Sau khi tìm kiếm khắp các tiệm net một lượt, lúc trở về trường học cũng đã hơn bốn giờ, trên con đường rợp bóng cây dẫn vào khu ký túc xá có trồng hai hàng cây anh đào, lúc này đang đúng vào mùa hoa anh đào nở rộ, một màu hồng nhạt phủ kín đỉnh đầu, một cơn gió thổi qua cuốn bay nhiều cánh hoa nhỏ như bông tuyết bay lả tả, nhiều học sinh và du khách bên ngoài trường chụp ảnh vui chơi trên con đường hoa anh đào, trên mặt mỗi người đều tràn đầy sinh khí tuổi trẻ, tinh thần phấn chấn.

Sầm Qua bước nhanh hơn một chút, vẫn như cũ đi ở phía bên trái của Triệu Tô Dạng. Triệu Tô Dạng vẫn đang suy nghĩ về bài đăng ngược đãi mèo, lộ ra vẻ tâm sự nặng nề. Hướng Mạn ngày càng trở nên xa lạ với cô, giống như một chiếc hộp Pandora quỷ dị, trước khi mở nó ra bạn sẽ không bao giờ biết được bên trong có những yêu ma quỷ quái gì.

Thiện ác cuối cùng có báo ứng, đạo trời có phúc luân hồi, không tin thì cứ ngẩng đầu nhìn xem, ông trời tha cho ai.

Khi bừng tỉnh lại bỗng thấy một nam sinh đang đi về phía họ, lúc sắp đi lướt qua họ thì đột nhiên nam sinh dang hai tay ra như muốn ôm lấy Sầm Qua, Triệu Tô Dạng còn chưa kịp phản ứng lại chuyện gì đang xảy ra thì nghe thấy nam sinh hét lên, Sầm Qua đã tóm lấy hai tay nam sinh, bẻ gập ra sau lưng rất gọn gàng rồi ấn xuống đất khiến nam sinh không thể cử động được. Chỉ thấy Sầm Qua khống chế nam sinh bằng tay trái, tay phải mò ra sau thắt lưng tìm tòi, làm liền mạch một loạt động tác thật đẹp trai.

Cũng may lần này Sầm Qua vốn không phải ra ngoài làm nhiệm vụ nên không có xin đem súng theo, sau khi sờ mò khoảng không một hồi anh cũng đã tự nhận ra điều này.

Nam sinh kia kêu oai oái, miệng hét cái gì mà “day”, Triệu Tô Dạng nhìn thấy có mấy người cầm áp phích đang chạy về phía này liền nói với Sầm Qua: "Hiểu lầm rồi, mau buông cậu ta ra. Hôm nay là hug’s day của trường chúng tôi."

"Hug’s day" là một hoạt động nổi lên trong những năm gần đây, nhằm mục đích rút ngắn khoảng cách giữa mọi người và trải nghiệm sự ấm áp, quan tâm của xã hội từ cái ôm của một người xa lạ. Hội sinh viên đại học Lăng Nam đã tổ chức hoạt động này mấy năm rồi. Triệu Tô Dạng là kiểu người cả ngày ru rú trong ký túc xá nên chưa từng tham gia.

Nam sinh bối rối đứng dậy, vốn dĩ vẫn muốn ôm Triệu Tô Dạng nhưng lại sợ Sầm Qua ở bên cạnh cô nên đành tự coi như mình đen đủi, xoa đầu gối rồi rời đi.

Triệu Tô Dạng tặc lưỡi hai lần: "Anh xuống tay thật là tàn nhẫn..."

“Thế là nhẹ rồi. Cậu ta vẫn có thể đứng dậy mà.” Sầm Qua nói rồi tiếp tục đi về phía trước.

Triệu Tô Dạng cười hì hì một cái, nhanh chóng theo sau, tò mò hỏi: "Các anh làm đặc vụ đều rất nhạy cảm phòng bị với việc bỗng nhiên bị tập kích nhỉ?"

Sầm Qua xoay cổ tay: "Chế ngự theo thói quen thôi."

