Bị chiếu tướng đến, Diệp Liên Tuyết chỉ yên lặng trầm mặc một góc, chẳng đứng lên giải thích. Một phần là bởi vì cô nghe theo Quách Thừa Tuyên, yên ổn để hắn thay mình xử lý mọi chuyện. Phần còn lại, Diệp Liên Tuyết thực sự chẳng biết phải nói thêm bất cứ điều gì nữa.
Đây là Quách gia, đương nhiên cô không thể nào tuỳ tiện đắc tội với bất kì người nào cả. Những lúc như thế này có muốn tự mình giải quyết mọi chuyện, e rằng cô cũng phải cam lòng đứng sau Quách Thừa Tuyên để hắn thay mình giải quyết mà thôi.
Nhìn thấy Quách lão gia tử cứ nấn ná thở dài mãi mà chẳng chịu hỏi đến tội của Diệp Liên Tuyết, Quách Tuệ Lâm cuối cùng cũng nhịn không được nữa. Chưa kịp để ai nói gì, bà ta lại lên tiếng nói tiếp.
“Con gái lấy chồng ở nơi xa, thi thoảng mới có dịp quay về thăm gia đình. Nghe phong phanh đâu đấy Thừa Tuyên đính hôn, cũng không khỏi nghe được mấy chuyện không hay về hôn thê, nữ chủ nhân tương lai của nhà này. Ngày trước còn nghĩ Thừa Tuyên hồ đồ, anh chị không cản được nó, bây giờ mới tỏ tường lý do vì sao cô gái kia lại dám coi trời bằng vung như thế. Bố! Thiên vị cháu dâu tương lai hơn cháu ngoại ruột của mình có phải là đang muốn đem cánh tay chĩa ra ngoài rồi không?”
Quách Tuệ Lâm từ đầu đến cuối vẫn luôn đanh thép, nhất định chính là không muốn nhượng bộ ai bao giờ. Điều này ít nhiều khiến cho Quách lão gia tử rơi vào thế khó xử.
“Cô… Cứ cho là A Tuyết sai, nhưng Di Dung cũng đâu còn nhỏ nữa. Xét về tuổi tác, học thức, giáo dưỡng, Di Dung xuất chúng hơn người, con bé hành xử như thế kia theo cô là đã hợp lý hay chưa?”
Quách Thừa Tuyên đến bây giờ mới lên tiếng. Hắn triệt để đứng về phía hôn thê của mình mà chẳng cần lý do. Quách Tuệ Lâm cứ chăm chăm chỉ ra rằng Diệp Liên Tuyết sai trái nhưng việc này không có lửa làm sao có khói, huống hồ gì đoạn video vẫn cứ rành rành ra đấy, làm sao không nhìn thấy được Mộ Di Dung ngay lúc đấy có đánh người.
“Ha! Thừa Tuyên… uổng công cho cháu là một bậc tinh anh, tài giỏi xuất chúng hơn người nhưng lại vì một kẻ không ra gì mà dám đối đầu với cả người nhà. Di Dung là em họ của cháu đấy, con bé gặp chuyện như thế đó ngay trên lãnh địa của anh họ mình, vậy người anh họ đáng kính này của con bé đã làm được điều gì giúp em họ mình vậy?”
“Đủ rồi Tuệ Lâm! Con dừng lại được rồi đó! Xét về tuổi tác, Di Dung vẫn lớn hơn A Tuyết, đã vậy trong chuyện này ai cũng có cái sai của mình. Con đừng có đẩy hết lỗi lầm lên đầu A Tuyết, nhất mực bênh con gái của mình nữa có được không?”
“Nó là con gái của con, nếu không bênh nó thì phải bênh ai? Mọi người thật sự bị con ả này che mờ mắt rồi!” - Bà ta gằn giọng, không khó để nghe thấy được bà ta đang cố gắng ghìm cơn giận trong người lại.
Ngay vào lúc này, thư ký của Quách Thừa Tuyên từ bên ngoài tiến vào, anh ta nói nhỏ to vào tai hắn điều gì đấy rồi nghiêm túc đứng ở đằng sau ông chủ mình.
“Ca phẫu thuật của Di Dung thành công rồi. Bây giờ cô có thể bình ổn tâm trạng của mình rồi chứ?” - Quách Thừa Tuyên lên tiếng, ngay chính bản thân hắn cũng thở phào ra một hơi thật nhẹ nhõm.
Nếu như Mộ Di Dung gặp nguy hiểm, đến hắn cũng không biết được mình có thể bảo vệ nổi cho Diệp Liên Tuyết hay không nữa.
“Ơn trời! Cuối cùng Di Dung cũng không gặp phải nguy hiểm gì!” - Quách lão gia tử thở phào ra một phen.
Quách Thừa Tuyên được đà tiếp tục nói: “Đúng vậy ông nội. Cũng may là được đưa đi cấp cứu kịp thời, hơn nữa cũng được cứu lúc nguy cấp nhất. Là A Tuyết đã tiến hành cứu lấy Di Dung vào thời khắc đấy. Còn lại, anh trai của A Tuyết là giáo sư Kỷ cũng đã theo Di Dung lên xe cấp cứu và trực tiếp tham gia vào cuộc phẫu thuật rồi. Bây giờ tình trạng của Di Dung xem như là đã ổn định hơn, chuyện này vẫn nên gác lại, bây giờ cứ chăm sóc con bé trước đã!”
Đem chuyện giải quyết bằng một lời nói, hơn nữa còn không quên đem công lao của Diệp Liên Tuyết đề cao lên. Cái kiểu hành động ngông cuồng này của Quách Thừa Tuyên thực sự luôn luôn khiến cho đối thủ của mình phải tức chết. Nhưng hắn thì luôn tự hào về điều này.
Mặc dù không phải là chuyện tốt đẹp hay minh bạch gì, nhưng một khi người kia ngồi vào chiếc ghế đối thủ của hắn, hắn nhất quyết không từ thủ đoạn, bằng mọi cách sẽ chiến thắng người kia.
Quách Tuệ Lâm ôm một bụng tức, âm trầm nhìn Quách Thừa Tuyên đang ngồi ở phía đối diện. Thật đúng là hổ phụ sinh hổ tử, cái tên Quách Thừa Tuyên này không phải tự nhiên lại có thể tung hoành được trên thương trường.
“A Tuyết còn có anh trai nữa sao? Tại sao ta không biết chuyện này? Người đấy là giáo sư nữa?” - Quách lão gia tử tỏ ra khá bất ngờ khi biết được chuyện này. Ông chỉ đơn thuần nghĩ rằng bà Diệp còn có một cháu trai khác.
“Không phải là anh trai ruột đâu thưa ông nội. Giáo sư Kỷ Thương là anh trai đồng môn của A Tuyết khi cùng nhau theo học y thuật. Bọn họ lớn lên cùng nhau nên tình cảm anh em cũng chẳng khác gì anh em ruột.” - Quách Thừa Tuyên lên tiếng giải thích.
Bởi vì vừa rồi ở bữa tiệc, Kỷ Thương đã công khai nói rằng Diệp Liên Tuyết chính là em gái của mình thế nên chuyện người ta biết được cũng là chuyện bình thường thôi. Nhưng Diệp Liên Tuyết vẫn khá bất ngờ khi Quách Thừa Tuyên biết được cô và Kỷ Thương đã từng cùng nhau lớn lên và học y thuật ở chỗ Từ lão sư.
Cô cúi đầu, giấu đi ánh mắt khá kì lạ trong mắt. Xem ra sau lưng cô, Quách Thừa Tuyên đã từng lén lút điều tra tất cả về cô rồi.
“Được rồi cứ lo lắng cho Di Dung trước đã. Chuyện này đích thân ta sẽ xem xét lại sau. Trễ rồi, hôm nay nhiều chuyện xảy ra, tất cả về nghỉ ngơi đi.”
Mặc dù không tình nguyện lắm nhưng Quách Tuệ Lâm vẫn nghe lời Quách lão gia tử. Nhưng xong chuyện ngày hôm nay không có nghĩa là ngày mai sẽ không có chuyện. Bà ta nhìn Diệp Liên Tuyết, chắc chắn sẽ tìm cách khiến cho cô phải bò ra khỏi cái nhà này và không bao giờ quay trở lại.
Quách Thừa Tuyên nhìn thấy ánh mắt đầy nguy hiểm của cô mình, hắn không sợ hãi, ngược lại còn cười đầy nghênh đón. Hắn rất muốn xem xem quyền lực một tay che trời ở thành phố F của cô mình rốt cuộc lớn như thế nào.
“Hôm nay không về ký túc xá nữa nhé! Tôi không thể nào nói trước được chuyện mà cô tôi sẽ làm ra đâu. Tạm thời cứ về nhà tôi đi.” - Trên xe, Quách Thừa Tuyên mở lời trước trong khi Diệp Liên Tuyết đang ngồi ở ghế phó lái, chăm chăm nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Không còn cách nào khác, Diệp Liên Tuyết cũng cảm thấy chuyện này không có gì to tát thế nên mới gật đầu đồng ý. Dù sao thì cô cũng không muốn trực tiếp đối đầu với người nhà Quách gia đâu.
Những chuyện như thế này thôi thì cứ giả ngu giả ngơ đứng sau Quách Thừa Tuyên để hắn xử lý cho tròn vẹn là được rồi.
Thấy Diệp Liên Tuyết không từ chối, hơn nữa còn đồng ý ngay tức khắc, cuối cùng Quách Thừa Tuyên cũng thở hắt một hơi nhẹ nhõm. Lần này hắn bảo vệ được cô, xem ra sẽ đem một phần tín nhiệm của cô về hắn ở trong lòng cô tăng lên một bậc rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT