Một giọng nói trong trẻo bất ngờ từ đâu vang lên. Cả Diệp Liên Tuyết lẫn Quách Thừa Tuyên đều quay về hướng đấy, không ngờ lại là một nhân viên phục vụ.
“Là tôi này! Lưu Chỉ Nghi này!”
Tất nhiên là Diệp Liên Tuyết nhìn ra được đây là Lưu Chỉ Nghi, nhưng điều khiến cho cô bất ngờ chính là bộ đồ nhân viên phục vụ trên người cô ấy. Cả Quách Thừa Tuyên cũng ngây ra một chút, hắn nhớ hắn đã từng gặp qua cô gái này ở đâu đó rồi.
“Tôi biết là cậu đang ngạc nhiên khi tôi xuất hiện ở đây lắm hả? Thực ra đây là công việc làm thêm của tôi đó. Tôi vẫn thường hay đi phục vụ tiệc để kiếm thêm tiền sinh hoạt, cậu cũng biết là tôi được học ở học viện là nhờ có học bổng mà.” - Lưu Chỉ Nghi hơi buồn nắm lấy tay Diệp Liên Tuyết, thật lòng mà nói thì cô cũng có chút hơi bất ngờ khi nhìn thấy cô bạn của mình ở đây.
Gượm một chút, Lưu Chỉ Nghi lại hỏi: “Cậu cũng đến đây dự tiệc sao? Ờm…” - Cô đánh mắt sang bên cạnh Diệp Liên Tuyết, lại là người đàn ông đó: “Cậu cùng bố đến đây hả?”
Quách Thừa Tuyên lần thứ hai bị cô gái trước mặt làm cho tức đến mức muốn thổ huyết. Hắn mặt đầy vạch đen nhìn Diệp Liên Tuyết. Bị gọi là bố của cô một lần thì còn cho là nhầm lẫn, chẳng lẽ Diệp Liên Tuyết không có giải thích quan hệ của hai người cho cô gái này biết hay sao?
Diệp Liên Tuyết đỡ trán, lén ném một ánh nhìn cực kì bất đắc dĩ về phía Quách Thừa Tuyên. Thôi xong, có vẻ như hắn tức giận rồi.
Ném lại một ánh mắt thể hiện đầy đủ ý: “Cô mau tìm cách giải thích đi.” với Diệp Liên Tuyết, sau đấy hắn hậm hực bỏ đi. Trước khi đi còn không quên hẹn cô lát nữa gặp lại sau.
Nhìn cái bóng lưng kia cũng đủ biết được tên này lại lên máu tự ái rồi. Đường đường là chồng tương lai nhưng lại bị người ta nhìn thành bố, Quách Thừa Tuyên khóc thầm trong lòng, tự hỏi rằng bản thân rốt cuộc già đến mức đấy sao?
“Ơ sao bác ấy rời đi rồi? Có phải là tôi đã nói sai gì rồi không?”
Diệp Liên Tuyết vội kéo Lưu Chỉ Nghi sang một góc, dùng lời lẽ ngắn gọn hết sức có thể, ghi ra giấy để giải thích với cô nàng.
“Anh ấy là hôn phu của tôi, không phải là bố. Buổi tiệc này là tiệc mừng thọ của ông nội anh ấy, tôi ở đây với tư cách là cháu dâu.”
Bây giờ đến lượt Lưu Chỉ Nghi bị doạ cho ngốc rồi. Ban đầu cô chỉ luôn biết rằng Diệp Liên Tuyết là hôn thê của nhà tài phiệt nào đấy, hơn nữa cũng không hề biết khuôn mặt thực sự của Quách tổng giám đốc - Quách Thừa Tuyên là ra làm sao. Càng đáng nói hơn là Lưu Chỉ Nghi còn không biết được buổi tiệc này là của Quách gia.
“C… ậu… cậu thực sự là thiếu phu nhân tương lai của cái gia tộc có cái dinh thự to thế này sao?”
Lưu Chỉ Nghi bất ngờ hét lớn khiến cho Diệp Liên Tuyết phải nhào đến bịt miệng cô lại. Tất nhiên là không thể nào để người ngoài nghe nhiều được, nhất là khi vẫn có nhiều người đang nhăm nhe muốn hạ bệ, công kích cô.
“Cứ làm như không có chuyện gì xảy ra đi, đừng đem tôi thần thánh hoá lên như thế. Hôm nay cứ làm việc của cậu đi, nhé!”
Diệp Liên Tuyết nhét vào tay của Lưu Chỉ Nghi một mảnh giấy viết vội rồi rời đi. Việc cô mặc lễ phục có chút lộng lẫy ở cùng một nhân viên phục vụ khá lâu cũng là việc dễ khiến cho người khác để ý đến. Điều này đương nhiên không những có hại với Diệp Liên Tuyết mà còn ít nhiều gây ảnh hưởng đến Lưu Chỉ Nghi.
Chỉ có duy nhất mỗi cách này, cũng mong là Lưu Chỉ Nghi sẽ hợp tác.
Diệp Liên Tuyết vừa rời khỏi đấy, vốn định đi tìm Quách Thừa Tuyên để bàn tiếp chuyện, không ngờ rằng người đón đầu cô lại là Bạch Ly. Từ cái lần lùm xùm chuyện với Thẩm Quyên kia, Bạch Ly cũng quay về Bạch gia, chưa trở lại ký túc xá lần nào thế nên cả hai cũng coi như là chưa gặp lại nhau lần nào.
Lần này nhìn Bạch Ly đứng trước mặt, không hiểu sao Diệp Liên Tuyết mơ hồ cảm thấy con người này sẽ lại mang đến thêm rắc rối cho cô.
“Diệp Liên Tuyết! Tôi tìm cô mãi! Không ngờ là cô ở đây!” - Bạch Ly mỉm cười đầy thiện chí, tay cầm ly rượu tiến đến.
Không phải chứ? Nhìn nụ cười thiện chí đầy giả tạo của Bạch Ly, Diệp Liên Tuyết cũng cảm thấy đúng thật là mình dự đoán cũng hay quá. Bạch Ly mà như thế này thì cô thà nghĩ rằng mình yêu Quách Thừa Tuyên còn hơn.
Nhưng Diệp Liên Tuyết không phải kiểu người thấy khó khăn là bỏ chạy, cô rất muốn xem sau lời cảnh cáo của Quách Thừa Tuyên, Bạch Ly liệu sẽ giở ra trò gì tiếp theo. Tất nhiên là cô thừa biết kiểu người hiếu chiến như cô ta sẽ không bao giờ chịu ngồi yên đâu.
Nhìn thấy Mộ Di Dung vẫn luôn ngồi cạnh cô ta từ đầu đến cuối, hiện đang nhìn Diệp Liên Tuyết đầy dò xét, cô đoán được Bạch Ly sắp tới đây sẽ phải mượn đến Mộ Di Dung rồi.
Lưu Chỉ Nghi đã quay trở lại làm nhân viên phục vụ, cô đến đây là vì công việc, cứ nghe lời Diệp Liên Tuyết, xem như không biết gì là được. Theo lời gọi của Bạch Ly, cô bê đến chỗ cô ta một khay rượu. Dường như Bạch Ly đang muốn mời rượu Diệp Liên Tuyết.
Diệp Liên Tuyết nhìn khay rượu bên cạnh, cô nhìn Bạch Ly, dường như cả hai đều cùng không hẹn mà nhớ lại lần đầu tiên hai người gặp nhau. Vẫn là một bữa tiệc đêm, vẫn là mời rượu, và Bạch Ly đã nhận một đòn nhớ đời vào đêm hôm ấy.
Lần này liệu Bạch Ly có muốn trả thù?
Cô ta đưa tay bưng lấy một ly rượu từ trên khay, trong mắt loé lên ý cười, sau đấy thuận thế lật cả một khay rượu xuống.
Vốn là muốn trả thù cho chuyện bẽ mặt lần trước, không ngờ tính toán chi li vẫn không thể nào qua được Diệp Liên Tuyết. Cô nhìn thấy được Bạch Ly có ý đồ xấu, thế là đã kịp tránh sang một bên, không ngờ Lưu Chỉ Nghi cũng nhanh nhẹn, đổi hướng của khay rượu, tất cả đều đổ ập vào người Bạch Ly.
Thực ra thì Lưu Chỉ Nghi dù sao cũng là người vô can, nhưng khi nhìn thấy được Bạch Ly có ác ý, tất nhiên là cô sẽ đứng về phía của Diệp Liên Tuyết rồi.
“Thật xin lỗi!!! Tiểu thư!!! Là tôi vô ý!!!” - Lưu Chỉ Nghi vội cúi đầu chắp tay xin lỗi Bạch Ly khi nhìn thấy cả bộ lễ phục của cô ta đã ướt đẫm trong rượu đỏ.
Không khác gì lần trước, thậm chí còn có khi tệ hơn. Bạch Ly không trả được thù, hơn nữa còn để chuyện lặp lại, tất nhiên là lửa giận ngút trời.
“Con nhỏ phục vụ này! Mắt mày để dưới chân à? Bộ lễ phục này đắt bằng tiền lương mười năm làm phục vụ của mày đấy!” - Bạch Ly chưa kịp lên tiếng mắng thì Mộ Di Dung đã nhất quyết muốn xen vào chuyện này.
Nhìn thấy cô ta vội tiến đến nói đỡ cho Bạch Ly, Diệp Liên Tuyết chỉ cười khẩy. Chắc chắn là từ lâu cô ta cũng muốn xen vào chuyện này rồi, có lẽ cũng không cần đến Bạch Ly phải giật dây đâu, hay nói đúng hơn thì Bạch Ly đang đứng xem trò vui, làm ngư ông đắc lợi.
Lần này là người nhà của Quách Thừa Tuyên, cho dù đối phương có làm gì thì chắc chắn Diệp Liên Tuyết cũng sẽ phải nhìn. Cô không muốn để Quách lão gia tử nhìn thấy cháu ngoại và cháu dâu của mình có hiềm khích với nhau. Có lẽ cô cần Quách Thừa Tuyên ngăn cái cô Mộ Di Dung này lại.
“Tiểu thư! Tôi xin lỗi! Tôi không cố ý!”
“Đến việc của mình còn làm không xong! Thế mà cũng đến đây làm việc? Không sợ làm sai chuyện sẽ bị đuổi sao? Hơn nữa người vừa bị đổ rượu lên người là thiên kim tiểu thư của Bạch gia, tiệc này ở Quách gia, xem mày có gánh nổi tội không?”
Thoáng thấy Lưu Chỉ Nghi run sợ, Mộ Di Dung đánh mắt đến nhìn Diệp Liên Tuyết cũng đang nhìn Mộ Di Dung, cô ta nhếch mép cười, vốn không định xen vào chuyện này đâu, nhưng đến nước này, đành chơi trò giết gà doạ khỉ vậy.
“CHÁT”
Cả sảnh tiệc chợt lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người đều chú ý đến chỗ ồn ào này, nơi mà cháu gái của Quách lão gia tử trong buổi tiệc mừng đại thọ của ông ngoại mình đã vừa ra tay đánh một nhân viên phục vụ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT