Tháng mười hai, tiết trời trở lạnh, gió đông thổi qua lá khô ràn rạt.

Lâm Úc Tinh, sinh viên năm nhất Khoa Nghiên cứu Pheromone, đang ngồi ăn cơm ở một góc không mấy nổi bật.

Trước mặt cậu là một suất cơm trắng với bắp cải xào và một bát canh trứng rong biển miễn phí. Bữa cơm đạm bạc như thế, nhưng Lâm Úc Tinh lại thấy vô cùng ngon lành.

Chẳng mấy chốc, cậu đứng dậy đi đến cửa sổ để lấy thêm một suất cơm, trộn với non nửa bát canh rong biển nguội ngắt, rồi ăn chung.

Trong khuôn viên trường Đại học C Lâm Úc Tinh đang theo học có bốn nhà ăn, nhưng chỉ có nhà ăn khu bắc mới có món ăn rẻ nhất, ngoài ra còn được thêm cơm miễn phí một lần.

Sau khi no bụng, Lâm Úc Tinh hài lòng xách chiếc balo cũ mèm của mình và đặt khay cơm vào chỗ dọn dẹp.

Khi ra khỏi nhà ăn thì sắc trời đã tối.

Kết thúc một ngày bận rộn, Lâm Úc Tinh dụi mắt, bị gió lạnh xốc tới nỗi hắt xì hơi.

Cổ cậu như đang để trần, chiếc áo len cổ lọ mặc đi mặc lại nhiều năm vốn không thể chống chọi với mùa đông lạnh giá này, nên cậu đành quấn chặt áo khoác của mình.

“Tinh ——”

Đúng lúc này, điện thoại của cậu nhận được một tin nhắn.

Đó là một lời mời kết bạn kèm theo ghi chú: [Bây giờ cậu có chạy việc vặt được không?]

Lâm Úc Tinh đồng ý trước, rồi mới lịch sự trả lời: [Xin chào, tôi đang có thời gian, bạn muốn mua cái gì?]

Ngay sau đó, người bên kia chuyển cho cậu 30 tệ và một tin nhắn thoại: “Mang cho tôi một suất cơm cà ri sườn heo cay 25 tệ trong nhà ăn phía nam, đưa đến phòng kí túc xá số 303 ở tòa nhà phía bắc. Bạn tôi nói rằng cậu mua đồ ăn hộ với giá 5 tệ, đúng không? Tôi gửi thêm.”

Nghe xong, Lâm Úc Tinh trả lời trong vài giây: [Được!]

Ngay sau đó, người bên kia lại gửi voice chat thúc giục: “Cậu nhanh chân một chút, chỉ chút xíu nữa thôi là cơm sẽ bán hết veo đó!”

Lâm Úc Tinh chạy chầm chậm đến khu nhà ăn phía nam cách xa kí túc xá nhất, mạo hiểm cướp được suất cơm cà ri sườn heo cay cuối cùng của ngày hôm nay.

Cậu nhẹ nhõm thở phào, coi như thành công nhận được 5 tệ chạy vặt.

Đúng lúc đó, điện thoại của Lâm Úc Tinh nhảy ra ba tin nhắn, tất cả thuộc về bạn cùng phòng của cậu, Tô Mộc.

Lâm Úc Tinh cứ tưởng có chuyện gấp bèn cuống quýt mở ra. Ai ngờ Tô Mộc chỉ chia sẻ liên kết đến một bài thảo luận trong diễn đàn trường, kèm theo một đống dấu chấm than.

Lâm Úc Tinh cất điện thoại, định bụng lúc nào có thời gian thì sẽ xem lại. Trước khi cơm sườn heo mất, cậu chạy như bay đến tòa nhà kí túc xá phía bắc.

Vừa hay, cậu cũng ở trong kí túc xá này.

Gió lạnh từng đợt, Lâm Úc Tinh bị gió ùa vào đến nỗi mũi đỏ bừng. Cậu dừng bước trước cửa phòng kí túc 303, đôi mắt sáng trong dưới ánh đèn hành lang tăm tối, tựa như một ngôi sao trong dải ngân hà bao la.

Cậu nhẹ nhàng gõ cửa hai lần: “Bạn học, cơm sườn heo bạn muốn đã tới rồi!”

Đợi hồi lâu mới có người chậm chạp mở cửa. Hơi nóng ùa vào mặt, gương mặt đông cứng của Lâm Úc Tinh như thể được lau sậy quét qua, hơi hơi ngứa.

Lâm Úc Tinh nhìn thoáng qua đồ đạc trong kí túc xá nọ, có lẽ là phòng một người.

Bởi vì kì phát tình và nhiều yếu tố ảnh hưởng khác, số lượng Omega trong Đại học C ít ỏi đến tội nghiệp so với số Alpha và Beta. Ngoài ra còn phân chia kí túc xá nam nữ, nên kí túc xá Omega thường sẽ vắng hơn hẳn các kí túc xá khác.

Vì vậy, Omega trong Đại học C nhiều nhất là hai người một phòng.

Nếu may mắn thì có thể được chia đến phòng kí túc xá đơn.

Lâm Úc Tinh chỉ cao 1m7 ngẩng đầu, vươn tay về phía bạn học Omega cao ráo trước mắt: “Nè, cơm sườn heo của bạn, vẫn còn nóng nhé.”

Giọng cậu trong trẻo giống như pheromone vị cam, toát ra hương ngọt mùa đông.

Người nọ không ngờ tốc độ của Lâm Úc Tinh nhanh đến như vậy, anh ngạc nhiên cầm lấy hộp cơm, hài lòng nói: “Cảm ơn, lần sau sẽ tiếp tục tìm cậu.”

Đây là câu nói yêu thích nhất của Lâm Úc Tinh, cậu hào hứng hơn một chút: “Tôi chạy nhanh lắm, tìm tôi là đúng rồi!” Nói đoạn, cậu lựa thời cơ gửi một bảng giá vào ô chat của người kia, nhiệt tình nói. “Giá cả đều nêu trên, việc vặt gì tôi cũng nhận, cậu có yêu cầu gì thì cứ tìm tôi.”

“Được, khi rảnh tôi sẽ xem.”

Sau lời trao đổi có lệ, cửa kí túc xá nhanh chóng đóng lại.

Tâm trạng của Lâm Úc Tinh không tệ, xoay người lên tầng 4, về phòng kí túc đôi của mình. Không gian nhỏ tối tăm như mực, chỉ có ánh sáng phát ra từ máy tính của bạn cùng phòng.

“Sao lại không bật đèn?”

Tô Mộc ủ rũ gục đầu không đáp lời, trên tay còn cầm nửa củ khoai nướng. Nó vừa kết thúc một ván trò chơi, nhìn bộ dáng là biết thua.

“Tô Mộc?” Lâm Úc Tinh quen tay bật điện.

Tô Mộc thấy Lâm Úc Tinh đã trở về, tâm trạng chuyển từ mây dông sang nắng vàng, vội vàng kéo tai nghe đang đeo trên đầu xuống: “Ông về rồi! Ông đã đọc tin nhắn tôi gửi chưa?”

Lâm Úc Tinh cởi áo khoác, tiện tay vắt ở trên ghế: “Chưa, vừa nhận một đơn chạy vặt.”

“Vậy thì ông mau xem đi, vừa mới đăng không lâu, tôi liền gửi ngay cho ông.”

“Để lát nữa xem, tôi đi tắm cái đã.” Lâm Úc Tinh xách một thùng nước ở ngoài ban công, để tiết kiệm tiền thẻ nước, cậu chưa từng trực tiếp tắm vòi hoa sen.

Tô Mộc tính tình hoạt bát, vô cùng thoải mái: “Ông xem rồi hẵng tắm!”

Tiếc rằng Lâm Úc Tinh không có hứng đi hóng chuyện phiếm của người khác, cậu bôn ba mệt mỏi cả ngày, lại còn mặc mỏng. Bây giờ cậu chỉ muốn nhanh nhanh tắm nước nóng rồi lên giường nghỉ ngơi sớm một chút.

Đối với Lâm Úc Tinh, vũ khí chữa trị cái lạnh và mệt mỏi tốt nhất chính là ổ chăn.

Thấy dáng vẻ không hứng thú của cậu, Tô Mộc cầm lấy điện thoại trên bàn, chủ động mở một bài viết, đưa đến trước mắt cậu: “Người này có giống ông không?”

Lâm Úc Tinh không nhìn rõ, không hiểu ra sao.

“Ông nhìn bóng lưng của nó với cả quần áo đi. Nếu tôi không biết rõ rằng ông sẽ không lãng phí tiền đi mua hoa hồng các kiểu, tôi sẽ cho rằng người này chính là ông.” Tô Mộc trông thấy số lượng bình luận, xuýt xoa. “Mới vài phút không coi mà đã có quá trời bình luận rồi, ông muốn xem không?”

Tô Mộc thẳng tay ném điện thoại cho cậu.

Nhưng khi Lâm Úc Tinh trông thấy nội dung bài viết trên màn hình, giọng cậu lập tức cao thêm vài quãng: “Này, tại sao cái này lại bị đăng trên mạng?!”

Bị cậu hét vào mặt, Tô Mộc hoảng hốt đến nỗi đứng phắt dậy, củ khoai lang vừa được cầm lên suýt nữa rớt luôn xuống đất.

Lâm Úc Tinh dường như thừa nhận, cậu sốt ruột hỏi: “Phải làm như thế nào mới xóa được, gửi tin nhắn cho người đăng à? Sự việc hoàn toàn không giống những gì được viết! Sao họ lại nói bậy nói bạ thế này?!”

Bình thường cậu hiếm khi lên mạng nên cũng mù tịt về diễn đàn trường. Hai cái đầu một cái lo, tay chân luống cuống cầm điện thoại, không biết làm thế nào.

Tô Mộc bước không vững, bèn ngồi xuống ghế, thở dài: “Vãi chưởng, là ông thật à?”

Lâm Úc Tinh mệt muốn chết rồi, suýt nữa thì cắn vào lưỡi mình: “Tôi… Đúng là tôi, nhưng mọi người hiểu lầm rồi.”

Tô Mộc nuốt nước bọt, cảm thấy mấy tháng sống chung vừa qua đúng là hoa trong gương, trăng trong nước. Cậu ta mặc kệ hiểu lầm hay không hiểu lầm, vội vàng đặt củ khoai lang trong tay xuống.

“Lâm Úc Tinh, tôi nhìn nhầm ông rồi. Không ngờ ông giấu sau lưng tôi, không nói lời nào đã chinh phục nam thần Alpha khó nhất của trường mình?!” Tô Mộc khó tin nhìn cậu, lòng ngưỡng mộ đột nhiên trỗi dậy, cậu ta lặng lẽ giơ ngón tay cái. “Cao thủ, đúng là cao thủ khiêm nhường.”

Trên màn hình điện thoại của Tô Mộc hiện ra một bài đăng với tiêu đề bắt mắt đơn giản: [Đóa hoa lạnh lùng x vịt con xấu xí, tỏ tình trên sân bóng rổ thành công! Phải chăng tiểu thuyết ngốc bạch ngọt đã trở thành hiện thực?]

Trang đầu của bài đăng là một bức ảnh khiến Lâm Úc Tinh mắt chữ O miệng chữ A - Lâm Úc Tinh đang cầm một bó hoa hồng lớn sau lưng, tai ửng hồng đứng trước một Alpha. Mà Alpha nọ vốn có ngoại hình rất lạnh lùng, nhưng lúc này nét mặt lại toát ra ý cười.

Tựa như băng tuyết tan chảy, trên vách đá cheo leo, một đóa hoa thanh nhã vươn lên.

Nhưng lại bị ngắt mất.

Đã vậy còn là bởi một Omega bé nhỏ vô danh trong trường.

-

Bài viết mới đăng nửa giờ mà đã được đẩy lên đầu khu thảo luận.

Bình luận ồ ạt sôi nổi.

Lầu hai: [Tỏ tình thành công? Không thể nào, hôm nay không phải là cá tháng tư, đúng không?]

Lầu ba: [Nam thần Cố dễ theo đuổi như vậy sao… Tui nghi ngờ tính chân thực của chuyện này.]

Lầu bốn: [Hoàn toàn chính xác! Cố Chung Dật đồng ý rồi, lúc đó tui còn ở hiện trường, Omega này còn giả bộ là chân chạy vặt giao hoa nữa cơ. Chà!]

Lầu năm: [Ủa? Sao Omega này trông giống LUT ở cách vách tui vậy? Không thể nào là cậu ta đúng không? Cậu ta nhận làm mọi việc linh tinh trong trường. Ông cho cậu ta mười tệ, cậu ta sẵn sàng quỳ xuống đánh giày cho ông luôn. Thiếu gia như Cố Chung Dật mà lại đổ cậu ta á? Không sợ mất mặt à?]

Lầu sáu: [LUT là ai vậy? Tên viết tắt khó đoán quá, nhưng tui cá là cậu ta sẽ bị đá sớm thôi, cô bé Lọ Lem làm gì có thật ha ha ha ha ha.]

Lầu bảy: [Chưa chắc đâu, mấy người không ăn được nho thì cứ nói nho xanh, ngoài ra, tiêu đề nói là vịt con xấu xí hả? Tui ghét là công kích cá nhân.]

Lầu tám: [Lầu trên là chính chủ hở?]

Lầu chín: [Má ơi, LUT?? Tuần trước, bạn học của tui bị rớt một cái cúc áo nên đã nhờ cậu ấy đơm lại, chỉ mất một tệ thôi. Hóa ra thời nay vẫn còn có người mang bao kim chỉ theo người…]

Lầu mười: [Gió to quá, không phải Cố Chung Dật nổi tiếng là tảng băng lạnh ư?]



Bài đăng bị bình luận ồ ạt không ngừng đẩy lên đầu diễn đàn.

Bình luận của mỗi lầu có tính công kích không cao, nhưng sự xúc phạm lại rất lớn. Trong ngoài đều thể hiện ý “Chắc chắn Omega này sẽ bị đá thẳng cẳng, Omega này không xứng với Cố Chung Dật”.

Tô Mộc cùng xem, bối rối gãi gãi mũi, nhất thời không biết nên nói gì.

“Không phải giá đơm cúc của ông là 50 đồng à?”

“...Tháng trước tăng giá.”

“Bây giờ ông còn nhận cả đánh giày?”

“Tôi không có dụng cụ đánh giày, mà dù sao, tôi cũng không biết đánh giày.”

Tô Mộc nhận ra hiện tại không phải là lúc để nói những chuyện đó, cậu ta vỗ vai Lâm Úc Tinh, vốn định an ủi vài lời. Nhưng thốt ra khỏi miệng lại không kiềm được cái tính hóng chuyện của mình.

“Chà, bỏ qua chuyện đó. Trước hết ông nói cho tôi ông quen Cố Chung Dật từ khi nào vậy?”

Bàn tay cầm điện thoại của Lâm Úc Tinh run lên, đầu nặng như đeo đá: “Bọn tôi thật sự không hề quen biết!”

“Thôi giấu làm gì, ông đừng nghĩ là tôi không biết.” Đương nhiên là Tô Mộc không tin. “Trong lễ đón sinh viên mới của khoa mình, khi đại diện sinh viên khóa trên là anh ta lên phát biểu, ông cứ nhìn anh ta mãi mà không nhúc nhích.”

Nên chuyện Lâm Úc Tinh đơn phương Cố Chung Dật không phải là bất khả thi.

Tô Mộc xuýt xoa vỗ vai cậu.

Cậu ta cho rằng, dựa theo tình huống trước mắt, Lâm Úc Tinh vốn đơn phương đã công khai thổ lộ, thổ lộ lại thành công, bằng chứng rõ rành rành.

Vì thế, để hóa giải sự hiểu lầm của Tô Mộc, Lâm Úc Tinh tốn một hồi vất vả phân trần.

Lâm Úc Tinh giải thích: “Tôi công nhận Cố Chung Dật rất đẹp trai, pheromone mạnh mẽ và lại còn học giỏi. Đàn anh như thế rất đáng ngưỡng mộ. Thế nên tôi không thể không nhìn anh ấy… Đây, đây là hành động bình thường của con người.”

Ai lại không bị thu hút bởi những người và đồ vật xuất sắc chứ?

Nhưng thu hút không đồng nghĩa với yêu thích, thích cũng không có nghĩa là phải nói ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play