Âm thanh thông báo tin nhắn của WeChat đã phá vỡ bầu không khí xấu hổ đến cực điểm. Hạ Chí luống cuống mở điện thoại.
Đó là giọng của Thẩm Tư Nam, cô không dám trực tiếp nghe, run rẩy nhắn vào dòng chữ.
[Bảo bối, hình như tớ chỉ sai rồi, rẽ trái, rẽ trái, 1802.]
Trong nháy mắt cô dường như muốn làm thịt cô bạn thân này.
Nói sai thì cũng nói sai rồi.
... Lại còn vừa vặn đúng lúc cánh cửa phòng đầu tiên bên phải mở ra.
Ông trời đúng là vô cùng ghét cô.
Cô giơ tay che mặt trong vô vọng: "Thật thật thật xin lỗi, tôi đi nhầm phòng."
Nói xong liền quay đầu bỏ chạy, còn đụng vào một bên của Đường Hạo, sau đó một mạch chạy đến tận phòng Thẩm An Nam, nhảy thẳng lên giường, lấy gối che đầu.
Thật là muốn kiếm một cái lỗ mà chui xuống.
Thẩm Tư Nam lay cô: "Này, bảo bối, cậu đang làm gì vậy?"
Giọng nói ồm ồm của Hạ Chí phát ra: "Con chim yêu của tớ, nó đã bay mất rồi!"
Tại sao bản thân mình lại gặp phải nhiều chuyện đen đủi như thế.
Thẩm Tư Nam bị cô làm cho bật cười: "Làm sao vậy!"
Hạ Chí không muốn nói chuyện.
"Hai chúng ta tuyệt giao năm phút đồng hồ, đừng nói chuyện với tớ ,tớ sợ tớ không nhịn được mà đánh cậu."
Nói xong, lại nhấn mạnh: "Tớ ghét cậu!"
Trong một gian phòng khác, Đường Hạo và Tần Dương cùng nhìn nhau, ngầm hiểu với nhau mà thốt lên "ha".
Đều là đàn ông với nhau cả! Đều hiểu.
Ma quỷ mới tin là đi nhầm phòng, làm sao có chuyện trùng hợp như vậy được.
Bọn họ cho rằng người bạn kia không biết đối phương tồn tại, thẹn thùng nên mới chạy.
Hai người trong lòng hiểu rõ nhưng lại không nói ra mà mỗi người cười lạnh trào phúng đối phương.
Xấu hổ!
Nhưng thực ra về vấn đề này không ai có ý kiến.
Chính sự mới quan trọng nhất.
Tần Dương ném cho anh ta một cái máy tính bảng: "Cô gái lạ hoắc kia, quả nhiên là do chị gái hời của cậu mang tới, đã là thời đại nào rồi, làm loại chuyện xấu hổ này cũng không chê hạ thấp giá trị của bản thân mình." Tần Dương đối với chuyện Đường gia không hiểu biết nhiều, duy nhất biết đến một chuyện chính là, hào môn quả nhiên phức tạp.
Trong cuộc điện thoại vừa rồi Tần Dương đã nói qua, nhưng khi nghe lại, sắc mặt Đường Hạo vẫn tối sầm lại.
Tối hôm qua đi ra ngoài cùng Tần Dương, thức suốt cả đêm, buổi sáng còn đi giúp người ta chạy thử xe, dự định buổi chiều sẽ ngủ một giấc dài, nhưng vừa vào cửa liền có một người phụ nữ đang nằm trên giường, anh bóp mi tâm nói: "Đi ra ngoài."
Đối phương ước chừng xem nhẹ sự kiên nhẫn của anh, cố gắng chạy tới bán lấy vai anh.
Anh quay người, đóng sầm cửa bước đi.
Gọi điện thoại cho Tần Dương, hỏi anh ta tùy tiện tìm khách sạn gì mà tự ý cho người vào.
Khách sạn là một khách sạn đứng đắn, Tần Dương cũng phàn nàn, đích thân chạy qua một chuyến, kết quả lại không ngờ rằng người phụ nữ kia là một người da mặt dày, ăn vạ nói phải đợi Đường Hạo trở về.
Tần Dương tốn rất nhiều công sức, suýt chút nữa thì gọi cảnh sát đến đuổi người.
Tra xét một vòng, không ngờ tới lại tra ra được là người của Đường gia.
Tuy rằng tình cảm gia đình là thứ không thể thiếu đối với Đường Hạo, nhưng dù sao cũng là người ruột thịt, đối với loại chuyện như vậy cũng hết cách ứng xử rồi.
Đó là lý do tại sao anh ta ở dưới lầu lâu như vậy.
Tần Dương vỗ vỗ bả vai anh: "Yên tâm, tôi đã giải quyết xong rồi, tình huống này tuyệt đối không thể nào tái diễn nữa. Nếu cậu không yên tâm, tôi sẽ đổi khách sạn cho cậu."
Đường Hạo ngồi liệt trên sô pha, xoa xoa vào phần giữa đôi mày: "Không cần. cậu có thể đi rồi, tôi đi ngủ."
Tần Dương nói với giọng điệu chắc chắn: “Tôi chưa từng thấy cái loại ăn cháo đá bát như cậu bao giờ.”
Đường Hạo giật giật khóe miệng, nhìn anh ta: “Hay là cậu muốn ngủ cùng với tôi?”
Tần Dương cảm thấy ớn lạnh, đầu cũng không quay lại rời đi.
Cánh cửa đóng lại, Đường Hạo lại mở mắt ra, nhìn chằm chằm vào khoảng không một lúc, sau đó chế nhạo, đứng dậy đi đến bên giường, cuộn mình vào trong chăn, cứ như vậy ngủ thiếp đi.
Tưởng rằng bản thân sẽ lại gặp ác mộng, giống như hồi còn niên thiếu, đối mặt với chuyện dơ bẩn này, ngoài mặt tuy tỏ ra không sao cả, thậm chí lạnh nhạt, nhưng sâu trong nội tâm lại không thể nào che giấu, ác mộng đều là những mảnh ký ức nhỏ, ghê tởm vẫn cứ ghê tởm.
Nhưng lần này lại không có, trong giấc mơ bản thân vẫn liên tục bước đi, ở phía sau lại luôn có một người đi theo.
Anh đi bao lâu, thì bước chân kia cũng theo anh bấy lâu, cuối cùng anh không còn kiên nhẫn nữa, xoay đầu muốn hỏi cô rốt cuộc muốn làm gì, vừa mới quay đầu lại, đối phương rụt rè lùi lại nửa bước, mở to hai mắt chân thành nhìn anh: “Có là phải anh mất hứng hay không?”
Tỉnh dậy bàng hoàng trong giây lát.
Thật khó hiểu!
Để giảm bớt sự bối rối trong lòng, Hạ Chí một hai bảo Thẩm Tư Nam phải đổi khách sạn, người lười vận động như cô, lần đầu tiên nhiệt tình phụ cô ấy mang hành lý, thu xếp ổn thỏa ở khách sạn bên cạnh, sau đấy mới hài lòng.
Buổi tối cùng Thẩm Tư Nam đến quảng trường trung tâm chơi.
Quảng trường trung tâm là một quảng trường rất lớn, có các quầy hàng, công viên trò chơi ban đêm, còn có nhiều câu lạc bộ và công viên.
Khi còn đi học Thẩm Tư Nam thường dẫn Hạ Chí đi cùng, khi đó nam sinh mà Thẩm Tư Nam thích thường xuyên chơi bi-a ở đó, cô ấy cảm thấy xấu hổ khi đến đó một mình, vì vậy cô ấy thường lôi kéo Hạ Chí đi cùng.
Hạ Chí tội nghiệp không am hiểu bất kỳ môn thể thao nào, cũng không có hứng thú, sau hai năm vẫn gà mờ trong môn bi-a.
Cả hai bắt taxi, xuống xe đi thẳng vào khu vực xe go-kart*.
*Go-Kart là dạng xe trần có bốn bánh, thường được chạy trên những mô hình đường đua được thu nhỏ, yêu cầu người sử dụng phải từ 14 tuổi trở lên.
"Công trình của các tay đua xe, hầu hết bước đầu đều bằng xe kart, cho nên xe kart còn được gọi là cái nôi của F1, chúng dễ vận hành và dễ sử dụng, nhưng chúng ta chơi trò này như trò giải trí thôi." Thẩm Tư Nam chọn cho Hạ Chí một chiếc phù hợp, còn bản thân lại sang bên cạnh chọn một chiếc, có nhân viên công tác qua đây chỉ dạy: Thẩm Tư Nam chỉ vào Hạ Chí: "Trước đây tôi đã từng chơi nó rồi, chỉ cần chỉ cho cô ấy thôi."
Một anh đẹp trai ôn nhu chỉ dạy cho cô: “Chân trái là chân phanh, chân phải là chân ga, giữ chặt tay lái đừng buông..."
“Nếu như thân thể cậu còn tốt, không biết sẽ có bao nhiêu đoàn xe muốn cướp cậu.” Tần Dương có chút tiếc nuối cảm thán một câu.
Đường Hạo đội mũ bảo hiểm, nhấc chân bước lên xe kart, chế nhạo nói: "Đừng nói nhảm."
Anh cũng không muốn thực hiện một giả thiết vô nghĩa.
Tần Dương bĩu môi: “Sao cũng được, dù sao cũng không ảnh hưởng đến tôi!” Anh ta hoạt động cổ tay, nhướng mày nhìn Đường Hạo: “Thế nào, Hạo Gia, cậu nhiều năm không chạm vào cái này, giờ có thể chơi được không?”
Đường Hạo dường như vừa nghe được điều gì đó buồn cười: "Nhường cậu chạy trước 10 giây."
Tần Dương giơ ngón tay cái lên: “Tốt vẫn là Hạo gia của chúng ta tốt.” Đội mũ bảo hiểm xong, nghĩ thầm hôm nay nếu không tát vào mặt con chó này, anh ta sẽ không mang họ Tần.
Đây là một chiếc xe kart động cơ bốn kỳ, gần đây đường đua không có mấy người, Tần Dương bao hết toàn bộ khu này, lúc này có năm sáu người một đội.
Đường Hạo không chơi đua xe công thức, mà chơi xe hơi cải tiến hơn một chút được sản xuất hàng loạt, nhưng sau một vài vòng, Trình Tử Vực cũng không phải đối thủ của anh.
Tuy rằng không phải đường đua chuyên nghiệp, xe còn không phải là xe của mình, nhưng Trình Tử Vực lại giơ ngón tay cái lên: "Anh Hạo trâu quá!"
Đường Hạo chưa kịp nói gì, Tần Dương đã bắt đầu chèn ép anh: "Cậu ta? Một ngày không vận động sẽ cảm thấy khó chịu toàn thân, cậu lại nhường cho anh ta, nếu không cậu ta già như vậy làm thế nào lại có phong độ tốt như thế.”
Trình Tử Vực uống một ngụm nước trong bình nước, lắc đầu nói: "Không có, tôi không hề nhường."
“Được rồi được rồi được rồi, đừng cung phụng cậu ta, có ngày cậu ta sẽ muốn lên trời luôn.” Tần Dương chào hỏi mọi người: “Đi đi đi News, buổi biểu diễn đêm nay, tôi sẽ chiêu đãi mọi người.”
Một đám người tung hô, Đường Hạo cúi đầu, Tần Dương có thể đoán được, câu nói tiếp theo của anh chính là trở về khách sạn, vì vậy anh ta vòng tay qua vai anh: “Hạo gia, cậu phải đi, Tử Vực vất vả lắm mới tới tụ họp, cậu đừng tách biệt với mọi người như vậy! Người già ngày nào cũng làm việc và nghỉ ngơi, có phải là cậu không được hay không?"
Đường Hạo liếc mắt nhìn anh ta một cái: "Con mẹ nó cậu mới không được!"
Tần Dương cười cười: "Không phải là tôi sợ cậu không đi sao? Cậu là nhân vật quan trọng."
Đường Hạo chán ghét đẩy tay anh ta ra: "Đừng đụng vào tôi."
Tần Dương bĩu môi: "Không cho phụ nữ đụng vào, cũng không cho đàn ông đụng vào. Tại sao? Sợ tôi xâm phạm cậu à?"
Đường Hạo lười để ý đến anh ta, tránh xa anh ta thêm một chút.
“Cậu đi tu đi!” Tần Dương ở phía sau lẩm bẩm nói: “Cậu đấy, khẳng định là không được.”
Hạ Chí sau khi chơi một vòng, liền kiên quyết không lên xe nữa, bánh xe này rất lớn, gầm xe lại rất thấp, khi ngồi trên đó cảm thấy tốc độ rất cao, Hạ Chí là một sinh vật có cơ chế hoạt động của não chậm, tránh xa mọi môn thể thao kích thích.
Dù cho Thẩm Tư Nam đã nói an toàn bao nhiêu lần, cô đều lắc đầu giống như trống lúc lắc.
"Cậu đi chơi đi! Tớ đợi cậu ở đây."
Thẩm Tư Nam hận không thể rèn sắt thành thép chọc vào đầu cô: "Tương lai cậu tìm bạn trai thì tớ phải làm sao bây giờ, đi được nửa chặng đường cậu nói quá kích thích không ổn… cần chạy chậm lại một chút, cũng không biết nên tiếp tục lái xe hay dừng lại!"
Hạ Chí nghe không hiểu: "Đua xe là bất hợp pháp."
Là một thành phố xe hơi, các cuộc thi đấu không chính thức khác nhau đã bị cấm liên tục, các cuộc đua xe trái phép cũng liên tục bị cấm, do đó trên đường đi đâu cũng có cảnh báo: Cấm những chiếc xe được cải tạo trái phép đi vào đường / Cấm đua xe.
Thẩm Tư Nam che ngực cười lớn, sau đó nhéo nhéo mặt của cô: "Bé ngoan, cậu cũng quá đơn thuần rồi! Lái xe chỗ này không giống với cái kiểu lái xe kia…"
Hạ Chí nhìn với ánh mắt tò mò: "Hả?"
Thẩm Tư Nam vẫn còn cười, vỗ vỗ đầu cô: "Quên đi, cậu vẫn còn nhỏ, chúng ta đừng nói đến mười tám cộng."
Là một người hiểu biết cơ thể người, Hạ Chí có thể hiểu được từ mười tám cộng này.
Nhân tiện mơ hồ liên tưởng đến hàm nghĩa của lái xe, sau đó liền trở thành một người tưởng tượng cực kì phong phú, hình ảnh hiện ra ngay lập tức.
Và sau đó nó được thay thế... Bởi khuôn mặt của một người mới quen, trong nháy mắt cả mặt đỏ bừng.
Hạ Chí đẩy Thẩm Tư Nam ra: “Cậu đi chơi đi! Cậu thật phiền phức!"
"Chậc chậc chậc." Thẩm Tư Nam nhìn thấy bộ dạng ngượng ngùng của cô, không nhịn được mà suy đoán: "Cậu có chuyện!"
Trực giác của con gái chính xác biết bao!
Thẩm Tư Nam tiện đà nghĩ về WeChat mà cô gửi ngày hôm đó: [Tớ dường như, đã yêu người ta ngay từ cái nhìn đầu tiên.]
Nghĩ đến sự bất thường của cô hôm nay.
Đột nhiên Thẩm Tư Nam cảm thấy mình giống như có một kẻ thù lớn, túm lấy cổ áo cô: "Mau thú nhận đi, cậu còn chưa từ bỏ người mình đã yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên sao? Còn có dáng vẻ khó xử của cậu khi vào phòng tớ ngày hôm nay là như thế nào? Hỏi cậu nửa ngày cũng không chịu nói rõ ràng."
Khác thường như vậy chắc chắn có chuyện.
Hạ Chí mở miệng, nhịn không được cảm thán: "Cậu thật sự rất thích hợp với ngành buôn chuyện."
Thẩm Tư Nam hất tóc lên, ngạo nghễ nói: "Cũng không tệ lắm, quần cộc của Tử Vực của chúng tớ cũng sắp bị tớ xé ra rồi, không có chuyện xấu gì mà tớ không đào ra được."
Hạ Chí "Ồ": "Vậy cậu đào được chuyện xấu gì của Trình Tử Vực rồi?”
Thẩm Tư Nam càng trở nên kiêu ngạo: "Tử Vực của chúng tớ vô tội, giữ mình trong sạch, tính cách nghiêm chỉnh, tính tình xuất sắc, bất luận là có chuyện xấu hay không, chị gái đây đều không bôi đen cậu ấy.”
Hạ Chí: “...”
Thẩm Tư Nam vô cùng hào hứng khi nói về thần tượng, phải một lúc sau mới phản ứng lại: "Đừng đánh trống lảng, nói cậu đấy, trả lời tớ, cậu yêu người ta ngay từ cái nhìn đầu tiên là cái quái gì thế, chuyện gì đang xảy ra vậy?"
Nói xong, cô ấy dừng chạy xe, thay quần áo rồi lôi kéo cô ra ngoài.
Hạ Chí nhìn thấy một nhóm người đi trước ở đằng xa. Vì vậy, giật giật Thẩm Tư Nam, chỉ vào người đàn ông ở đi cuối cùng: "Anh ta đẹp trai không?"
Thần Tư Nam liếc mắt nhìn: Khốn khiếp, quả nhiên vô cùng đẹp trai!
Nhưng ngay lập tức thu hồi ánh mắt của mình, đàn ông chó không xứng, chị em quan trọng hơn!
"Lại ngắt lời nữa tớ sẽ đánh cậu! Nói ngay."
Hạ Chí bất đắc dĩ chỉ lại: "Chính là anh ấy!"
Thẩm Tư Nam kinh ngạc ngẩng đầu, người đàn ông đó như có đôi mắt ở sau lưng, đột ngột quay đầu lại, trực tiếp nhìn qua đây.
Vì vậy Thẩm Tư Nam nhìn thấy được khuôn mặt của anh.
Sau đó cô quay đầu lại, nắm lấy cánh tay của Hạ Chí, nghiêm túc nói: "Xuất sắc, tớ đã phê duyệt rồi, ăn thịt anh ta đi!"
Hạ chí: "???"
Tác giả có chuyện muốn nói:
‘Đường Hạo: Được rồi, về sau anh em của tôi chính là cậu, Tử Vực!’
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT