Trong một khoảng thời gian, Lâm Úc Tinh trải qua mọi việc một cách hết sức khó khăn.
Trên diễn đàn dù cho không có bài viết chế nhạo cậu, nhưng có một bài viết có vẻ là đang chúc mừng thì không hiểu sao vẫn bị ghim trên đầu mục phổ biến, còn được người kiểm duyệt chỉnh sửa lại.
Dưới sự điều hướng của dư luận, không ít người đã bắt đầu làm “việc nghĩa”, chỉ trích những người vì ghen ghét mà công kích Lâm Úc Tinh.
Người bình luận cũng phấn khởi hẳn lên, sôi nổi đăng những lời chúc mừng chân thành tha thiết. Chỉ vài ngày, những lời chúc mừng đó đã hoàn toàn nhấn chìm những lời chửi bới công kích.
Nếu Lâm Úc Tinh không phải là nhân vật chính trong lời đồn thổi này, có khi chính cậu cũng tin đó là sự thật.
Lâm Úc Tinh đau đầu chết mất, cậu nhắn tin cho người đăng bài chúc mừng kia vài lần, tốt xấu gì cũng đều nhắn rồi, vậy mà đối phương không hề trả lời.
Hôm nay cũng giống vậy, Lâm Úc Tinh thực hăng hái mà lên mạng để chiến đấu, gửi tin nhắn liên tục không ngừng —
[Xin chào, tôi sẽ chụp ảnh thẻ sinh viên cho các bạn xem, để chứng thực tôi thực sự là người trong bài viết của bạn.]
[Xin chào, vì bạn đã xem thẻ sinh viên của tôi, vui lòng xóa bài viết. Tôi không hẹn hò với Cố Chung Dật, chỉ là chúng tôi có chuyện muốn nói với nhau, và tình cờ gặp nhau ở nhà ăn nên đã dùng bữa cùng nhau. Bài đăng của bạn sẽ gây rắc rối nghiêm trọng cho chúng tôi, nên hãy xóa nó càng sớm càng tốt!]
[Xin chào, tôi độc thân và không cần lời chúc mừng của bạn.]
[Xin chào, tôi mệt mỏi khi nói "xin chào".]
[Xin chào, mặc dù tôi không muốn nói điều đó, nhưng bạn có biết việc tung tin đồn bất chính là bất hợp pháp không?]
[Xin chào, tôi đã xúc phạm bạn bao giờ chưa? Nếu có thì tôi mong có thể tự mình xin lỗi bạn, xin hãy xóa bài viết đi.]
-
Mỗi một tin nhắn, đều là không nhận được câu trả lời của người ta.
Lâm Úc Tinh cảm thấy người này là cố ý làm vậy, cậu nhìn điện thoại càng ngày càng có ít đơn chạy việc, giân sôi máu. Dù sao hôm nay cậu cũng không nhận được đơn đặt hàng nào, nên cậu liền đơn giản mà cãi nhau với người này: [Chào bạn, đây là bạn đang cố tình gây khó khăn cho tôi sao?]
Cậu cũng không nghĩ rằng đối phương sẽ trả lời.
Nhưng đối phương như cố tình đợi cậu nhắn tin nhắn này, mà trả lời.
Có lẽ là bị cậu gây phiền phức đến sợ hãi.
ID789: [Không phải.]
Lâm Úc Tinh: [Xin chào, bạn đã đọc tin trên chưa?]
ID789: [Đã đọc.]
Lâm Úc Tinh: [Xin chào, vậy sao bạn không xóa bài viết của mình sau khi đọc được tin nhắn?]
Mười phút sau, bên kia mãi vẫn không trả lời.
Lâm Úc Tinh lo lắng hỏi: [Xin chào, bạn còn ở đó không?]
ID789: [Có.]
ID789: [Không có vấn đề gì nếu cậu không nói “xin chào” ở mỗi câu đâu.]
Phép lịch sự của Lâm Úc Tinh lập tức cạn kiệt, cậu không vui hỏi: "Bạn học này, bạn cho rằng tôi đang nói dối sao?" Tôi thề, tôi thực sự không hẹn hò với Cố Chung Dật. Nếu đang hẹn hò với giáo thảo đẹp trai như vậy, tại sao tôi lại phải che giấu chứ?]
ID789: [Ừ.]
Lâm Úc Tinh bị sự thờ ơ của người này làm cho không nói nên lời: [Chẳng lẽ bạn cho rằng tôi xứng đôi vừa lứa với anh ta ư?]
Rõ ràng đây là một lời nói kháy.
Ai biết được, ID789 còn hỏi vặn lại: [Tại sao bạn lại nghĩ rằng mình không xứng?]
Người Lâm úc Tinh cứng đờ: “Còn phải hỏi tại sao ư?”
Lâm Úc Tinh nhíu chặt mày, suy nghĩ cẩn thận, thật ra nếu người này cảm thấy cậu không xứng đôi với Cố Chung Dật, thì hẳn là cũng sẽ không đăng bài chúc phúc…
Để bên kia gỡ bài viết xuống, Lâm Úc Tinh đã cố hạ bản thân xuống thấp nhất có thể: [Tôi vừa nghèo vừa xấu vừa bẩn, tôi không xứng với anh ta, anh ta cũng nhìn tôi không vừa mắt. Bạn đừng chúc phúc như vậy, bạn làm thế cả tôi với anh ta đều cảm thấy bối rối!]
Có vẻ ID789 là một người rất cứng đầu: [Cậu đừng nói về bản thân như vậy, tôi nghĩ cậu rất tốt. ]
Trong phút chốc, Lâm Úc Tinh không thể nhận ra là đối phương đang nói nghiêm túc hay đang châm chọc cậu.
Chịu đựng những khó khăn trong cuộc sống, dù có tức giận đến đâu Lâm Úc Tinh cũng chỉ có thể ngậm đắng nuốt cay mà thôi.
Cậu lựa lời nói: [Bạn học, bài viết của cậu đăng trên khu phổ biến được vài ngày rồi, làm cho bây giờ ai cũng nghĩ rằng tôi đang hẹn hò với Cố Chung Dật. Bọn họ sợ đắc tội với Cố Chung Dật, nên không tìm tôi nhờ chạy việc vặt nữa. Tôi không nhận được đơn hàng nào, nên việc sinh hoạt tương đối khó khăn…]
Lâm Úc Tinh sợ đối phương không tin, liền giải thích: [Có thể cậu không biết rõ, nhưng gia cảnh nhà tôi thực sự không tốt cho lắm, bình thường vẫn dựa vào việc chạy việc vặt trên trường để kiếm tiền sinh hoạt, còn phải gửi tiền về nhà nữa.]
Cậu nói đến tủi thân, nhưng đúng là như vậy thật mà.
Lâm Úc Tinh đói đến mức bụng kêu vang mà ngồi ở bàn trống trong cửa hàng tiện lợi, ngay cả một nắm cơm cũng tiếc tiền mua để ăn. Cậu đang đợi Tô Mộc tan học lớp tự chọn, để cùng nhau đi đến nhà ăn khu bắc.
Ít phút sau, ID789 trả lời: [Gửi tiền về nhà sao?]
Lâm Úc Tinh không thích tỏ ra khổ sở, nhưng đối với tình huống hiện tại, cậu không còn sự lựa chọn nào khác.
Thấy đối phương có hứng thú hỏi chuyện, Lâm Úc Tinh nghi ngờ ID789 là một người ăn mềm không ăn cứng.
Ngay lập tức cậu lại lần nữa cầu xin: [Vậy nên cậu có thể xóa bài viết đó đi không? Sau này tôi có thể chạy việc vặt miễn phí cho cậu mười lần, ngay cả là nhà ăn xa nhất trong khuôn viên trường hay cửa hàng tiện lợi, tôi đều không lấy tiền của cậu.]
Đối phương không trả lời.
Lâm ÚC Tinh lại nhắn: [Hai mươi lần, cầu xin cậu đó!]
Đối phương vẫn không trả lời.
Lâm Úc Tinh khẽ cắn môi, thương lượng: [Vậy một học kỳ có được không? Không thì cậu cứ nói đi, cậu muốn tôi chạy việc cho cậu trong bao lâu? Tôi là một người nói được làm được, sẽ không lừa cậu đâu.]
ID789 vẫn không trả lời cậu.
Sau khi cuộc đàm phán thất bại, Lâm ÚC Tinh thở dài tuyệt vọng.
Một phút sau, ID789 bất ngờ nhắn tin cho cậu: [Đã xóa, xin lỗi cậu, tôi không biết chuyện có chuyện như vậy.]
Lâm Úc Tinh vội vàng đi kiểm tra, phát hiện bài đăng thực sự đã bị xóa, trong lòng vô cùng vui mừng.
Lâm Úc Tinh: [Cảm ơn cậu! Chạy việc vặt trong một học kỳ, tôi sẽ tuân thủ.]
ID789: [Chúng ta kết bạn đi.]
ID789: [Chờ một chút.]
Nhưng rất lâu sau ID789 mới gửi cho cậu một cái tài khoản. Lâm Úc Tinh không chậm trễ, ngay lập tức ấn kết bạn, cậu phát hiện đối phương cũng không đăng tải trạng thái gì lên vòng bạn bè, ảnh đại diễn cũng là ảnh mặc định, tên tài khoản thì là một chuỗi chữ bính âm.
Quả nhiên vẫn là một bạn nhỏ.
Ngay sau đó, dưới cái nhìn chăm chú của Lâm Úc Tinh, tên WeChat của đối phương đã được đổi thành ID789.
Lâm Úc Tinh phát hiện ra ID789 rất chú trọng sự riêng tư, còn có một chút cảm giác thần bí. Lâm Úc Tinh chủ động nhắn vào khung chat một dòng chào hỏi, đối phương chỉ lạnh nhạt mà gửi lại một cái icon bắt tay.
ID789: [Tôi bận, lần sau trò chuyện tiếp.]
Lâm Úc Tinh: [OK.]
Đúng lúc này, có một nhóm người bước vào cửa hàng tiện lợi, người đi đầu là một Alpha nam trông khá phong độ. Trong tay bọn họ cầm một số loại nhạc cụ, vừa nhìn đã biết ngay là học sinh khoa Nghệ thuật.
Alpha đó nhanh chóng chú ý đến Lâm Úc Tinh.
Lâm Úc Tinh chăm chú gõ điện thoại, nên không để ý tới gã. Vì thế, sau khi gã chào bạn bè xong, liền thuận tay mua một cốc đồ uống nóng, rồi đi tới trước mặt Lâm Úc Tinh.
Như thể rất quen thuộc lẫn nhau, gã trực tiếp gọi: “Úc Tinh.”
Lâm Úc Tinh bị âm thanh không quá quen thuộc làm giật mình, sau khi thấy rõ người liền nói: “Đàn anh Từ?”
“Không cần gọi tên anh xa lạ như vậy, em cứ gọi anh là anh Trì là được.” Từ Hướng Trì đưa cốc đồ uống nóng đưa cho Lâm Úc Tinh, ra vẻ quan tâm nói: “Sắc mặt em không tốt lắm, uống chút đồ nóng đi.”
“Tôi không khát.”
Dù cho là thế nào, thì tuần trước Từ Hướng Trì cũng vừa mới tỏ tình với cậu, mà Lâm Úc Tinh cũng đã sởn gai ốc từ chối. Cậu đã từ chối Từ Hướng Trì, thì cũng không muốn nhận bất cứ ý tốt gì của gã.
Từ Hướng Trì thong thả ung dung mà ngồi xuống, thấy Lâm Úc Tinh không muốn phản ứng với mình, có chút không tự nhiên mà ho khan.
Gã liền cố ý hỏi Lâm Úc Tinh: “Anh có nhìn thấy một bài viết… Em hẹn hò cùng Cố Chung Dật sao?”
Vốn dĩ Lâm Úc Tinh không có cái nhìn tốt đẹp gì với Từ Hướng Trì, nên cũng không muốn giải thích nhiều.
Cậu và Từ Hướng Trì quen biết nhau qua vài đơn chạy việc vặt, mỗi một lần nhận được đơn hàng của đám người Từ Hướng Trì, Lâm Úc Tinh đều không tự nguyện cho lắm.
Bởi vì mỗi lần nhận đơn của bọn họ, trời nếu không phải là ánh nắng chói chang thì cũng là mưa to tầm tã, Lâm Úc Tinh đều phải đứng ngoài ký túc xá Alpha đợi rất lâu, thì bọn Từ Hướng Trì mới chậm rì rì mà xuống lấy đồ.
Vì thế nên, Lâm Úc Tinh vẫn luôn không quá thích Từ Hướng Trì.
Nhưng không biết là dây thần kinh nào của Từ Hướng Trì bị hỏng, mà lại bắt đầu theo đuổi cậu.
Tô Mộc biết rõ mọi chuyện trong trường, cũng từng nhắc nhở Lâm Úc Tinh: “Từ Hướng Trì, tớ biết anh ta, là một tên công tử ăn chơi đang học năm hai khoa Nghệ thuật. Trong nhà có chút tiền, lớn lên cũng khá đẹp trai. Nên từ khi lên đại học, đối tượng hẹn hò của anh ta có thể chất đầy một cái xe tải, cậu ngàn vạn lần đừng để lời nói hoa mỹ của anh ta dụ dỗ lừa gạt.”
Chỉ có điều, lần này Tô Mộc không cần phải lo.
Là một Omega, Lâm Úc Tinh quả thật sẽ rung động với Alpha xuất sắc như Cố Chung Dật, bị pheromone của đối phương hấp dẫn. Nhưng cậu cũng không phải là một người không có quy tắc, cậu tuyệt đối sẽ không nảy sinh tình cảm gì với loại Alpha như Từ Hướng Trì.
Từ Hướng Trì không nhận được câu trả lời của Lâm Úc Tinh, không tin nổi mà lại hỏi thêm một lần nữa, trong giọng nén một ít mất kiên nhẫn: “Úc Tinh, em quá khách khí với anh. Em không nói lời nào, chẳng nhẽ hai người thật sự hẹn hò ư?”
Đối mặt với sự dò hỏi của Từ Hương Trì, Lâm Úc Tinh vốn chẳng hề để ý tới.
Nhưng mà, Lâm Úc Tinh không muốn đem lại hiểu nhầm phiền toái gì cho Cố Chung Dật.
“Tôi không hẹn hò cùng ai cả.” Lâm Úc Tinh không quên nói thêm: “Chuyện này vốn cũng không liên quan gì tới đàn anh đây đúng không?”
Lâm Úc Tinh mệt mỏi với chủ đề này lắm rồi, giọng nói cũng vô thức trở nên kém đi. Cậu nhận ra mình hơi lỗ mãng, ngồi thẳng người dậy, thái độ vẫn cứng rắn trước sau như một.
Cậu đem đồ uống nóng đẩy trở về trước mặt Từ Hướng Trì: “Đàn anh Từ, đồ uống này anh tự mình uống đi, tôi có việc đi trước.”
Từ Hướng Trì đứng hình tại chỗ, trên mặt chứa đầy sự xấu hổ.
Dần dần, trên mặt Từ Hướng Trì hiện ra nụ cười giễu cợt.
Bạn học của gã ta rất nhanh đã lấy xong đồ ăn, nói cười ngồi xuống trước mặt Từ Hướng Trì.
Trong số đó có một người thấy Từ Hướng Trì bị từ chối, hài hước mà nói: “Mày cũng thôi được rồi đấy, mày có mấy lá gan? Mà người của Cố Chung Dật cũng dám cướp lấy. Chúng ta đừng nên chọc vào người nhà họ Cố, kẻo lại chọc vào xui xẻo. Dù sao mày theo đuổi đàn em nghèo nàn này không phải là vì cá cược với bọn tao sao, ngoan ngoãn nhận thua là được rồi.”
Một người khác tiếp lời: “Thua thì chuyển cho bọn tao mỗi người 500 tệ đi! Từ Hướng Trì, tao đã nói với mày từ trước, đừng lúc nào cũng cảm thấy mị lực mình bắn ra tứ phía, cũng không phải Omega nào cũng vừa mắt mày.”
“Ha ha, tuần vừa rồi nó vừa bị từ chối, đầu tuần này lại muốn giật người của Cố Chung Dật, đồ khoác lác!”
“Không có hy vọng đâu ~”
Vài người không đứng đắn mà lưu manh cười đùa, đúng là vật họp theo loài.
Từ Hướng Trì nhướng mày, không ném mặt mũi xuống, tức giận nói: “Ai bảo tao sẽ thua?” Vì giữ mặt mũi, nên Từ Hướng Trì không kể lại câu nói vừa rồi của Lâm Úc Tinh cho bạn mình nghe, không những thế mà còn khinh thường hừ một tiếng, như biết trước mà nói: “Bọn mày chờ xem, không có Omega nào mà tao không bắt tới tay được.”
Dù cho —
Gã ta nói lời tàn nhẫn, tràn đầy sự đắc ý: “Dù cho có là đồ vật của Cố Chung Dật thì đã sao?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT