Giày cao gót, tất chân, sắm vai nhân vật, . . . Triệu Tô Dạng nghĩ thầm, người ngược đãi mèo chẳng lẽ là nữ?

“Nghe nói trang web trường các cô tốc độ rất chậm?” Sầm Qua hỏi.

Triệu Tô Dạng hoàn hồn, phàn nàn nói: “Không phải ‘rất chậm’ mà là ‘rất rất chậm’! Load trang web nửa ngày cũng không thấy phản ứng, muốn xem một chương trình ngắn hai mươi phút, đã phải tải từ một giờ trước, download phim ảnh gì đó, nghĩ cũng đừng nghĩ đến.” Bỗng nhiên dường như cô nghĩ đến cái gì: “Đúng rồi, trang web trường chúng tôi sẽ tự động chặn một số trang web phi pháp, không biết trang web ngược đãi động vật có phải cũng bị chặn không. Anh viết ‘tiệm net’, có phải ‘người đó’ vì để truyền tải hình ảnh hoặc video, sẽ ra bên ngoài trường học với tốc độ internet và không bị giới hạn để truyền tải?”

Đối với chuyện cô một chút đã nghĩ thông, ánh mắt Sầm Qua vui mừng lộ vẻ ‘trẻ nhỏ dễ dạy’, nhẹ nhàng gật đầu một cái, nói: “Người đó sẽ mang theo hai ổ cứng di động, hơn nữa tận lực chọn một căn phòng nhỏ hoặc vị trí góc khuất. Không giống như những người chơi game trực tuyến, ‘người đó’ sẽ không ở lại quán net quá lâu, cách mấy ngày ‘người đó’ sẽ đến một lần, xem xét phản hồi bài đăng, mỗi lần chỉ lên một hai giờ, thậm chí ngắn hơn.”

Đẩy sương mù trong thái dương ra, mặt Triệu Tô Dạng sáng như ánh mặt trời: “Chỉ cần đi tới mấy chỗ tiệm net gần đây hỏi một chút, có người như vậy từng đến hay không là có thể bắt được người kia rồi?”

La Tử đang lật con cá nướng, vỉ nướng kêu két két, mở miệng dội cho cô gáo nước lạnh: “Bắt được cũng không thể định xuống tội danh.”

“Không có chứng cứ, chỉ dựa vào phỏng đoán của ác nhân, có thể tìm được người này hay không còn xem vận khí.” Sầm Qua rót cho mình một ly bia, nói với dáng vẻ hợp lý: “Mỗi người đều có những tính cách và sở thích khác nhau, chúng ta tưởng tượng ra ngoài không khí chỉ có điểm chung của những người như vậy. Một con mèo cho dù có biến mất hay không thì đám người tổ chức trang web phạm pháp kia vẫn cần chờ xác minh, nếu mèo mẹ thật sự bị sát hại thảm, sớm muộn gì ‘người đó’ cũng sẽ phải gánh chịu hậu quả.”

Triệu Tô Dạng thở dài. Bọn họ nói đúng, đối với loại người này trừng phạt chỉ có thể dựa vào nhân quả luân hồi.

Ăn cơm xong, Sầm Qua nhìn đồng hồ: “Vì để cảm ơn, tôi có thể lợi dụng chức vụ tranh thủ đi cùng cô đến quán net gần đây để kiểm tra, nếu không thu hoạch được, chỉ có thể chúc phúc cho con mèo kia kiếp sau biến thành con hổ.”

Triệu Tô Dạng kinh hỉ ngẩng đầu, giống như ‘thế kỉ băng hà’ gặp được cây thông.

“Nếu như không may gặp Võ Tòng?” La Tử không đầu không đuôi nói tiếp, vỗ bả vai Sầm Qua: "Hai người đi thôi, buổi chiều tôi còn có việc. . .” Nói xong, vẻ mặt như bị dày vò lên pháp trường, suy nghĩ về buổi chiều cần đi gặp mẹ vợ.

Tiệm net gần ký túc xá sinh viên của Đại học Lăng Nam không đến mười quán, trong đó có năm quán nhỏ. Khi Triệu Tô Dạng hỏi đến quán net thứ ba, người quản lý quán mặc quần áo không chính thống trầm ngâm gật đầu, mùi bốc ra từ miệng anh ta: “Đúng là có một người như cô nói, một tháng đến đây năm sáu lần, mỗi lần đến đều mở ghế lô, nhưng ngồi không đến một giờ liền đi, chưa bao giờ cùng người khác chơi game. Có một lần rời đi được vài phút, sau đó vội vàng quay trở lại tìm ổ cứng điện thoại. Tôi rất ít khi nhìn thấy người đến đây chơi còn mang theo món đồ đó, còn nghĩ, cô gái kia có phải là hacker hay không?”

“Là nữ?” Triệu Tô Dạng hơi kinh ngạc.

“Đúng vậy, mấy ngày hôm trước còn tới đây.” Chủ quán net trả lời.

“Xem máy theo dõi.” Cùng lúc đó, Sầm Qua lấy chứng nhận đặc vụ, dùng cằm chỉ vào máy tính trước mặt chủ quán net.

Chủ quán vừa thấy chứng nhận đặc vụ, vội vàng đem camera từ mấy ngày trước, suy nghĩ một lúc, cuộn thanh video qua trái và phải một chút, anh chỉ vào một bóng nữ và nói: “Nhìn xem! Là cô ta!”

Triệu Tô Dạng chạy nhanh đến nhìn, hai mắt mở to như người chơi xổ số cầm tờ vé trúng thưởng, lúc sau mới giật mình, sau đó nhìn kỹ lại, người này. . . “Hướng Mạn?!”

Sầm Qua vốn không thực sự quan tâm đến đối tượng ngược đãi mèo sau khi nghe Triệu Tô Dạng kêu lên một tiếng, cũng đem ánh mắt chuyển qua camera trên màn hình, thời gian chính là trước một ngày Hướng Mạn xảy ra chuyện.

“Cô ta đi đến ghế nào?” Sầm Qua hỏi.

“Cô ta đi đến ghế nào cái này. . . tôi cũng không biết.” Dứt lời, chủ quán net lắc đầu.

Lặp lại câu hỏi của đối phương một cách máy móc, đưa ra một đáp án phủ định, vì thiếu tự tin, lại muốn tăng độ tín nhiệm, lại dùng ngôn ngữ cơ thể, nhưng rõ ràng là thiếu hụt ngôn ngữ.

Được, gặp phải Sầm Qua chuyên nghiệp. Ánh mắt anh lạnh lùng: "Ông đang nói dối.”

Chủ quán net có phần hoảng loạn, ấp úng: "Này. . . đồng chí đặc vụ, anh . . . anh là đến kiểm tra nội dung khiêu dâm?”

Chân mày Sầm Qua nhướng lên: "Các anh ở đây có tổ chức mua bán mại dâm sao?”

“Không có không có!” Chủ quán net kích động lắc đầu cùng hành động xua tay, lúc này mới nói lời thật: "Anh biết đó, đại sảnh có không khí tốt, còn kiếm được chút tiền, người bình thường lên mạng sẽ đi ghế lô, ài. . .” Anh ta có chút khó mở miệng, âm thanh đè thấp xuống nói: “Chúng ta có ghế lô trong máy tính….đã lưu một số hình ảnh. . . để một số người. . . cái kia là gì, anh biết rồi đấy, ha hả. . .” Tuy rằng phát ra tiếng cười, nhưng vẻ mặt của anh ta so với khóc còn khó coi hơn: "Chúng tôi sẽ sửa! Nhất định sẽ sửa! Lập tức sửa!. . .”

“Anh hiểu” --- cái gì? Mặt Sầm Qua trầm xuống, mắt lạnh nhìn anh ta.

Tôi hiểu. . . Triệu Tô Dạng mắt trợn trắng, xấu hổ mà dời ánh mắt nhìn về nơi khác.

“Mang tôi đi ghế lô kia.” Sầm Qua không để ý sự lải nhải xin tha của chủ quán net, trực tiếp ra lệnh.

Chủ quán net vẻ mặt đau khổ đi kiểm tra lịch sử máy tính, mang bọn họ đi chiếc ghế lô số 4, để khách hàng đi tới đại sảnh ngồi: "Máy tính của chúng tôi được thiết lập để tắt và khôi phục chức năng. Nếu có thứ gì đó trong máy người phụ nữ kia, nhất định sẽ không tìm thấy.”

Sầm Qua ngồi trước máy tính, tắt giao diện trò chơi máy tính vừa chơi, trên máy tính quả nhiên có vài file folder, công khai ghi rõ cái gì ‘Âu Mỹ’, ‘Ngày hè’, ‘Đồng chí’. . . Anh giương mắt liếc nhìn chủ quán, chủ quản lại lần nữa thề với trời - - - “Chúng tôi sửa! Nhất định sẽ sửa! Lập tức sửa!”

Triệu Tô Dạng dở khóc dở cười.

Chỉ thấy Sầm Qua mân mê trên bàn phím, các lịch sử mấy ngày hôm trước trên máy tính và các bản ghi lại trang web bị xóa một cách thủ công từ từ xuất hiện, đối chiếu với khoảng thời gian khi Hướng Mạn đến quán net, anh đã tìm được một cái trang web tên là “Thiên đường sủng manh”.

Tên nhìn qua thì cảm thấy bình thường, nội dung bên trong lại vô cùng khó coi, giống những gì Sầm Qua đã lường trước được, mấy chủ đề khác nhau được chia thành miễn phí và có trả phí. Ở phần trả phí của Hướng Mạn, không có tài khoản thành viên không vào được. Sầm Qua lấy điện thoại ra bấm vào một số, nghe nội dung cuộc gọi có vẻ là giám sát mạng bên cục của họ, một lát sau bên kia gửi id và mật khẩu, anh đăng nhập thành công.

Sầm Qua nhìn chủ quán net: "Ông đi ra ngoài, đem video giám sát sao chép một bản cho tôi.”

Chủ quán net lại nghi hoặc cùng tiếc nuối rời đi.

“Có muốn tránh đi không?”

Triệu Tô Dạng nghĩ rồi nói: "Tố chất tâm lý của tôi không tệ.”

Sầm Qua sau khi nghe xong, click mở video mà Hướng Mạn đăng lên, tất cả đều là các loại hình thức ngược đãi mèo, hơn nữa không chỉ một con, thủ đoạn tàn nhẫn khiến người khác giận sôi máu, rất khó để tưởng tượng những con mèo đáng thương đó phải chịu đựng sự bi thảm, thống khổ như thế nào. Triệu Tô Dạng khiếp sợ không nói lên lời, chỉ đứng ngơ ngác mà nhìn Sầm Qua kéo giao diện xuống, chụp ảnh để lưu giữ. Hướng Mạn không biết lấy từ đâu ra đôi giày cao gót màu đỏ cùng tất lưới, cùng một đống dụng cụ lớn, cô cuối cùng cũng phát hiện cái video giữa, con mèo bị ngược đãi chính là con mèo Triệu Tô Dạng thường xuyên cho ăn, ban đầu là con mèo ngoan ngoãn có sức sống bây giờ cả người máu me ướt đẫm, bị tàn phá không ra hình dạng, tình trạng chết khiến người khác không đành lòng nhìn.

Hướng Mạn ơi là Hướng Mạn, cô tự nhiên lại là loại người này! Xứng đáng bị người khác độc đến chết, đây chính là báo ứng! Triệu Tô Dạng không tự giác nắm chặt tay, oán hận nghĩ.

Sầm Qua là người đã gặp qua trường hợp sóng to gió lớn, chụp hình lưu lại làm bằng chứng công tác, thuận tiện, còn đem trang web “Thiên đường sủng manh” đưa cho trung tâm giám sát mạng, nói vậy không qua bao lâu trang web này sẽ bị đóng cửa, nhân viên liên quan cũng sẽ phải chịu trừng phạt của pháp luật.

“Chú ý tới bối cảnh video không?” Anh đột nhiên hỏi.

Triệu Tô Dạng ngẩn ra.

“Phòng tắm, ban công, phòng đọc sách. . . Tuy rằng bối cảnh không giống nhau, nhưng từ phong cách trang trí đều cùng một chỗ.” Sầm Qua lại chụp lại mấy ảnh, xem nhẹ hình ảnh con mèo chết thảm, những bức còn lại bối cảnh như anh nói giống nhau: "Ảnh chụp không lộ mặt, có rất nhiều ảnh tự chụp, có rất nhiều người chụp giúp, còn dùng giá ba chân.”

“Cô ta còn có đồng phạm?!” Triệu Tô Dạng bỗng nhiên nghĩ đến nữ giáo viên mà La Tử nhắc đến kia, chẳng lẽ Hướng Mạn cùng người đó đều thích ngược mèo, lúc sau hai người có gì đó mâu thuẫn mới bị giết?

“Hướng Mạn bị người đó độc chết, cùng ‘sở thích’ của cô ta nhất định có liên quan, động cơ của hung thủ so với suy đoán của chúng ta phức tạp hơn nhiều. Triệu Tô Dạng, ‘lòng hiếu kỳ’ của cô nhất định sẽ có công. Hiện tại, trước tiên nhìn đoạn video này đã.” Tốc độ internet của quán net thực sự không tốt, Sầm Qua từ khi bắt đầu ‘download’ đến khi ‘dowload’ kết thúc mất gần nửa phút.- đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT -

Trong video xuất hiện một thân thể trần trụi, mang mặt nạ con trai, Hướng Mạn đem một con mèo đang lăn lộn với hơi thở thoi thóp đặt trên lưng người đàn ông đó, sau đó đôi chân mang giày cao gót đen mười phân nhắm thẳng vào con mèo. . .Con mèo cùng người đàn ông đồng thời phát ra tiếng kêu đau đớn, nhưng rõ ràng tiếng mèo kêu càng thảm hơn.

Triệu Tô Dạng vẫn đang chăm chú xem video, mà Sầm Qua chú ý đến, phía sau lưng bên phải của người đàn ông kia có vết bớt màu nâu nhạt kích thước bằng nửa đồng xu.

Góc ống kính được đặt cố định, có nghĩa họ sử dụng chân máy quay. Bối cảnh là phòng tắm, trong bồn tắm có một lọ sữa tắm, trong đó cũng có đồ rất quen mắt, giống đồ trên giường của Hướng Mạn. Trong lòng Sầm Qua hiểu rõ được tám phần, bởi vì không mang theo USB bên người, anh liền quay lại hỏi Triệu Tô Dạng: “USB?”

“Có mang.” Rất nhiều tác giả tiểu thuyết có thói quen mang theo USB bên người, Triệu Tô Dạng cũng như vậy. Cô nghĩ một ngàn lần về chuyện này, nếu ký túc xá cháy, thứ đầu tiên cô cứu sẽ là chiếc máy tính có bản thảo chưa xuất bản, người ngoài không biết bản thảo đối với tác giả có bao nhiêu quan trọng. Vì phòng ngừa sự cố chưa xảy ra, cô chuẩn bị USB bên người, mỗi lần viết xong đều lưu luôn vào, như vậy sẽ không sợ máy tính xảy ra chuyện nữa.

Sầm Qua click mở USB, bên trong có cái tên folder là ‘Quái lực loạn thần’, anh không mở, chỉ hỏi: “Bên trong là tiểu thuyết cô viết?”

“. . . Đúng vậy.” Không biết vì sao, nhắc đến tiểu thuyết, Triệu Tô Dạng luôn có vẻ ngượng ngùng: "Lý luận suông cùng viết tiểu thuyết khác nhau.”

Sầm Qua mỉm cười gật đầu, đem hình chụp và các bằng chứng sao chép lại vào thư mục khác.

“Sao anh không nói tiếp một câu linh tinh như ‘có thể viết tôi vào không’.” Triệu Tô Dạng nghiêng đầu nói.

“Tôi không có gì để viết.” Anh đóng máy tính, đứng dậy nói.

EQ Triệu Tô Dạng thấp nhưng vẫn khen anh một câu: “Người có thể tự biết mình giống như anh rất ít.”

Ý muốn nói, Sầm Qua anh quả thật không có gì để viết.

Sầm Qua dừng bước chân, đáy mắt hiện ý cười bất đắc dĩ, lại tiếp tục đi về phía trước.

Chủ quán net ngoan ngoãn đem video giám sát cho Sầm Qua, thấy bọn họ đi rồi, mới thở phào nhẹ nhõm, ngồi vào ghế lô lén lút đem mấy tiêu đề linh tinh “Âu Mỹ” “Ngày hè”: "Đồng chí”: "Nữ nữ”: "Người thú” đổi thành “Văn hóa trang phục phục hưng”: "Kháng chiến chống Nhật Bản”: "Anh em dũng cảm”: "Nữ sinh siêu cấp” và “Thế giới động vật”.

App TYT & Ethereal team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play