Đứng trước lời chất vấn của Quách Tuệ Lâm, Quách Thừa Tuyên chẳng bày ra chút biểu tình gì dư thừa. Hắn nhả một làn khói trắng lượn lờ xung quanh, chẳng hề để ý đến người cô đáng kính của mình vừa mới bị hắn làm cho một phen khiếp đảm.
“Vì một đứa con gái chẳng có lấy một thứ gì xứng nổi với cháu mà làm đến nước này liệu có đáng hay không? Hai đứa kết hôn là để làm vui lòng ông nội thôi không phải sao? Chẳng lẽ vì một đứa không đâu mà đến tình cảm người một nhà cũng không màng đến?”
Hắn vứt điếu thuốc chỉ còn mỗi phần đầu lọc xuống dưới đất, dùng mũi giày di di để nó tắt ngấm, thở hắt ra một hơi thật dài rồi nhìn người cô đang cực kỳ thảm hại của mình. Hắn ghét những ai hay lạm quyền để dạy dỗ mình lắm!
“Chuyện của cháu cần đến lượt cô quản sao?”
Không phải là hắn không niệm tình người một nhà mà bỏ qua chuyện không đáng. Chỉ là có nhiều người vẫn cứ lạm dụng cái chuyện tình cảm đấy để ỷ lại, nghĩ rằng hắn sẽ không chạm đến ngưỡng giới hạn đâu.
Nhưng không ai ngờ được Quách Thừa Tuyên không phải là người giỏi nhân nhượng, nhất là những người không ngừng chạm đến giới hạn của hắn.
“Vì một kẻ không xứng đáng, cô có quản thì cũng làm sao? Đây là cách cháu đáp lễ với bậc trưởng bối của mình đó hả?”
“Cô ấy có tốt hay xấu, xứng đáng hay không xứng đáng cũng là do cháu quyết định. Cuộc hôn nhân này có thành hay bại thì cũng là cháu tự làm chủ. Kể cả ông nội, bố hay mẹ cháu cũng không được xen vào. Cô út, thay vì ở đây lo lắng chuyện bao đồng thì cứ về lo chuyện gia đình mình trước đi.”
“Cháu nên biết chuyện gì nên làm và chuyện gì không nên làm. Đừng ở đây doạ cô.”
“Cô cũng nên sớm dắt Di Dung đến xin lỗi A Tuyết đi. Chuyện ồn ào vừa rồi cô và Di Dung bày ra đã ảnh hưởng rất lớn đến cô ấy đấy. Sắp tới A Tuyết sắp sửa thi nghiên cứu sinh, đừng để cô ấy bị ảnh hưởng.”
Thái độ mềm cứng không ăn này của Quách Thừa Tuyên thật sự làm cho bà ta tức chết. Bây giờ còn muốn bà ta hạ mình xuống xin lỗi Diệp Liên Tuyết, cái tên này thực sự ngông cuồng hết thuốc chữa rồi.
“Dựa vào đâu phải xin lỗi cô ta! Quách Thừa Tuyên! Cháu đừng có lạm quyền quá đáng!”
Hắn nhếch miệng cười, người cô này của mình đúng thật là cố đấm ăn xôi: “Dựa vào cô ấy đã cứu mạng Di Dung đấy! Đối với ân nhân của mình lại làm như thế thì có giống cách người có học đang làm không?”
Quách Tuệ Lâm ngày thường độc mồm độc miệng bây giờ lại ở chỗ này bị đứa cháu trai nhở hơn mình một vai một vế mắng cho tức đến nghiến răng cũng không có nửa lời dám phản bác lại.
“Chẳng phải vừa rồi cô ta và anh cô ta đã nói đó là chuyện nên làm sao? Các người họ là bác sĩ, đều là người chức cao vọng trọng như vậy thì cần gì tính toán.”
Quách Thừa Tuyên cười cười, người đổi trắng thay đen, lật mặt như lật bánh tráng đây không ai khác chính là Quách Tuệ Lâm đó.
Thoáng từ xa trông thấy Quách Nguyên đang đi đến, Quách Tuệ Lâm vui như mở cờ trong bụng. Có Quách Nguyên ở đây, bà ta kéo anh làm đồng minh của mình, có khi sẽ tạo ra sức ép bắt Quách Thừa Tuyên phải suy nghĩ lại hành động của mình đó.
“Em cũng đến đây sao? Sao không vào nhà?” - Anh tiến đến hỏi Quách Thừa Tuyên, ánh mắt quét ngang qua người cô của mình đang đứng đấy: “Cô chưa đi nữa hả?”
“Có một số chuyện em cần phải nói với cô thế nên mới đến đây.”
“À… để anh đoán xem… chắc là ít nhiều liên quan đến em dâu rồi.”
Quách Thừa Tuyên không trả lời lại, nhưng nụ cười của hắn thay cho sự xác nhận. Quách Tuệ Lâm tiến đến níu lấy tay Quách Nguyên, bắt đầu châm ngòi ly gián.
“Thừa Tuyên thực sự vì đứa con gái đấy mà không nể tình cô cháu. Nguyên à! Cháu nhất định phải đứng lên đòi lại công bằng cho người một nhà chúng ta, làm sao lại có thể để Thừa Tuyên phải mù quáng vì một kẻ không xứng đáng như cái cô họ Diệp kia được?”
Quách Nguyên nhìn em mình, để cho một người phụ nữ ngày thường cao ngạo như Quách Tuệ Lâm bây giờ phải lâm vào khốn đốn như vậy thì đúng thật là phong thái làm việc không nương tay của hắn rồi. Haiz! Chính anh cũng không ngờ được là chỉ vì muốn bảo vệ người tình nhỏ của mình mà hắn lại có thể làm được đến nước này đấy.
“Em làm chuyện gì lớn lắm à?” - Anh ghé giọng hỏi Quách Thừa Tuyên, giống như là hóng chuyện hơn là sẽ xen vào.
“Gì đâu? Em chỉ muốn cô xin lỗi A Tuyết mà thôi. Dù sao thì những chuyện mà cô làm ra với A Tuyết thực sự có ảnh hưởng quá lớn rồi.”
Quách Nguyên gật đầu. Đương nhiên anh thừa biết chuyện cả một ngày hôm qua Diệp Liên Tuyết đã phải cực kì khốn đốn để xoay sở cái tin tức cô hại Mộ Di Dung sau đoạn video bị cắt ghép rồi tung đầy rẫy trên mạng. Nhưng với tính cách của người cô này chắc chắn sẽ không bao giờ chịu nhận tội đâu.
“Cô! Chuyện này đâu lớn đến nỗi nào đâu. Cô và Di Dung có lỗi với em dâu thì mai xin lỗi em ấy đi chứ! Dù sao thì cô cũng là người làm ăn, chữ tín vẫn là quan trọng nhất. Làm sai mà không đứng ra nhận lỗi thì về sau muốn người đời nhìn mình bằng ánh mắt gì đây?”
Cái quái gì? Quách Tuệ Lâm ngỡ ngàng. Bà ta vốn muốn kéo Quách Nguyên về làm đồng minh của mình kia mà. Tại sao bây giờ lại phản tác dụng rồi?
Tại sao Quách Nguyên lại nhất mực bênh chằm chặp cho Quách Thừa Tuyên đến thế kia? Chẳng phải anh ta là anh trai nhưng người đứng đầu Quách thị bây giờ là em trai mình sao? Chẳng lẽ Quách Nguyên không hận em trai mình đã cướp mọi thứ của mình?
“Cháu… Nguyên… Tại sao cháu lại?” - Bà ta vẫn chưa thôi ngỡ ngàng.
“Là một người cháu của cô, không đến mức hơi tàn nhẫn như em cháu nhưng cháu vẫn thật lòng mong cô là người có lỗi biết hối lỗi. Cháu chỉ biết khuyên như vậy thôi, cũng là cách hoà hoãn tốt nhất ở thời điểm hiện tại rồi. Còn nếu như cô cứ khăng khăng không xin lỗi em dâu thì cháu bó tay đấy!” - Quách Nguyên cười, rồi anh tiến lại ghé vào tai Quách Tuệ Lâm nói nhỏ: “Cô cũng thấy em trai cháu yêu thương em dâu như thế nào mà! Cô liệu mà suy nghĩ nhé!”
Đương nhiên câu sau Quách Thừa Tuyên không thể nào nghe thấy được, hắn cũng không quản quá nhiều đâu. Chỉ biết là Quách Nguyên không phải là kiểu người thiển cận, chỉ biết nhìn sự việc một phía.
Quách Tuệ Lâm á khẩu, bà ta nhìn hai anh em trước mắt, một người tính tình vui vẻ dễ chịu nhưng lại khôn ngầm, một người nguy hiểm đáng sợ không từ mọi thủ đoạn của mình. Phải! Có lẽ bà ta sai rồi khi chọn chia rẽ anh em hai người họ.
Không nán lại ở đấy thêm một giay nào nữa, Quách Tuệ Lâm hậm hực đạp gót giày rời khỏi đấy. Bà ta không quay đầu lại thêm một lần nào, nhất định là không muốn nhìn mặt hai anh em bọn họ nữa.
“Này! Lần đầu anh thấy cô của chúng ta tức giận đến thế đấy! Em thật là tài quá đi, áp chế được một người lúc nào cũng cuồng nộ như cô ấy.”
Quách Thừa Tuyên lại chuẩn bị châm một điếu thuốc nữa, hắn cười cười, không biết lại đang nghĩ gì.
“Vừa rồi anh đã nói thầm điều gì với cô ấy thế?” - Hắn hỏi, không tò mò thì đúng là nói dối.
Quách Nguyên cười cười rồi đưa tay rút điếu thuốc mà hắn sắp sửa châm: “Không có gì đâu, doạ cô ấy chút thôi. Mà em đừng hút thuốc nữa, là người sắp có gia đình rồi, suy nghĩ cho người khác chút đi. Mau vào nhà nào, tiểu phu nhân của em đang đợi em ở trong đó.”
Quách Thừa Tuyên không nói gì, cũng không tức giận vì hành động tự tiện vừa rồi của Quách Nguyên. Hắn cười, đút gói thuốc cùng chiếc bật lửa vào trong túi áo rồi theo Quách Nguyên đi vào trong nhà.
Là người sắp có gia đình rồi, vẫn nên suy nghĩ cho người khác một chút nhỉ?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT