Có lẽ đây là lần đầu tiên sau một quãng thời gian rất rất lâu rồi Diệp Liên Tuyết mới quay trở lại căn hộ này, căn penthouse của Quách Thừa Tuyên vẫn cực kì lạnh lẽo và neo người. Dường như hắn chỉ về đây vào buổi tối muộn, rời đi vào sáng sớm, còn lại cả không gian mênh mông chẳng bao giờ được tận dụng đến.

“Phòng của cô vẫn y nguyên như cũ. Yên tâm đi vì vẫn thường xuyên được dọn dẹp.”

Diệp Liên Tuyết nhướng mày, tên này đang tỏ ra chu đáo sao?

“Anh chắc chắn là tôi sẽ về đây à? Tại sao lại dọn dẹp căn phòng đó?” - Cô hỏi đầy tuỳ hứng.

“Ừ!” - Hắn đáp lại, chăm chăm nhìn mảnh giấy cô vừa đưa rồi lại lên tiếng: “Về sau đừng dùng giấy cũng không cần nhắn tin nữa đâu, như Phó Duật nói, sẽ không tốt cho môi trường. Tôi học được ngôn ngữ của cô rồi, cứ nói chuyện với tôi bằng cách đó đi.”

Bỗng dưng Diệp Liên Tuyết đứng hình. Hắn thực sự vì để giao tiếp với cô mà học ngôn ngữ kí hiệu sao?

Sau đấy cô thử giao tiếp với hắn bằng mấy động tác đơn giản, không ngờ rằng hắn vẫn hiểu được và trả lời lại. Không hiểu sao trong lòng Diệp Liên Tuyết bất ngờ dâng lên chút cảm kích nho nhỏ.

Bỗng dưng cô đổi sắc mặt, khẽ chau mày khi đang khua tay múa chân. Quách Thừa Tuyên cũng nhanh chóng phát giác ra được, vội vàng hỏi.

“Chuyện gì thế?”

Diệp Liên Tuyết cũng hơi ngờ nghệch, chỉ cảm thấy một bên vai đau nhói. Cô đưa tay ra nắn chỗ đau, không ngờ lại càng đau dữ dội. Phải rồi! Vừa nãy khi Quách Tuệ Lâm cho người đưa cô đến chỗ bà ta đã cưỡng chế giữ vai cô lại, không ngờ đám người đấy lại dám dùng lực mạnh với một cô gái, hại cô bây giờ bả vai đau điếng.

“Vừa rồi lúc gặp cô của anh xảy ra chút chuyện, không ngờ rằng bây giờ mới cảm thấy đau.”

Thôi xong! Hình như Diệp Liên Tuyết cảm thấy rằng Quách Thừa Tuyên thực sự lại nổi giận rồi. Hắn nhìn cô, lửa giận cháy bừng trong đôi mắt, Diệp Liên Tuyết khó hiểu thập phần, cô đâu có làm gì hắn?

“Còn bị thương ở chỗ nào nữa?” - Hắn hỏi, ngữ khí âm trầm đến đáng sợ.

“Không còn đâu. Bọn chúng chỉ nắm lấy vai của tôi mà thôi.”

Bộ lễ phục hôm nay mà Diệp Liên Tuyết mặc do chính tay hắn chọn. Cô nhóc này nhan sắc có thừa nhưng gu thẩm mỹ thực sự kì quặc đến nỗi không chấp nhận được. Hắn biết là cô ghét hở hang thế nên đã chọn bộ lễ phục kín đáo nhất rồi.

Nhưng dù sao Diệp Liên Tuyết ở bữa tiệc này cũng với vị thế là gia chủ, nếu quá kín cổng cao tường sẽ rất ngột ngạt. Thế là Quách Thừa Tuyên đứng trước tủ lễ phục hồi lâu, chọn ra một chiếc váy dài vừa vặn cúp ngực, không quá hở hang nhưng sẽ dễ dàng khoe ra đôi cầu vai gầy gợi cảm.

Mà Diệp Liên Tuyết buổi tối ngày hôm nay trong bữa tiệc, thân ảnh kiêu sa trong bộ lễ phục hở vai do chính tay hắn chọn lại bị đám người lạ mặt chạm đến, thậm chí còn làm đau cô.

Nói không giận thì chính là nói dối, nhưng hỏi lý do vì sao giận thì ngay chính Quách Thừa Tuyên cũng không có cách nào lý giải được.

Hắn đem ra cho Diệp Liên Tuyết một ít dầu nóng. Cô đón lấy rồi bắt đầu bôi lên vai. Nhưng dù sao thì vị trí đau lại nằm ở sau vai, một thân một mình hoàn toàn không thể nào với tới được.

Nhìn thấy một màn khá cồng kềnh trước mắt, Quách Thừa Tuyên đón lấy lọ dầu nóng từ trên tay Diệp Liên Tuyết rồi bắt đầu giúp cô bôi dầu.

“Đừng kháng cự! Một mình cô không làm được đâu!” - Hắn nói, ngữ khí đầy bá đạo bắt Diệp Liên Tuyết phải an phận khi cô hơi kháng cự không muốn cho hắn chạm vào mình.

Chuyện này thực sự là một chuyện lớn! Diệp Liên Tuyết cảm thấy như thế khi cô cảm nhận được không chỉ vị trí được bôi dầu mà cả bầu không khí trong căn phòng này cũng dần nóng lên, nhưng tuyệt nhiên cô không kháng cự hắn nữa. Quách Thừa Tuyên dùng lực đạo nhẹ nhàng, vừa bôi dầu vừa khẽ khàng cẩn thận xoa bóp chỗ đau cho cô.

“Không biết là vai cô bị tác động đến mức nào nữa, bầm hết cả lên rồi.” - Hắn lên tiếng trách móc đầy bất đắc dĩ, nghe đâu đấy còn cả tiếng xót xa.

Diệp Liên Tuyết không nói gì, cô trầm mặc để thời gian trôi đi. Thật lâu! Cô cảm thán khi Quách Thừa Tuyên vẫn đang bóp vai cho mình. Thật tĩnh mịch! Dường như cô chỉ nghe thấy hơi thở của hắn, hơi thở rất đàn ông đang phả vào sau cổ cô thật ngứa ngáy.

Mà ngay lúc này, không chỉ riêng một mình Diệp Liên Tuyết cảm thấy khác lạ mà ngay cả Quách Thừa Tuyên cũng đang cực kì căng thẳng. Hắn nhẹ nhàng bôi dầu nóng cho cô, lại nhìn đến phần vai sau trắng nõn đầy gợi cảm, không nhịn được nuốt nước bọt một cái.

Dù sao thì hắn cũng là đàn ông bình thường, người ngồi trước mặt hắn cũng là hôn thê, đã thế lại còn xinh đẹp xuất chúng động lòng người. Bây giờ nếu đặt ai khác vào tình cảnh này, nếu nói không bị mê hoặc thì chính là nói dối.

Cố phớt lờ đi bầu không khí có phần hơi kì quặc của gian phòng, khi Quách Thừa Tuyên luyến tiếc rời khỏi bờ vai trần mang đến xúc cảm tuyệt với kia để kết thúc việc “giúp hôn thê của mình bôi dầu nóng”, Diệp Liên Tuyết cũng đã hoàn toàn khôi phục lại tâm trạng kì quái của mình.

“Anh cho người điều tra tôi?” - Trong lúc cả hai rơi vào trầm mặc không biết phải nói gì để phá vỡ cục diện thì Diệp Liên Tuyết lại bất ngờ là người mở chuyện trước.

Nhìn ngữ khí cô nhàn nhạt, không giống như là đang tức giận, Quách Thừa Tuyên cũng không muốn giấu diếm gì thêm.

“Ừ! Là tôi đã cho người điều tra cô. Phạm quy rồi nhỉ? Tôi đã vi phạm giao kèo của chúng ta.”

Nhưng Diệp Liên Tuyết không trách hắn, cô chống cắm nhìn ra cửa kính sát đất, nơi ánh sáng ngập tràn và cũng là nguồn sáng lớn nhất hắt vào gian phòng đầy tối tăm này. Tiện lợi thật! Chẳng cần phải bật điện nhưng vẫn được hưởng sáng, cứ như thế này thì tiết kiệm được biết bao nhiêu tài nguyên quốc gia.

“Tôi biết là sớm hay muộn gì anh cũng sẽ điều tra tôi mà thôi, chuyện này cần thiết mà, tôi nghĩ vậy. Vì đâu ai muốn mình phải gắn kết vận mệnh, hạnh phúc của cả cuộc đời mình cho một kẻ không rõ ràng kia chứ.”

Diệp Liên Tuyết không muốn giấu diếm bất kì điều gì. Và cô cũng thừa biết được vẫn còn có rất nhiều chuyện mà Quách Thừa Tuyên có nhờ đến Phó Duật cũng không cách nào điều tra ra được đâu. Cô sẽ đem những chuyện này nói cho hắn, sẽ có lúc đấy, khi cô cảm thấy đủ tin tưởng và khi cả hai chắc chắn sẽ ràng buộc nhau suốt đời này.

“Cô không giận sao? Chẳng phải cô từng không thích điều đấy?”

“Thú thực thì chẳng có một ai thích mình bị người khác điều tra từ gốc đến rễ đâu. Nhưng ở một số trường hợp, điều này cần thiết. Tôi không tính toán gì với anh, không phải anh nên vui sao, đừng thắc mắc nhiều quá!”

Quách Thừa Tuyên không nói gì nữa. Hắn nhìn theo Diệp Liên Tuyết đang đứng dậy từ vị trí bên cạnh hắn rồi từ từ đi đến bên cạnh cửa kính sát đất, cái nơi mà hắn vẫn hay đứng uống rượu mỗi khi đêm về.

Bóng lưng yêu kiều trong bộ lễ phục đứng trước quang cảnh tràn ngập ánh sáng càng khiến cho Diệp Liên Tuyết càng trở nên cao ngạo và tôn quý biết bao nhiêu. Hắn thầm nghĩ, đôi mắt ưng âm trầm dán chặt vào thân ảnh kia, một khắc cũng không rời.

Lạ thật đấy! Hiếm khi Diệp Liên Tuyết mới quay về nơi này, lần này quay về không hiểu sao lại biến nơi này thành mỹ cảnh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play