Triệu Tô Dạng gật đầu, đi được một đoạn thì cô lại bị tụt lại phía sau lưng Sầm Qua. Khi sắp đến ký túc xá, không hiểu vì sao cô nổi lên tính nghịch ngợm, lặng lẽ chạy mấy bước sau lưng Sầm Qua, cô không phải là người tùy tiện, không dám giống như nam sinh kia thực sự ôm anh, chỉ là đưa tay ra nhéo một cái không đau không ngứa vào khuỷu tay của anh.

Sầm Qua nhanh chóng quay người lại, nhanh như sét đánh không kịp bịt tai tóm lấy tay cô, bộ dạng như thể lập tức sẽ vắt chéo hai tay cô ra sau lưng ấn xuống mặt đất. Trong lòng Triệu Tô Dạng hô to không ổn rồi, hối hận về chuyện mình vừa làm, bản thân đang yên đang lành rảnh rỗi lại đi khiêu chiến tốc độ phản ứng của đặc vụ là sao?

Cô rụt cổ liều chết nhắm chặt mắt, hy vọng rằng mình sẽ không bị tàn phá nhan sắc khi tiếp đất.- đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT -

Không ngờ Sầm Qua lại không "Chế ngự theo thói quen", anh chỉ kéo cô lại gần, giang tay ôm cô vào lòng rồi vỗ nhẹ vào lưng cô như một đứa trẻ, sau đó buông ra rồi lùi lại một bước mỉm cười nói: "Happy hug’s day."

Triệu Tô Dạng khẽ mấp máy môi, chớp mắt hai lần, sau đó mới máy móc đáp lời: "…Happy hug's…day."

Sầm Qua gật đầu, quay người đi về hướng khác.

Một cơn gió thổi qua mang theo mấy cánh hoa anh đào, mấy sợi tóc trên trán cọ nhẹ vào gò má Triệu Tô Dạng, có hơi ngứa, cô đưa tay vén tóc ra sau tai, ngón tay chạm vào một bên mặt, nhiệt độ cao hơn bình thường.

Happy hug's day.

***

“Mẹ kiếp, cậu tìm được những thứ này ở đâu vậy?” A Đông ngạc nhiên thốt lên khi duyệt thư mục có tên “Hướng Mạn” mà Sầm Qua đã sao chép vào máy tính văn phòng của mình.

Sầm Qua chọn ra một vài bức ảnh để in màu: "Cần phải gặp Phạm Côn Nghị."

“Cậu nghi ngờ ông ta cũng có phần?” A Đông vừa hỏi vừa tìm kiếm thông tin liên lạc của Phạm Côn Nghị.

Trong tài liệu có kẹp một bức ảnh chụp Phạm Côn Nghị, đeo một cặp kính không gọng, âu phục phẳng phiu, phong độ ngời ngời, tràn đầy sức hấp dẫn nho nhã của một người đàn ông trung niên. Mặc dù là giáo sư ngoại ngữ nhưng ông ta viết bút lông rất đẹp, tin chắc ông ta được không ít nữ sinh đại học yêu thích.

"Vẫn chưa thể kết luận ông ta có liên quan đến vụ này hay không, cái chết của Hướng Mạn có thể không đơn thuần là do sự ghen tuông của vợ ông ta." Sầm Qua ngăn cản động tác bấm số điện thoại của A Đông: "Không cần bứt dây động rừng, tối nay chúng ta trực tiếp làm “khách không mời mà đến”."

A Đông suy nghĩ một hồi, cảm thấy những gì Sầm Qua nói có lý. Anh ta đốt một điếu thuốc, hít vào một hơi rồi vừa nhả khói vừa nói: “Thiên đường cho thú cưng, cái cứt chó gì chứ, rõ ràng là địa ngục cho động vật thì có! Cái tên Phạm Côn Nghị đeo kính này nhìn vậy mà nhân mô cẩu dạng*, lúc không có ai sở thích lại quái dị như vậy. Loại người giống ông ta, tôi cũng gặp qua mấy người rồi, hừ, mẹ nó, biến thái, thích xem loại video này, thích bị người khác ngược đãi. Tầm khoảng năm ngoái, lúc điều tra một vụ án, điều tra tới điều tra lui, hóa ra người chết chê phương pháp thông thường không đủ đô, tự nguyện cho người khác siết chết, còn kí bản hiệp định rách nát gì mà yêu cầu sau khi bị siết chết, đối phương phải chặt đầu của hắn xuống, đồng thời quay thành video đăng lên mạng. Người giết chết hắn ta không dám làm vậy, sau khi giết chết hắn liền chạy luôn. Cái tên đã chết kia, trình độ học vấn không thấp, tiền lương cũng gấp hai ba lần chúng ta, đụ má loại người này tâm lý bị gì vậy? Bao nhiêu người vất vả làm việc, đấu tranh với bệnh tật, tất cả chỉ vì để có thể sống tốt hơn. Bọn họ thân thể khỏe mạnh, cơm ăn áo mặc không phải lo, được người khác tôn trọng yêu quý, vậy mà vẫn cứ muốn làm ra những chuyện khiến người khác buồn nôn.”

*Nhân mô cẩu dạng (人模狗样): Bên ngoài mang hình dáng con người nhưng bên trong tư cách/ tính tình/phẩm chất thấp kém.

Sầm Qua đứng bên cửa sổ yên lặng nghe A Đông lảm nhảm xong rồi mới từ từ xoay người lại: “Mỗi người có chí riêng. Có khát vọng sống, đồng dạng, cũng có khát vọng chết. Bởi vì trống rỗng, bạo hành cũng được, bị bạo hành cũng được, chỉ cần từ trong đó bọn họ cảm nhận được vui sướng, giống như nghiện thuốc phiện vậy, cho rằng loại vui sướng này trăm năm khó gặp một lần, muốn ngừng mà không ngừng nổi…”

"Bọn họ coi đó là thiên đường, tôi cảm thấy có rượu uống, có thuốc hút, có phụ nữ, không có vụ án. Đấy mới là thiên đường." A Đông hơi động để tàn thuốc rơi xuống đất rồi dùng chân giẫm lên hai lần.

Sầm Qua mím môi cười: "Lời thô tục nhưng có đạo lí."

A Đông cảm thấy bản thân có hơi buông thả, mỉm cười lúng túng.

Vào lúc tám giờ tối, Sầm Qua và A Đông đến Phạm gia nằm ở một tiểu khu 16 tầng hào nhoáng ở thành phố Gia Hoa, lúc ấn chuông Phạm Côn Nghị lập tức đi ra nhưng trong nháy mắt lại hơi chần chừ, lúc sau mới để hai người họ vào, cả người cố làm ra vẻ trấn tĩnh nhưng tay chân rõ ràng có chút căng thẳng.

Như trong ảnh chụp, Phạm Côn Nghị đeo kính lịch lãm, mặc đồ ở nhà nhưng vẫn toát lên khí chất tinh anh.

Sầm Qua nhìn quanh phòng khách và ban công, nơi này rất giống với phông nền trong những bài đăng đó. Anh đi thẳng vào vấn đề, lấy ra một bức ảnh đã được in ra: "Ông có quen nữ sinh này không?"

“Tôi không quen.” Phạm Côn Nghị nhanh chóng đáp.

“Nhìn còn chưa nhìn đã nói không quen?” Sầm Qua hỏi ngược lại

Phạm Côn Nghị kiên nhẫn trả lời: "Tôi thực sự không quen."

"Hướng Mạn đã từng là học sinh của ông, ít nhất có đến hai năm đến lớp học của ông, lẽ nào ông không thấy quen mắt sao?"

Phạm Côn Nghị nở một nụ cười: "Tôi có nhiều học sinh như vậy, làm sao có thể nhớ được từng người trong số họ?"

“Nói cũng đúng.” Sầm Qua gật đầu: “Mấy ngày trước Hướng Mạn đã bị hạ độc chết. Trong hồ sơ cuộc gọi của cô ta, chúng tôi phát hiện ông và cô ta thường xuyên liên lạc với nhau. Cân nhắc đến việc ông là giáo viên của cô ta, cho nên mới đến đây để hỏi, hai người rất thân sao?"

“Tôi không quen biết cô ta.” Phạm Côn Nghị khẳng định.

A Đông trước đó đã nghe nói Sầm Qua của Cục điều tra nhà nước có thể dùng tốc độ nhanh nhất phá vỡ phòng tuyến tâm lý của nghi phạm, hôm nay anh ta muốn xem tin đồn đó có đúng không, vì vậy anh ta định im lặng làm không khí, giao toàn bộ việc tra hỏi cho Sầm Qua.

"Nếu ông chỉ muốn che giấu mối quan hệ của mình với Hướng Mạn và sở thích đặc biệt đó, tôi nghĩ ông có thể yên tâm rồi." Sầm Qua đưa ra tấm ảnh chụp di vật của Hướng Mạn, mở ghi chép trên điện thoại ấn vào bức ảnh chụp màn hình video rồi để hết lên bàn trà cổ kính.

Phạm Côn Nghị có hơi không kiềm chế được, hơi thở của ông ta đột nhiên trở nên dồn dập.

“Ông thừa nhận đi, thẳng thắn sẽ được khoan hồng.” Sầm Qua hiền hòa thuyết phục ông ta, nhấp vào ảnh chụp màn hình video: “Hướng Mạn dùng những thứ này đe dọa tống tiền ông, vốn dĩ đây là hành động phạm pháp, ông nên báo cảnh sát nhưng với thân phận là phần tử tri thức cao cấp, ông không hi vọng cá chết lưới rách nên đã chọn giết người diệt khẩu."

Nghe thấy Sầm Qua hoàn toàn không nhắc đến Hoàng Đinh Huệ, A Đông nhìn anh có chút nghi ngờ.

“Còn nữa, ngay từ đầu ông đã biết chúng tôi đến đây vì Hướng Mạn, bây giờ lại khổ sở chống đỡ là có ý gì?” Sầm Qua nhìn thẳng vào Phạm Côn Nghị, không bỏ qua bất cứ biểu cảm nào của ông ta.

Phạm Côn Nghị dường như vẫn đang đấu tranh tâm lý.

"Bức ảnh tôi cho ông xem lúc đầu hoàn toàn không phải là Hướng Mạn. Ông rốt cuộc đã lo lắng đến mức độ nào mà ngay cả điều đó cũng không nhận ra chứ?" Sầm Qua lấy bức ảnh ra một lần nữa, A Đông ngó qua nhìn, đúng vậy, quả thực không phải Hướng Mạn. Phạm Côn Nghị hiển nhiên đã có định kiến từ ​​trước, cho nên bất luận có cho ông ta xem ảnh gì, ông ta đều cho rằng đó là Hướng Mạn mà lên tiếng phủ nhận bản thân quen biết cô ta.

Phạm Côn Nghị nhắm mắt lại, nắm tay để trên chóp mũi, bộ dạng như mọi ý niệm đều đã thành tro: “Đúng vậy, là tôi làm, là tôi hạ độc cô ta.” Nói xong, ông ta dùng lực mím môi, cúi đầu xuống.

“Đưa đi.” Sầm Qua đứng lên, bộ dạng như thể việc lớn đã thành.

A Đông trong lòng tràn đầy nghi ngờ nhưng vẫn rút còng tay đưa Phạm Côn Nghị về cục.

Điều khác biệt so với trước đây là A Đông không lập tức thẩm vấn Phạm Côn Nghị mà sắp xếp ông ta vào một phòng nghỉ có người trông coi. Sầm Qua đợi trong đại sảnh tổ trọng án của cục điều tra Nhà nước, A Đông chạy ra nói: “Tôi để ông ta ở trong đó một lúc, điện thoại cũng không thu hay kiểm tra, Hoàng Đinh Huệ phải làm thế nào? Rốt cuộc ai là người giết Hướng Mạn?”

“Kẻ chủ mưu phải là Hoàng Đinh Huệ, còn Phạm Côn Nghị là đồng phạm. Mục đích của chuyến thăm bất ngờ hôm nay không phải là muốn để ông ta thừa nhận tội giết người, mà để xác định một việc ông ta rốt cuộc có biết chuyện Hoàng Đinh Huệ muốn giết Hướng Mạn hay không— rất rõ ràng, ông ta có biết. Tôi đã cho ông ta một nấc thang đi xuống, bịa ra chuyện Hướng Mạn tống tiền ông ta. Giả sử ông ta căn bản không biết hung thủ là ai, nhiều lắm thì cũng sẽ chỉ thừa nhận bản thân ngoại tình và thích bạo dâm, sau này lại tẩy trắng chuyện này sạch sẽ không còn dấu vết là được – Ông ta không hiểu biết về kiến thức hóa học, không có khả năng điều chế thuốc độc hoặc không có bất kì xung đột nào với Hướng Mạn…tất cả điều này đều có thể được dùng làm lý do bào chữa. Tuy nhiên, để bảo vệ Hoàng Đinh Huệ, ông ta đã chọn gánh tội thay, thủ pháp, cách dùng chất độc của Hoàng Đinh Huệ, ông ta đều biết rất rõ. Ông ta tự tin có thể thành công hướng mọi tội danh vào mình, một người đàn ông đã đi quá giới hạn vẫn bảo vệ vợ như vậy, thật khiến người ta…” Nói tới đây, Sầm Qua cười một cái rồi không nói tiếp nữa.

Lúc này, Tiểu Vương gọi điện thoại đến nói Hoàng Đinh Huệ không giải thích được xuất xứ nguyên liệu sản xuất thuốc độc trong phòng thí nghiệm, cuối cùng thừa nhận việc vì phát hiện chồng ngoại tình mà sinh ra ghen tuông đố kị hạ độc chết tiểu tam Hướng Mạn. Bà ta nói, Phạm Côn Nghị từ Úc trở về có đem về một ít sản phẩm chăm sóc sức khỏe và mĩ phẩm, bà ta phát hiện số lượng trên hóa đơn với số lượng nhận được không giống nhau, trong lòng nảy sinh nghi hoặc, sau một phen kiểm chứng phát hiện Phạm Côn Nghị tự mình giữ lại một hộp Vitamin viên và dầu con cừu, liền động tay động chân với hộp vitamin viên, đợi đến một ngày nào đó người thứ ba tự mình uống thuốc độc mà chết.

Sầm Qua liệu sự như thần. Quả nhiên, hai vợ chồng bên nào cũng cho là mình đúng, diễn ra Rashomon*.

*Rashomon( La Sinh Môn) ban đầu là tiếng Nhật, sau này được dùng để chỉ cánh cổng thế giới và địa ngục, sự khác biệt giữa thực tế và ảo ảnh. Thông thường, điều đó có nghĩa là các bên liên quan đến vụ việc đều giữ ý kiến ​​riêng của mình, thể hiện bằng chứng hoặc thêu dệt những lời nói dối theo hướng có lợi cho họ, điều này cuối cùng khiến sự thật trở nên rối rắm và khó tìm hiểu chi tiết, hãy xem vụ việc Rashomon.

Cao, thật sự là cao tay. A Đông sững sờ trong giây lát. Nếu Sầm Qua không phát hiện ra sở thích đặc biệt của Phạm Côn Nghị, không bất ngờ tập kích ông ta thì sau khi Hoàng Đinh Huệ thú nhận tội lỗi của mình thì không còn chuyện của ông ta nữa rồi. Ông ta hoàn toàn có thể làm như không biết vợ giết người, nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.

“Vào lúc như này, hai vợ chồng lại có thể bắt đầu bảo vệ lẫn nhau, trong mắt bọn họ, Hướng Mạn rốt cuộc là cái gì?” A Đông lắc đầu, vô cùng khó hiểu than thở.

App TYT & Ethereal team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play