Lâm Úc Tinh bê khay đồ ăn, động tác thong thả mà bước đi. Trong hàng người thật dài, cậu cùng Cố Chung Dạt đang xếp hàng ở giữa, bị không ít người nhìn chăm chú.
Bạn cùng phòng Tô Mộc vì có hẹn với người khác, nên đã rời đi từ sớm.
Chỉ để lại một mình Lâm Úc Tinh da đầu tê dại, vô cùng dày vò mà đếm thời gian.
Vừa rồi ở trên đường, vốn dĩ cậu chỉ muốn hỏi Cố Chung Dật có ý đồ gì. Nhưng không biết vì sao, chờ đến khi bản thân phản ứng lại, thì hai người họ đã đến nhà ăn.
Cố Chung Dật đứng xếp hàng phía sau cậu, rất nghiêm túc mà xem qua thực đơn trên tường. Lâm Úc Tinh gọi anh: “Đàn anh, tôi…”
Bỗng Cố Chung Dật nghiêng mình về phía trước, dựa gần vào Lâm Úc Tinh: “Có món gi muốn đề cử sao?”
Lỗ tai của Lâm Úc Tinh hơi hơi ngứa, nháo đến cả tim cậu cũng ngứa lên.
Cậu siết chặt khay thức ăn, đi về phía trước một bước, rút lại lời định nói, trả lời: “Sườn non om, đỏ rực.”
“Còn gì nữa không?”
Lúc này có nguời bê khay đồ ăn đi ngang qua, Cố Chung Dật nghiêng người đem Lâm Úc Tinh bảo hộ ở bên trong.
Lâm Úc Tinh ngửa đầu nhìn về phía thực đơn, không thể thoát khỏi việc phải đề cử vài món: “Thịt heo thái mỏng chiên cùng sườn om là đỉnh nhất, món cá hầm cải chua cũng không tệ, đều là mấy món mặn bán chạy nhất. Còn mấy món rau cu thì không khác nhau lắm, đều ổn cả.”
“Em có không ăn được cái gì không?”
“Không có.” Từ nhỏ Lâm Úc Tinh đã không kén ăn: “Làm sao vậy?”
Cố Chung Dật hỏi một đằng trả lời một nẻo, giọng nói trầm thấp rất mê người: “Em thường xuyên tới đây ăn cơm sao?”
Lâm Úc Tinh không muốn cố tình giấu rằng mình đang rất nghèo, nói thẳng ra: “Ừ, thức ăn chay của tiệm này so với nhà khác thì hời hơn, mùi vị cũng không tệ.” Mà những món mặn kia, là sau khi cậu mua hộ người ta nhiều lần, thì biết được những món đó được ưa thích nhất.
“Đinh ——”
Điện thoại của Lâm Úc Tinh nhận được mấy cái tin nhắn, đều là đơn đặt mua cơm trưa hộ. Cậu nhìn chăm chú vào màn hình một lúc lâu, sau khi tính sơ qua thời gian, thì nhịn đau mà từ chối hết.
Bởi vì Cố Chung Dật, mà cậu bị tổn thất một khoản thu nhập lớn.
Khi bọn họ xếp hàng đến bên cửa gọi cơm, Lâm Úc Tinh cũng giống bình thường, gọi một món chay, một bát cơm.
Tổng cộng hết ba tệ.
Dì làm ở nhà ăn đã sớm nhớ mặt cậu, cũng biết cậu sống tiết kiệm, nên tốt bụng mà múc cho cậu nhiều hơn một muỗng canh thịt.
Lâm Úc Tinh chưa kịp nói cảm ơn, đã bị Cố Chung Dật ở phía sau gọi lại: “Rất đông người, em đi chiếm chỗ trước đi.”
“Được.” Lâm Úc Tinh bê khay đồ ăn, đi qua đi lại, cuối cùng cũng tìm được một vị trí khá sát góc. Xung quanh có mấy bạn học nhìn qua chỗ cậu, khiến cho Lâm Úc Tinh cảm thấy mất tự nhiên đến nỗi quên lấy canh rong biển miễn phí.
Cậu câu nệ mà ngồi xuống, tâm tình phức tạp, hoàn toàn không đoán được chốc nữa Cố Chung Dật sẽ nói ra lời gì.
-
Vài phút sau, Cố Chung Dật bê một khay đồ ăn phong phú cùng một bát canh cá hầm cải chua bước tới.
Ngay lập tức, sườn non om màu đỏ rực cùng thịt heo chiên vàng ươm đã đánh thẳng vào thị giác của Lâm Úc Tinh, và cả mùi cá hầm cải chua không tiếc một chút nào mà xông thẳng vào khứu giác của cậu.
Điều này đối với Lâm Úc Tinh mà nói, quả thật chính là cực hình.
Cậu ngưỡng mộ không thôi, bụng đói kêu vang mà nuốt nước miếng. Vì không muốn làm ảnh ưởng đến Cố Chung Dật ăn cơm, nên cậu nhanh chóng dời ánh mắt đi, cúi đầu nhai một miếng cơm trắng.
Cố Chung Dật đặt khay thức ăn xuống, xoay người tới bên cửa gọi món cầm tới một bát cơm và một bát canh.
Lâm Úc Tinh không nghĩ rằng sức ăn của Alpha lại lớn như thế, cảm thán nói: “Sức ăn của anh thật tốt, lấy nhiều như vậy cũng ăn hết được sao?”
Nói xong, cậu liền hối hận. Vì cậu và Cố Chung Dật vốn dĩ chẳng thân thiết gì, ngay cả việc làm quen cũng chưa nói tới, dường như còn chẳng phải là loại quan hệ có thể đến gần nhau được.
Cố Chung Dật trực tiếp đẩy bát cơm ra giữa bàn, mời Lâm Úc Tinh ăn cùng mình: “Phần của hai người mà, chắc là vừa đủ.”
Lâm Úc Tinh có chút buồn bực, tại sao Cố Chung Dật lại còn lấy đồ ăn hộ cậu nữa.
Cậu chậm rãi đưa mắt, nhìn cơm trưa bủn xỉn của chính mình, nghi ngờ Cố Chung Dật là bắt nguồn từ khách sáo. Vì thế, cậu vội vàng từ chối ý tốt của đối phương: “Tôi chỉ lấy vừa đủ cho mình ăn.”
Cố Chung Dật nói: “Tôi muốn mời em ăn cơm.”
“Cảm ơn, nhưng anh không cần phải mời tôi. Tôi ăn tương đối ít, thật sự là đủ ăn rồi.” Lâm Úc Tinh giữ vững thái độ không làm là không có ăn, một chiếc đũa cũng không chạm vào những món mặn đó, chuyên tâm mà giải quyết khay thức ăn chay của mình.
Sau khi nuốt mấy miếng cơm xuống bụng, Lâm Úc Tinh đã bắt đầu làm quen được với những ánh mắt xung quanh mình, vẫn ngồi ngay ngắn.
Cố Chung Dật cố ý lấy thêm một đôi đũa để làm đũa chung, chủ động gắp một miếng thịt heo chiên cùng mấy miếng sườn non om vào khay đồ ăn của Lâm Úc Tinh. Nước thịt om đậm màu thơm phức, rưới lên cơm, nhìn là đã thấy rất ngon.
Lâm Úc Tinh cuống quýt ngăn anh lại.
Cố Chung Dật chỉ tay về phía sau lưng Lâm Úc Tinh: “Trên tường có ghi ‘cấm lãng phí’.” Nói xong, anh đảo mắt rồi lại gắp mấy miếng cá hầm cải chua vào khay thức ăn của Lâm Úc Tinh: “Tôi ăn không hết nhiều thức ăn như vậy.”
Nếu mà lãng phí thì rất xấu hổ.
Lâm Úc Tinh rối rắm một lát, vì không lay chuyển được Cố Chung Dật cứ gắp thức ăn vào khay của cậu, nên phải căng da đầu ăn một miếng sườn om. Cắn xuống một miếng, mắt Lâm Úc Tinh đều sáng lên. Cậu sợ bị Cố Chung Dật nhìn thấy, nên lập tức cúi đầu, lỗ tai đỏ lên mà nói dối: “Hơi mặn một chút, tôi thích ăn đồ chay hơn.”
Cố Chung Dật hiểu mà không nói ra, đẩy một bát canh ngao tới trước mặt Lâm Úc Tinh: “Uống đi cho nóng.”
Lâm Úc Tinh rất khách sáo mà đem canh đẩy lại cho Cố Chung Dật: “Tôi không thích uống canh.”
Lúc này Cố Chung Dật vẫn chưa nói gì, anh cầm lấy thìa, uống thử hai ngụm. Dường như cảm thấy vị không ngon chút nào, nên Cố Chung Dật cũng không ăn thêm miếng nào nữa.
Lâm Úc Tinh chậm rì rì ăn hết mấy món Cố Chung Dật vừa gắp cho mình, cơm thừa ở trên bàn cũng không còn mấy, nhưng bụng mới chỉ no bảy phần. Hàng ngày cậu đi chạy việc vặt thường tiêu hao rất nhiều thể lực, cho nên ăn uống cũng không phải là ít, bình thường mỗi bữa đều phải ăn hai bát cơm.
Lâu ngày, Lâm Úc Tinh tạo thành thói quen mỗi bữa ăn hai bát cơm.
Hôm nay ngồi cùng Cố Chung Dật, nên cậu vẫn luôn ngại đi lấy thêm cơm, chưa no đã buông đũa xuống.
Thật ra, từ sau khi trong nhà xảy ra chuyện, mọi sinh hoạt thường ngày của Lâm Úc Tinh ở trường học đều bủn xỉn không chịu được, đã lâu lắm rồi cậu mới ăn một bữa cơm phong phú như thế này.
Mới chỉ nhìn mấy cục xương trên mặt bàn, một nỗi hổ thẹn đã dần dần dâng lên trong lòng cậu. Cậu tuyệt đối sẽ không làm trò trước mặt Cố Chung Dật, mà đi xới thêm bát cơm thứ hai.
Cố Chung Dật nhắc khéo: “Còn rất nhiều thức ăn, đừng lãng phí.”
“Cảm ơn đan anh, tôi đã no rồi.”
Du Cố Chung Dật đã bắc thang cho cậu đi xuống, thì Lam Úc Tinh vẫn không đặt chân lên để bước xuống dưới. Cậu đứng dậy, đi mua hai cái hộp năm tệ để gói đồ ăn thừa, đưa tới trong tầm tay của Cố Chung Dật, lựa lời nói: “ Thật ra nếu không ăn hết thì có thể gói mang về.”
Cố Chung Dật vẫn đang gắp đầy một đũa thức ăn, lại nhận ra có vẻ mình đang ép buộc đối phương quá. Thế nên, anh gật gật đầu, im lặng mà nhận lấy hộp đóng gói, đã thế còn nở một nụ cười không hề gượng ép: “Được, đã biết.”
Lâm Úc Tinh bị nụ cười của anh làm chấn động, người cứng đờ mà nuốt nước bọt.
Thấy mọi người xung quanh tản di bớt, Lâm Úc Tinh cũng không muốn ở lại lâu, hỏi thêm một lần nữa: “Đàn anh, anh tìm tôi là vì chuyện ngày hôm qua sao?”
“Đúng vậy.” Như lẽ đương nhiên, Cố Chung Dật cũng không định phủ nhận. Ý cười trên mặt anh chưa biến mất, thanh âm tràn ngập từ tính: “Hoa ngày hôm qua đẹp lắm, tôi đã nhận, xin cảm ơn.”
Chẳng qua chuyện mà anh nói đến, thì Lâm Úc Tinh cũng chẳng hiểu gì. Dù sao, bó hoa kia cũng không phải là do Lâm Úc Tinh tặng, nói lời cảm ơn cũng như không.
Thấy Lâm Úc Tinh không nói gì, Cố Chung Dật cũng buông đũa xuống: “Buổi chiều có rảnh không?”
Không biết có phải do Lam Úc Tinh tự mình đa tình hay không, mà cậu phát hiện trên đường đi, Cố Chung Dật đều nói về vấn đề của cậu, dường như là muốn từng bước tìm hiểu về nhau.
Vậy nên Lâm Úc Tinh cũng đem thời khóa biểu buổi chiều của mình nói rõ cho Cố Chung Dật.
Cố Chung dật lại hỏi: “Buổi tối thì sao, mấy giờ em tan học?”
“5 giờ rưỡi.” Não còn chưa kịp suy nghĩ, miệng Lâm Úc Tinh đã tự động trả lời.
Dĩ nhiên là Cố Chung Dật đang nỗ lực làm quen với Lâm Úc Tinh, lịch sự mà dò hỏi: “Vậy 5 giờ rưỡi tôi đến đón em, có tiện không? Tôi biết một nhà ăn hương vị không tệ, Trong hôm nay, tôi ít nhất cũng phải mời em được một bữa chứ.”
Lâm Úc Tinh không rõ vì sao Cố Chung Dật cứ một hai phải mời mình ăn cơm.
Cố Chung Dật thấy mình nói như thế không ổn lắm, liền nói thêm: “Xin lỗi, đây là lần đầu tiên tôi… Nhận hoa của người khác tặng, nên có thể làm ra một số chuyện hơi đường đột.”
“Đàn anh, tại sao anh luôn nhắc tới việc bó hoa kia?” Chưa đợi Cố Chung Dật trả lời, Lâm Úc Tinh nói: “Thời gian nghỉ trưa vẫn còn dài, anh muốn nói gì, thì nói luôn bây giờ cũng được, không cần chờ tới buổi tối đâu.”
Lâm Úc Tinh nhớ thương mấy đơn chạy việc vặt, chẳng biết pheromone của Cố Chung Dật mê người đến đâu, thì cậu cũng không muốn lãng phí quá nhiều thời gian với nó.
Cố Chung Dật giật mình, anh nghĩ rằng mình đã nói đủ rõ ràng rồi.
Nhưng thật ra hai người lại đang ông nói gà bà nói vịt, mỗi người nói một chủ đề.
Thời gian là vàng là bạc, Lâm Úc Tinh không phải là một người rỗi hơi.
Cậu lại nghĩ rằng Cố Chung Dật chưa biết sự việc đã được giải quyết, chủ động nói: “Bài viết ngày hôm qua anh không cần lo, tôi đã nhắn tin để người đăng gỡ xuống. Nếu không có chuyện bất ngờ gì xảy ra nữa, tôi nghĩ nó sẽ không tiếp tục bị bàn tán nữa. Nhưng nếu…”
“...”
Lâm Úc Tinh nói nhẹ nhàng, đôi mắt nhìn vào gương mặt hoàn hảo của Cố Chung Dật, nói: “Nếu anh vẫn đến tìm tôi, mọi người sẽ càng hiểu lầm hơn.”
Thời gian quý giá như dừng lại vài giây ở tiếng nói cuối cùng của Lâm Úc Tinh.
Cố Chung Dật nghe lời giải thích đột ngột của đối phương, vẻ mặt dần cứng đờ. Nhưng mặt anh lúc nào cũng như không có cảm xúc gì, một khuôn mặt trời sinh lạnh nhạt.
Chỉ thấy lông mày Cố Chung Dật nhíu chặt: “Em nói cái gì?”
Lâm Úc Tinh hoàn toàn coi mình là người ngoài cuộc, vô tội hỏi: “Hôm nay anh tới tìm tôi, không phải là bởi vì bài viết tối hôm qua sao?”
Đúng thật là, tối hôm qua Cố Chung Dật có thấy bài viết đó, nhưng anh không phải chỉ vì một bài viết, mà đợi nửa giờ dưới khu dạy học, sau đó đi bộ với Lâm Úc Tinh đến nhà ăn khu Bắc xa xôi, ăn một đống thức ăn hương vị bình thường.
-
Cố Chung Dật là một người thông minh, dưới lời giải thích nhiệt tình của Lâm Úc Tinh, anh rất nhanh hiểu được.
Bó hoa ngày hôm qua, có lẽ là một trò đùa dai không biết là nhằm vào bản thân anh hay nhằm vào Lâm Úc Tinh.
Lâm Úc Tinh nhận tấm thiệp gấp mà Cố Chung Dật đưa qua, không thể tưởng tượng nổi đập bàn một cái: “Sao lại là tôi được!” Âm thanh của cậu quá lớn, cũng may là đã qua giờ ăn cơm, nên nhà ăn không còn quá nhiều người.
Lâm Úc Tinh vội vàng ngồi xuống, khuôn mặt đỏ rực, đến mang tai cũng là một màu hồng.
“Này, đàn anh, thật sự không phải do tôi viết đâu!” Nhận ra mình đang làm ra trò cười gì, đầu lưỡi Lâm Úc Tinh xoắn cả lại, hùng hồn giải thích: “Ngày hôm qua chỉ là một đơn chạy việc vặt của tôi thôi, thật sự tôi không phải người tặng hoa cho anh!”
Chưa nói đến chuyện khác, đơn hàng đó chỉ tính riêng bó hoa đã hơn trăm tệ, Lâm Úc Tinh làm sao mà mua được!
Cậu lấy điện thoại ra, định gọi cho nhân viên của cửa hàng bán hoa, chứng minh mình trong sạch: “Tôi có thể dẫn anh tới cửa hàng bán hoa để xác nhận lại, làm thế có khi còn tìm được ai là người làm ra chuyện này…”
Lâm Úc Tinh phủ nhận thêm một lần nữa, phủi sạch mọi quan hệ, làm cho cảm xúc vốn đang vui vẻ của Cố Chung Dật tuột dốc không phanh.
Tuy nhiên, vì giáo dưỡng nghiêm ngặt từ nhỏ nên Cố Chung Dật cũng không biểu hiện rõ sự thất vọng trên mặt, ngữ khí nói chuyện của anh đối với Lâm Úc Tinh vẫn là bình tĩnh không gợn sóng, sợ làm cho đối phương cảm thấy không thoải mái.
Một lúc sau, Cố Chung Dật nhìn về phía Lâm Úc Tinh, vừa nhìn đã thấy đôi tay siết chặt, đến mức đốt ngón tay trắng bệch. Sự ôn nhu trên mặt Cố Chung Dật không biến mất, anh nói một cách hối lỗi: “Là tôi đã hiểu lầm rồi.”
Sau khi bầu không khí lạnh đi, tất cả những gì còn lại là sự im lặng.
Lâm Úc Tinh ngồi không yên, cậu nhìn Cố Chung Dật chẳng giống như mọi người đồn đại, bỗng cảm thấy như mình vừa làm một chuyện tày trời.
Cậu không biết bây giờ mình nên làm gì, vì vậy lấy cớ phải đi học, đứng lên rời khỏi nhà ăn.
Nhưng đi chưa được mấy bước, Lâm Úc Tinh lại vòng về: “Anh có thể đợi tôi một lúc không? Tôi sẽ quay lại ngay.”
Vừa dứt lời, Lâm Úc Tinh chạy vọt đi, vội vàng chạy đến một cửa hàng bán bánh ngọt, mua một ly trà sữa được nhân viên bán hàng đề cử, mang nó tới cho Cố Chung Dật, lại nói: “Cảm ơn anh vì đã mời tôi ăn cơm.”
Dù chỉ là ăn một chút, thì cũng là một bữa ăn.
Cố Chung Dật không nghĩ tới Lâm Úc Tinh sẽ nhanh chóng đưa ra quyết định này, phủi sạch mối quan hệ để chứng minh trong sạch của mình. Biểu tình trên mặt anh trầm xuống, nhìn bóng dáng Lâm Úc Tinh ngày một xa dần, nhưng cũng không vứt cốc trà sữa Lâm Úc Tinh vừa đưa.
-
Rõ ràng đang là giữa trưa, mặt trời ở trên đỉnh đầu, nhưng trên đường lại có từng cơn gió lạnh thổi qua.
Lâm Úc Tinh cảm thấy bồn chồn, không nói rõ được là tâm trạng gì. Cậu chỉ nhớ tới hình ảnh khi mình rời đi, Cố Chung Dật dường như có một chút uể oải, lại vô cùng buồn bã đau lòng.
Lâm Cú Tinh dừng lại, đầu óc nhất thời thông suốt, bỗng nhiên hiểu ra câu nói của Cố Chung Dật — “Hoa ngày hôm qua đẹp lắm, tôi đã nhận, xin cảm ơn.”
Chân Lâm Úc Tinh nặng như đeo chì, đi không nổi nữa.
Nếu Cố Chung Dật cũng hiểu lầm, vậy anh ta…. Là chấp nhận được bài viết bịa đặt kia sao? Vậy nên, Cố Chung Dật mới tự đến đón cậu tan học, cùng cậu đến nhà ăn ăn trưa, chẳng lẽ là vì muốn thực hiện nghĩa vụ của một người bạn trai tốt ư?
Lâm Úc Tinh hoang mang tột độ.
Trong cơn gió đông gào thét, Lâm Úc Tinh rì rầm, làm gió lạnh chui vào miệng cậu.
Cậu nói ra một câu không thể tưởng tượng nổi: “Cố Chung Dật, thích mình ư?”
Trong khoảnh khắc ấy, trong đầu Lâm Úc Tinh như có hai quả bom vừa nổ.
Điều này so với bài viết ngày hôm qua còn dọa người hơn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT