Lời nói nhát gừng của Quách Tuệ Lâm nhanh chóng khiến cho ai nấy đều sững sờ. Đây là giọng điệu của một người chịu ơn đang nới với người đã giúp đỡ mình đó sao?

Không cần đợi bất kì ai ở Quách gia lên tiếng, Kỷ Thương nhanh hơn cả, đáp lại lời của bà ta ngay tức khắc.

“Thú thực thì thân là bác sĩ, chúng tôi cũng chẳng cần ai biết ơn vì cứu người là việc của chúng tôi. Xét về mặt y đức, nếu lúc đấy tôi và A Tuyết không nhúng tay vào, phải chăng lệnh phu nhân đây bây giờ lại đổi trắng thay đen là thấy chết không cứu?”

“Cậu…!”

Quách Tuệ Lâm tức anh ách, bà ta nhìn vị giáo sư trẻ tuổi trước mặt, bị anh nói đến mức thẹn quá hoá giận. Hừ! Dám chắc cái đứa con gái kia nếu có thể có khả năng nói chuyện thì bà ta cũng không phải đối thủ của cô đâu.

Quách lão gia tử thấy vậy nhưng cũng không can ngăn. Đến cả ông đối với đứa con gái này cũng ngán ngẩm chẳng nói nên lời rồi.

“Đừng tưởng có thể bước vào Quách gia, xung quanh có hậu thuẫn lớn là có thể đổi trắng thay đen. Tôi nói cho cô biết trước, tốt nhất đừng để cho chúng ta phải đụng độ nhau thêm lần nữa, nếu không lúc đấy cô có mười người anh là giáo sư cũng không giúp được cô đâu.”

Diệp Liên Tuyết chẳng buồn nhìn đến bà ta lấy một lần. Người phụ nữ này phải chăng đã bị quyền lực hoá thành ra ảo tưởng? Đối với loại người này, ít nhiều liền khiến cho những quãng thời gian quý giá này bớt đi mấy phần giá trị.

Cô đứng dậy, nhìn thẳng vào mắt bà ta, khí chất lạnh lùng bức người. Diệp Liên Tuyết muốn rời khỏi đó. Cô nhìn Quách lão gia tử, cúi đầu chào ông rồi toan rời đi.

Phí thời gian ở chỗ này chi bằng về nhà nghiên cứu hồ sơ bệnh án. Dù sao người người tìm đến Thánh thủ nhiều như lá mùa thu, vẫn là nên dành thời gian cứu người thì hơn.

“A Tuyết! Cháu khoan đi đã! Ngồi xuống nghe ông nói nào!” - Quách lão gia tử khó xử gọi cô lại, rồi ông quay sang nhìn Quách Tuệ Lâm đầy hằn học: “Con không có việc gì ở đây nữa thì mau đi đi, ở lại khiến cho bầu không khí mất vui.”

“Đúng đó! Em khiến cho cả nhà chúng ta mất mặt với khách khứa rồi. Em xem mọi người dày công như vậy là vì chuyện gì kia chứ? Em không thích cũng đừng đem chuyện nọ xọ chuyện kia.” - Quách phu nhân lần đầu tiên lên tiếng.

Bị chính người nhà mình nói, Quách Tuệ Lâm đã giận càng giận hơn. Bà ta nhìn Diệp Liên Tuyết đang đứng ở gần cửa phòng ăn, ánh mắt có chút đắc thắng nhìn bà ta. Ở đây chỉ tổ bực mình! Bà ta không nói lời nào liền hậm hực rời khỏi.

Điều khiến cho Diệp Liên Tuyết không khỏi bất ngờ chính là thái độ của Quách phu nhân. Chẳng phải nếu như cô rời khỏi đây thì bà ta phải là người vui hơn ai hết sao? Bà ta vì cô mà không nương tay tát chính đứa con trai mà mình vẫn luôn tự hào, bây giờ lại ở đây nói đỡ cho cô? Diệp Liên Tuyết càng nghĩ càng cảm thấy nực cười.

“A Tuyết lại đây ngồi xuống đi! Cháu đừng tức giận chuyện đấy nữa, haiz, là cô út sai, mặc kệ cô ấy.”

Vẫn là thật thương cho Quách lão gia tử, ông đã phải khó xử biết bao nhiêu khi chứng kiến từng người con, từng đứa cháu của mình lại đấu đá lẫn nhau như thế này kia chứ? Diệp Liên Tuyết không cầm lòng được, thương ông, cô ngoan ngoãn tiến đến chỗ ngồi cạnh ông rồi ngồi xuống.

“Đứa bé ngoan! Cứu người là việc đúng đắn! Thật sự là phúc tinh của Quách gia ta mà!”

Cô đánh mắt nhìn Quách phu nhân, bà ta không phản bác. Chuyện lạ gì đây chứ? Chắc là cô nhìn nhầm rồi. Diệp Liên Tuyết mặc kệ, cứ bồi chuyện với Quách lão gia tử đã. Chuyện của Quách phu nhân cứ để sau rồi tìm hiểu cũng không muộn.

Quách Tuệ Lâm tức tối rời khỏi Quách gia, không ngờ chỉ vừa ra đến sân trước, bà ta ngay lập tức bị doạ cho đứng hình. Quách Thừa Tuyên đang đứng ở trước sân, hắn tựa vào thân xe hút thuốc, hình như là vừa mới đến đây.

Bà ta giả lả cười tiến đến hỏi thăm. Dù sao cũng là người một nhà, điều này cũng là điều hợp lý đi.

“Cháu không vào trong sao? Cô không hay tin là cháu sẽ về, tưởng chỉ có hôn thê của cháu…”

Còn chưa nói hết câu, Quách Thừa Tuyên đã vội lên tiếng: “Cháu biết. Cháu còn biết cô vừa cãi nhau với ông nội liền bị ông đuổi về.”

Quách Tuệ Lâm cứng miệng. Đứa cháu trai này độc mồm độc miệng còn hơn bà ta nữa, thực sự với cái cô Diệp Liên Tuyết kia xứng đôi vừa lứa lắm.

“Vậy cháu đến đây đón người à? Tại sao không vào trong nhà?”

“Cô có muốn vào trong xe cùng nhau nói chút chuyện không? Cháu nghĩ là cháu có một vài chuyện muốn cùng nhau trao đổi với cô.”

Hoá ra mục đích Quách Thừa Tuyên cất công đến đây ngay lúc này thực sự không phải là vào trong nhà nói chuyện với ông nội cùng hôn thê của mình mà chính là gặp Quách Tuệ Lâm. Mặc dù khi hắn biết được tối nay cô cùng với Kỷ Thương đến đây làm khách, tâm trạng của hắn có đôi chút không được vui.

Diệp Liên Tuyết về nhà hắn nhưng chẳng nói với hắn một lời, có phải hay không cô thực sự không coi hắn là hôn phu của mình?

“Cháu có chuyện gì muốn nói thì nói nhanh đi. Cô không có thời gian, bây giờ phải mau chóng vào bệnh viện với Di Dung nữa.”

“Không tốn nhiều thời gian của cô đâu. Cụ thể chỉ cần có vài phút thôi, hoặc lâu hơn nếu như cô muốn.”

Quách Tuệ Lâm nhìn hắn đầy khó hiểu. Quách Thừa Tuyên cũng không nói nhiều lời làm gì, hắn bấm bấm điện thoại rồi đưa nó sang cho Quách Tuệ Lâm, muốn bà ta tự xem. Còn hắn ngả người ra ghế, ung dung tự tại, phong thái yêu nghiệt.

“Cái này….? Cháu…?” - Bà ta cầm điện thoại, vừa rồi thần thái vẫn ung dung bây giờ lại bất ngờ đến phát run cả người.

“Cô xem xong chưa? Chuyện chỉ có thế này thôi, cháu nói xong rồi, bây giờ cô đi được rồi đó. Tốn của cô đúng vài phút, cháu vốn uy tín cô biết mà.”

Và bây giờ Quách Tuệ Lâm cuối cùng cũng hiểu được ý tứ của câu nói “Cụ thể chỉ cần có vài phút thôi, hoặc lâu hơn nếu như cô muốn.” của Quách Thừa Tuyên vừa nãy rồi. Bà ta tức giận đến run người, tay cuộn tròn lại thành quyền, cả khuôn mặt bừng bừng sát khí.

Hoá ra Quách Thừa Tuyên bây giờ đã không còn là thiếu niên ngày trước mà bà ta biết. Và bấy lâu nay bà ta đã quá khinh thường đứa cháu này của mình rồi. Hắn nổi tiếng tàn nhẫn, độc ác đối với những kẻ dám đối đầu với mình, điều khiến cho bà ta vạn vạn không ngờ đến chính là hắn sẽ không niệm tình mà sẽ diệt trừ hết những người muốn đối đầu hắn đúng yheo nghĩa đen.

Ngay từ lúc Quách Tuệ Lâm bà ở đây diễu võ dương oai, hoá ra Quách Thừa Tuyên đã âm thầm đi trước bà ta không chỉ một bước mà hẳn là một chặng dài rồi. Hắn đã cho người điều tra rõ ràng tài sản của chồng bà ta, mọi khoả vay nợ của ông ấy suốt từ trước đến nay đều liên quan đến tập đoàn mà hắn đang cầm quyền. Bây giờ hắn đã chính thức bước chân vào tập đoàn của chồng bà ta, là đại cổ đông thực quyền của bên đó rồi.

“Cô không bận vào bệnh viện với Di Dung sao? Chắc là em ấy đang đợi cô đấy! Cô đang vội mà. Chuyện chỉ có bấy nhiêu đây thôi.”

Không đợi Quách Tuệ Lâm rời đi, Quách Thừa Tuyên liền mở cửa xe bước ra ngoài trước. Những lúc như thế này hắn thật sự muốn hút thuốc. Và rồi hắn đã châm ngay một điếu khi vừa ra khỏi xe, cảm giác khoan khoái thích thú.

“Tại sao phải làm đến mức này? Tại sao?”

Bà ta chất vấn Quách Thừa Tuyên, sự tự tin cùng với khí chất hiên ngang khi bà ta muốn ỷ thế hiếp người cũng không biết bị rũ sạch từ bao giờ, bây giờ chỉ còn lại khuôn mặt đầy sáo rỗng…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play