Tô Mộc nhìn cậu tú ân tú ái, hâm mộ nói: “Đúng đúng đúng, bạn trai cậu vừa ưu tú vừa có tiền.”
“Tô Mộc!”
Tô Mộc dùng mấy lời thấm thía mà khuyên cậu: “Yêu đương là chuyện tốt mà, Úc Tinh, cậu biệt nữu ngượng ngùng rất đáng yêu nha.”
Lâm Úc Tinh bị Tô Mộc chọc đến mức cả mặt đỏ bừng, đối với sự hiểu lầm này thật sự là chẳng có cách nào giải thích: “Tớ thật sự chỉ nhận mấy việc làm vặt mà thôi. Nếu cậu không tin, tớ có thể đi tìm hóa đơn của cửa hàng bán hoa cho cậu xem, bó hoa hồng kia không phải tớ đặt.”
Gần như chỉ là như vậy, ấy thế mà trên mạng lại đồn thành cậu và Cố Chung Dật hẹn hò nhau?
Quả thực là thái quá.
Không nói chuyện khác, chỉ riêng quan hệ giữa cậu và Cố Chung Dật thôi thì đại bác cũng chẳng bắn tới rồi.
Ở trong trường đại học này, ai cũng có khả năng có duyên phận với Cố Chung Dật, chỉ duy có Lâm Úc Tinh cậu là không có khả năng, cũng không dám có khả năng.
Người như cậu cũng chỉ là một học sinh nghèo khó bất hạnh đi tìm sinh kế, còn người kia lại là con trai độc nhất của một cổ đông trong tập đoàn nổ danh ở nước C. Ngay cả cái gọi là “môn đăng hộ đối” còn chẳng thể nào có, tất cả những thứ khác nhìn lại cũng chỉ dư thừa mà thôi, thật sự chẳng cần đề cập đến những lý do không xứng đôi khác.
Lâm Úc Tinh chán nản thở dài.
Cậu hệt như có thể tưởng tượng đến khi Cố Chung Dật nhìn thấy tấm thiệp này sẽ có bao nhiêu cạn lời.
“Cố Chung… đàn anh nếu như đã biết, nhất định sẽ không vui vẻ gì đâu.” Lâm Úc Tinh cũng không muốn gây thêm phiền phức cho người khác, còn đang suy nghĩ làm thế nào để nhắn tin cho người ta, nói rõ ràng mọi chuyện.
Tô Mộc lại không nghĩ như vậy, nó chỉ chỉ khương mặt tươi cười của Cố Chung Dật trên màn hình: “Nếu như anh ta không vui thì có thể cười tươi thế này à?”
“Ai nhận được hoa mà chẳng vui?” Lâm Úc Tinh hỏi lại.
Tô Mộc choàng tay ôm lấy bả vai của Lâm Uc1 Tinh, bộ dáng cái gì tớ cũng hiểu, cười cười nói: “Vậy là cậu chưa nghe mấy câu chuyện trong trường mình rồi.”
Cố Chung Dật là ai nha, anh ta là giáo thảo nổi tiếng lạnh lùng của đại học C này đó.
Bề ngoài đẹp trai đến mức không có thiên lý, trong nhà lại có tiền có thế. Trong ngồi trường này, đừng nói là người muốn yêu đương với anh ta, nga cả người muốn đi theo sau lưng anh ta làm người hầu kẻ hạ còn nhiều đến mức chẳng đếm xuể nữa kìa.
Nhưng cố tình là người này trời sinh tính tình lãnh đạm, ít nói. Ngày thường, anh ta ngoại trừ thi thoảng sẽ cùng người bạn lớn lên từ nhỏ là Dương Thanh đi chơi bóng rổ ra thì hầu như không tham dự bất cứ hoạt động xã giao nào.
Người như vậy, dù cho có nhận được quà từ kẻ yêu thích mình, cũng sẽ không mỉm cười.
Tô Mộc còn nghe người khác kể, Cố Chung Dật cũng không nhận lấy đồ quá tốt từ người khác, quá lắm chỉ là một bó hoa mà thôi.
…
Dưới mấy lời nói của Tô Mộc, đầu của Lâm Úc Tinh càng lúc càng lớn.
Thì ra vấn đề là do nụ cười của Cố Chung Dật.
Cậu nghĩ có lẽ chỉ là Cố Chung Dật muốn lộ ra chút vẻ khách khí tượng trưng với cậu mà thôi, ấy vậy mà lại bị người khác hiểu nhầm vô cớ, khiến mọi người thảo luận chuyện này trên mạng. Việc này mặc kệ là ai gặp phải, hẳn là đều sẽ tức giận?
Lâm Úc Tinh nhìn bình luận trên điện thoại, càng nhìn thì tâm càng loạn. Cậu cầm lấy điện thoại của mình, dưới sự chỉ đạo của Tô Mộc, nhanh chóng xin một cái ID, sau đó gửi tin nhắn đi.
Cậu đem quá trình của toàn bộ chuyện này giải thích cặn kẽ tỉ mỉ, hy vọng đối phương nhanh chóng xóa bỏ bài đăng này.
Nửa giờ trôi qua, không có ai trả lời.
Lâm Úc Tinh lau mặt một chút, sầu khổ không thôi.
Cậu, hoặc là không làm, còn nếu đã làm thì phải làm đến cùng, đơn giản trực tiếp trả lời ngay dưới bài đăng, đem toàn bộ chuyện này nói lại một lần, cũng tỏ vẻ mình là người trong cuộc.
Kết quả là khu bình luận ồn ào huyên náo, căn bản là chẳng có ai tin cậu.
Còn có người không chê ít chuyện trào phúng cậu: [Ăn dưa còn chưa ăn mà đã đến giả mạo nói chuyện rồi? Cố Chung Dật rõ ràng rất vui vẻ nhận lời tỏ tình này nha, vừa nhìn liền biết cậu không có mặt ở hiện trường rồi.]
Lâm Úc Tinh: “…”
Cậu cẩn thận nhìn lại ảnh chụp thêm lần nữa, lược bỏ bóng dáng của mình ở phía sau, đập vào mắt chỉ có nụ cười xinh đẹp đến mức sủng nịch của Cố Chung Dật mả thôi.
Lâm Úc Tinh không khỏi oán giận nói: “Vì sao lại cười đến mức người ta hiểu nhầm như vậy.”
Mà nguyên nhân gây ra sự kiện này phát sinh vào chiều hôm nay…
…
Lâm Úc Tinh nhớ rất rõ, sau giờ ngọ ánh mặt trời đặc biệt chói mắt, độ ấm vừa đủ.
Trong sân bóng rõ trong nhà của đại học C.
Hai đội đang thi đấu vô cùng kịch liệt, sau khi tiếng bóng rổ rơi vào rổ vang lên thì trận thi đấu kết thúc.
“Cố Chung Dật, đánh hay lắm!”
Ngay sau đó lại có mấy tiếng hô theo, mấy người đồng đội cùng nhau hoa hô, các bạn học xung quanh ngồi xem đều sôi nổi vỗ tay.
Cũng ở giữa cơn sóng âm thanh như vậy, dáng người thiếu niên gầy gầy ôm theo bó hoa hồng của Lâm Úc Tinh hệt như người ngoài cuộc xuất hiện trước cổng lớn của sân bóng.
Đôi mắt cậu trong trẻo sáng suốt, co quắp nhìn bốn phía, hiển nhiên là lần đầu tiên bước vào sân bóng rổ. Cậu đứng ở giữa đám người bên ngoài một lúc lâu, không ai chú ý đến cậu cả.
Cậu yên lặng nhìn về phía Cố Chung Dật cách đó không xa, cố ý cất cao giọng gọi: “Đàn anh Cố Chung Dật có ở đây không?”
Âm thanh xung quanh dần dần yếu đi, mọi người vội vàng đưa mắt nhìn về phía cậu, sau đó nhìn đến bó hoa hồng trong tay cậu.
Mọi người ăn ý nhường ra một con đường đi.
Trước cửa kính xuất hiện bóng dáng một người, phản chiếu cả bóng hoa hồng ở trên. Mà bó hoa hồng kia được ôm trong lòng ngực Lâm úc Tinh, kiều diễm ước át, đỏ đến mức như một ngọn lửa, tạo nên vô số “vết thương” màu đỏ ánh lên trên người cậu.
Trong sân bóng rổ, mọi người không hẹn mà cùng nhau im lặng.
Lâm Úc Tinh đi về phía trước vài bước, dừng chân: “Ai là đàn anh Cố Chung Dật ạ? Có người gửi hoa cho anh.”
Có người bắt đầu thì thầm, có người trộm cầm lấy điện thoại chụp ảnh. Giống như mọi người đều đang chờ xem trò hay, đang chờ xem Cố Chung Dật làm như thế nào để từ chối bó hoa này của Lâm Úc Tinh.
“Cậu ta không biết Cố Chung Dật sẽ không nhận mấy thứ này sao?” Không biết là ai nói nhỏ một câu, một trận cười vang lan tràn trong khoảng không hữu hạn của nhà thi đấy, khiến Lâm Úc Tinh khó khăn cầm bó hoa.
Bỗng dưng có một âm thanh trầm ổn xuyên qua đám người ồn ào, ổn định vững chắc mà rơi vào trong tai của Lâm Úc Tinh.
“Tôi ở đây.”
Lâm Úc Tinh nhìn lại, bước vài bước khỏi vị trí của mình, người được gọi là giáo thảo Alpha của đại học C – Cố Chung Dật đang ngửa đầu uống nước, mồ hô của anh chảy xuống từ thái dương, trên gương mặt thanh lãnh tuấn dật kia chẳng có chút biểu tình dư thừa nào.
Anh cầm khăn lông lau hết mồ hôi, sau đó bốn mắt nhìn nhau với Lâm Úc Tinh đang ôm hoa hồng. Biểu tình của anh cũng không gọi là quá lạnh nhạt, nhưng cũng không quá ôn hòa, phảng phất tựa như trời sinh anh ra đã mang theo hơi thở không dễ tiếp cận.
Nhưng mà Cố Chung Dật lớn lên rất đẹp, đẹp đến mức Lâm Úc Tinh vừa nhìn thấy anh đã ngây người.
Còn chưa đợi Cố Chung Dật nói cái gì, đội trưởng đội bóng rổ Dương Thanh huýt sáo một tiếng, cố ý ghen tỵ mà đụng vào khuỷu tay của Cố Chung Dật: “Mấy đàn em bị cậu mê hoặc cũng nhiều quá nha?”
Toàn trường học cũng chỉ có anh ta mới dám nói chuyện với Cố Chung Dật như vật, rốt cuộc thì anh ta cũng là bạn lớn lên từ nhỏ của Cố Chung Dật mà.
Lâm Úc Tinh vừa nghe đến mấy chữ “đàn em bị mê hoặc” thì đỏ bừng cả mặt, cũng biết vì sao mọi người lại thể hiện thái độ hóng hớt như vậy.
“Thật ngại, tôi là người giao hàng, thay người khác đưa hoa đến.” Sợ người khác không tin, Lâm Úc Tinh đưa ra tên của cửa hàng hoa ở trước cổng trường: “Tôi và ông chủ chỗ này có hợp tác với nhau, đơn đặt hàng trong trường học đa phần đều do tôi giao.”
Cũng may Dương Thanh chỉ nói đùa một chút, chứ không tiếp tục chủ đề này nữa.
Dương thanh nhìn Lâm Úc Tinh mấy lần, giống như có chút ấn tượng với cậu, anh ta vỗ vỗ lòng bàn tay một cái: “Tôi nhớ ra rồi, cậu có phải là người nhận việc giao hàng của năm nhất không?”
“Đúng vậy.” Lâm Úc Tinh hoang mang: “Đàn anh biết tôi à?”
Lâm Úc Tinh không nhớ ra là mình có sinh ý gì đó ở bên năm hai.
Dương Thanh tựa như là thân quen lắm: “Hai tháng trước tôi mới thêm WeChat của cậu, nhờ cậu mỗi buổi sáng mang cơm đến đưa cho bạn gái cũ của tôi. Bạn gái cũ của tôi năm nhất, học ở hệ cách vách của cậu ấy!” Lâm Úc Tinh như bình tỉnh, lại nghĩ đến chuyện đó. Cậu nhớ rõ cậu mới đưa cơm được một tháng thì bọn họ chia tay. Bởi vì tiền tính theo hằng tháng, Lâm Úc Tinh còn tiếc hận mấy phút.
“Thì ra anh là đàn anh, tôi còn tưởng anh cũng là sinh viên năm nhất.” Lâm Úc Tinh ngượng ngùng nói.
Thật ra Dương Thanh không thèm để ý mấy thứ này, chỉ lái sang chuyện khác: “Tôi nhớ cậu tên là Lâm Úc Tinh nhỉ, đàn em Lâm đúng không? Không tệ nha, nghiệp vụ mở rộng đến vậy, sau này tôi giúp cậu tuyên truyền một chút.”
“Vậy cảm ơn đàn anh nha!”
Có sự giúp đỡ này của Dương Thanh, về sau Lâm Úc Tinh chạy vặt trong khu của năm hai cũng có thể nhận được nhiều đơn hơn.
Lúc này, Cố Chung Dật bị bỏ mặc một bên ho nhẹ một tiếng.
Lâm Úc Tinh lập tức dừng nói mấy lời khách sáo với Dương Thanh, cậu biết Cố Chung Dật là một tòa bằng sơn, có lẽ tính tình cũng không được tốt lắm. Cậu nói hai tiếng xin lỗi liên tục, sau đó thuần thục lấy bút và đơn hàng ra: “Đàn anh, phiền anh ký tên vào chỗ này, tôi phải báo cáo kết quả công việc lại cho cửa hàng bán hoa nữa.”
“Ừm.”
Cố Chung Dật không nói nhiều lắm, hơi hơi cúi đầu, tiếng ngòi bút lướt trên giấy vô cùng sắc bén, hòa cùng với âm điệu trầm thấp của Cố Chung Dật, anh giương mắt nhìn Omega đang đứng trước mặt mình, hỏi: “Có tiện nói cho tôi biết là ai đưa cho tôi không?”
Lâm Úc Tinh còn chưa mở miệng thì Dương Thanh đã nói trước: “Cậu hỏi cái này làm gì, cậu cũng có nhận đâu.”
Cố Chung Dật nhẹ nhàng liếc Dương Thanh một cái.
Dương Thanh gãi gãi đầu, nói đầy vô tội: “Tớ chẳng phải là ăn ngay nói thật hay sao…”
Lâm Úc Tinh có chút căng thẳng mà xốc cốc bó hoa. Nếu như Cố Chung Dật không nhận, cậu cũng không biết nên xử lý bó hoa này thế nào, đây là lần đầu tiên cậu đưa đơn bị người ta từ chối.
Cố Chung Dật không trả lời Dương Thanh, anh cầm bút và tờ đơn đã ký xác nhận trả lại cho Lâm Úc Tinh, thái độ rất tốt, như là đang muốn giải vây cho Lâm Úc Tinh: “Phiền cậu đưa hoa cho tôi.”
Sau giờ ngọ, không khí ngày càng nóng lên, mùa đông trong nhà thi đấu cũng có chút oi bức.
Lâm Úc Tinh nhận lấy bút và đơn hàng của mình, đầu ngón tay không cẩn thận đụng phải ngón tay của Cố Chung Dật, lòng cậu hệt như có một ngọn lửa bốc lên, vội vã thiêu lấy cậu.
Thì ra, Cố Chung Dật cũng không quá lạnh lùng như trong tưởng tượng.
Lâm Úc Tinh thấy anh còn rất lẽ phép, giọng nói cũng rất dịu dàng.
Người như vậy, nếu như tiếp xúc nhiều lần, rất khó không bị hấp dẫn nhỉ? Nhưng nếu bị người như vậy hấp dận, sau khi luân hãm vào rồi, cũng sẽ rất khó thoát ra nhỉ? Cậu suy nghĩ rất nhiều thứ trong đầu, thế nhưng bên ngoài cũng chỉ trôi qua mấy giây mà thôi.
Cậu ngây ngốc mà cảm thấy may mắn, cũng may bọn họ chỉ tiếp xúc ngay lúc này mà thôi.
Lâm Úc Tinh biết điều mà tránh khỏi ánh mắt của đối phương: “Xin lỗi, tôi không rõ là ai gửi đến, tôi chỉ phụ trách giao hàng thôi.” Cậu đưa bó hoa qua, cẩn thận không đụng vào tay Cố Chung Dật nữa, sau đó nhắc nhở: “Tôi thấy trong bó hoa này có một tờ thiếp, hẳn là có viết tên ở trên.”
Cố Chung Dật duỗi tay nhận hoa hồng, như là nhận lấy một phần nóng bỏng của lời thổ lộ: “Cảm ơn.”
“Không cần khách sáo.” Lâm Úc Tinh nhịn không được mà ngẩng đầu, từ chính diện nhìn thoáng qua Cố Chung Dật.
Cậu phát hiện Cố Chung Dật cũng đang nhìn mình.
Trong mơ hồ, Lâm Úc Tinh dường như ngửi thấy mùi hương cam đắng* thoang thoảng. Đây là hương pheromone của Cố Chung Dật, rất dễ ngửi, tựa như là vị ngọt mê người của một đóa hoa đang nở rộ lan tràn trong không khí.
Lâm Úc Tinh không biết bản thân làm sao nữa, cậu vậy mà không khống chế được đỏ bừng cả hai tai.
Tất cả những thứ này đều bị Cố Chung Dật nhìn thấy.
Ánh mắt Cố Chung Dật càng thêm thâm thút, nhưng lại chẳng nhìn thấu anh đang suy nghĩ cái gì. Anh tùy ý cong cong khóe miệng, lại nói: “Cảm ơn.”
Trong phòng vài phút ngắn ngủ, Cố Chung Dật cười đến mấy lần. Nếu người khác không biết, chỉ sợ sẽ cho rằng Cố Chung Dật là người rất dễ ở chung.
Ngay sau đó, Lâm Úc Tinh gần như là chạy trối chết, chạy như bay ra ngoài.
Trong lòng cậu có một chú nai con nhỏ chạy loạn, cuộc sống buồn tẻ này đột nhiên lại trở nên bừng bừng sức sống, xuân xanh dạt dào. Có lẽ là bởi vì hiếm khi Cố Chung Dật nở nụ cười, cũng có lẽ là mùi pheromone dễ ngửi kia của Cố Chung Dật.
Tất cả của Cố Chung Dật đều làm cho Lâm Úc Tinh càm thấy vô cùng nhẹ nhàng và sung sướng.
Nhưng những chuyển biến tâm lý này của cậu chẳng mảy may lộ ra bên ngoài. Lâm Úc Tinh hiểu rất rõ cậu và Cố Chung Dật là người của hai thế giới, cậu chưa bao giờ có vọng tưởng rằng mình và Cố Chung Dật sẽ có chút quan hệ nào.
Cậu không dám, cũng không muốn.
Nhưng giờ phút này, cậu nhẹ nhàng cất bước chân, sải bước trên chiếc xe đạp cũ sencond-hand mà mình mua, đón gió chạy lên, cảm thấy chính mình hẳn là có thể nhận thêm một trăm đơn hàng nữa.
Nhưng mà, chẳng được như mong muốn.
Lâm Úc Tinh không biết rằng, sau khi cậu rời đi, bên trong sân bóng rổ, bó hoa vốn nên bị ném đi kia được Cố Chung Dật phá lệ mà mở tờ thiếp bên trong ra xem.
“Lâm Úc Tinh.”
Trong khoảnh khắc tựa như chớp mắt ấy, ba chữ này nhẹ nhàng bật khỏi miệng của Cố Chung Dật.
Dương Thanh không nghe rõ, quen cửa quen nẻo nói: “Đưa hoa cho tớ đi, tớ giúp cậu xử lý. Mẹ tớ thích nha, tớ mượn hoa kính…” Nói được một nửa, Dương Thanh lại thấy được bên chữ ký bên trong tờ thiếp --- Lâm Úc Tinh.
Ba chữ này rất to, thật sự khiến Dương Thanh trợn mắt há hốc mồm.
Lại tập trung nhìn một chút, bên trên tờ giấy biết là:
“Cố Chung Dật, nếu anh nhận lấy bó hoa này rồi, hẳn là đã nhận lời thổ lộ của em?
Lâm Úc Tinh.”
Dương Thanh nhanh chóng duỗi tay muốn nhận lấy bó hoa hồng, anh ta hẳn là muốn giúp Cố Chung Dật giải quyết phiền toái này.
Anh ta cảm thán mà nói một câu: “Cậu đàn em nhỏ này cũng không đơn giản nha, có phải cậu ta biết cậu không nhận nên mới giả vờ là giao hàng không?”
Không ngờ tới là Cố Chung Dật chặn tay anh ta lại, trấn định tự nhiên nói: “Tớ nhận.”
Nói xong, Cố Chung Dật dưới ánh mắt khiếp sợ của cả đám người, cong cong khóe miệng nở nụ cười, anh ôm bó hoa hồng này nhanh chóng đi ra ngoài.
Dương Thanh kinh ngạc đến mức cằm sắp rơi xuống đất, chờ anh ta phản ứng lại lập tức chạy theo, cơ hồ là la lên: “Gì cơ?! Ý cậu là cậu nhận lời tỏ tình của cậu ta á?! Không phải chứ? Chung Dật à, hôm nay cậu uống nhầm thuốc sao? Chung Dật!! Cố Chung Dật, cậu từ từ, chờ tớ!”
Bởi vậy, một bài đăng khiến Lâm Úc Tinh không hiểu nổi đã xuất hiện trên diễn đàn bát quái của trường học.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT