tức đến không thể nói thành lời, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, hận không thể đạp hắn bay xa trăm mét.

Tư Đồ Vũ Thiên nhìn dấu ấn mới mà bản thân tự tạo trên người nàng, cười tươi thả nàng ra, chỉnh trang lại y phục xộc xệch rồi xuống giường.

Hàn Băng sau khi được tự do liền nhanh chóng cách hắn thật xa, đưa tay chà sát môi mình, lại lau mạnh trên cổ, ánh mắt đầy ghét bỏ.

À truyện hiện tại mình đăng 5 ngày 1 chương nhé! Mọi người kiên nhẫn chờ nhoa! Ha ha ha!

Mọi người đọc truyện vui vẻ nè! Nếu có gì sai sót mong mọi người bỏ qua cho mình nhé! Chúc mọi người một ngày mới tốt lành và gặp nhiều may mắn nha! 🍀🍀🍀

Hu hu, mình vừa bị lừa các bạn ạ! Kiểu mình muốn mua 1 bé cún, nên lên mạng tìm và đặt mua. Lúc đầu chủ shop tư vấn nhiệt tình lắm, sau khi mình đặt cọc trước thì sáng hôm sau, chủ shop lại nhắn bảo gì mà bị chốt dịch giữ lại, yêu cầu thanh toán nốt số tiền còn lại. Mình cũng tin tưởng thanh toán, không ngờ thanh toán xong, buổi trưa mình nhắn tin xem bé cún về tới đâu thì mới phát hiện bị chặn, vào trang cũng bị cấm bình luận luôn! Haizz, các bạn mua hàng trên mạng nhớ tìm chỗ uy tín nhé, đừng như mình, hix!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play